Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C38. Đi ‘trang bức’.

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Tin tức Trần U thăng phẩm cho Xích Giáp Thú thành công đã lan rộng toàn bộ Khoa Viện, gây ‘đả kích’ rất lớn với những người tưởng rằng hắn đã thất bại.

Sau khi nghe, một số người có ý mừng, một số khác vẫn còn không tin tưởng, một số thì ‘ghen ghét’, một số thì âm trầm,…..đủ loại biểu hiện cảm xúc.

Bây giờ kết quả thăng khảo đã rõ ràng, một núi không thể chứa hai hổ, sự ‘tranh đấu’ ngầm giữa hai quái thai Dưỡng Thú Sư trong thời gian qua đã đến tai của nhiều người. Thứ mà mọi người quan tâm tiếp theo, chính là kết quả của cuộc tranh đấu này.

Vì ăn dưa, một bộ người dần dần đổ về khu vực phía Đông Bắc Học Thành, nơi Tổng Bộ Dưỡng Sủng Bang tọa lạc, giành chỗ Trà Lâu, Khách Lầu, quán ăn,…ở xung quanh.

Sau hai giờ kể từ lúc tin tức truyền ra.

"Đến rồi đến rồi."

Đám người trong Trà Lâu bắt đầu nhao nhao, bởi vì trên đường lớn dần dần xuất hiện một đội Địa Xa hùng hậu gần trăm chiếc, dẫn đầu bởi chiếc Địa Xa màu vàng nâu mạ họa tiết bằng vàng độc nhất vô nhị của Hoàng Ban Quân trong Khoa Viện.

Khác với thường ngày, đội Địa Xa Hoàng Minh Bang di chuyển một cách chỉnh tề, bởi hôm nay bọn họ đi náo loạn với tư cách là người có ‘học thức’, phải ra dáng một chút.

Dừng lại trước cổng Dưỡng Sủng Bang, Trần U cùng Hoàng Ban Quân xuống xe, cả hai đều tắm rửa sạch sẽ, ăn mặt chỉnh tề, rất ra dáng học sinh cấp tinh anh, làm bao nhiêu nữ tử đang quan sát cảm giác trái tim mình đập mạnh.

Đi trang bức vả mặt nên Trần U phá lệ ăn mặt rất chưng diện, bên ngoài khoác áo Dưỡng Thú Sư, ngực phải đeo Thẻ Học Sinh, ngực trái đeo huy hiệu Dưỡng Thú Sư tam cấp hai sao cùng Sủng Thú Sư tam cấp màu trắng trong.

Trong thời gian hắn ‘miệt mài’, Tiểu Tiểu cũng không ngồi không, cách đây ba hôm đã thăng vào hạ tam cấp, đến hôm qua đã hoàn toàn ổn định cảnh giới.

Hắn đã kẹt tại Phục Linh Cảnh đỉnh phong thời gian quá dài, bây giờ Tiểu Tiểu mở giới hạn tu luyện, thế nên trên đường quay trở về Học Thành, hắn chỉ cần vận Linh Pháp tầm nửa giờ là đột phá, thêm năm phút nữa để ổn định cảnh giới Khu Linh Cảnh sơ kỳ.

Sư Lầu gần bên Dưỡng Tiên Hội, Ninh Lão đánh điện một cái, Sư Lầu liền mang huy hiệu qua cho hắn đi ‘trang bức’.

"Nơi này, không tồi a."

Trần U nhìn toàn cảnh Dưỡng Sủng Bang, gật đầu khen ngợi nói.

Tổng Bộ Dưỡng Sủng Bang là một tòa Lầu Cát rộng hơn nửa dặm, ba mươi ba tầng, cao gần bốn trăm thước, lấy ba màu: đỏ, trắng và vàng kim làm chủ đạo.

Bên ngoài Lầu Cát có một con rồng màu đen cuộn quanh, đầu rồng cao hơn đỉnh tháp, mở miệng gào rống lên Thiên Không, tư thế như nó chuẩn bị bay lên trời cao, rất khí phách.

Hoàng Ban Quân cười nhạo nói:

"Tên Diệp Nam Long có địa vị cỡ nào chứ? Xây dựng thế này mới phù hợp với người có địa vị CAO THƯỢNG như hắn a."

Hai người cùng một vài lão đại của Hoàng Minh Bang bước vào trong. Tính dẫn theo những người khác nhưng 'sợ' Dưỡng Sủng Bang 'chứa' không nổi, ha ha.

Hộ Vệ canh cửa không dám hó hé một câu, mấy Bang Chúng Dưỡng Sủng Bang cũng nhanh chóng lách mặt đi nơi khác, sợ rồng đánh nhau mà trâu chó chết.

Lúc này từ có một nam tử Dưỡng Thú Sư lục cấp từ trên lầu đi xuống, chấp tay hướng về Trần U chào một cái, hoàn toàn bỏ qua Hoàng Ban Quân, nở nụ cười hòa khí, hỏi:

"Không biết, Trần U Học Đệ đến Dưỡng Sủng Bang có việc gì không?"

"Bắt được một con chó này." – Cả hai cùng truyền âm cho nhau, xém chút không nhịn được mà cười phụt.

Trần U vẫn rất hòa khí, mỉm cười nói:

"Ta đến là để gặp Diệp Học Trưởng, không biết Học Trưởng có ở đây không?"

"Thật tiếc quá, Bang Chủ vẫn còn đang ở Dinh Thự, Trần U học đệ chịu khó hôm nào……"

"Ây, không có mặt ở đây sao? Vậy để ta chờ vậy."

Trần U liền cắt ngang, không cho tên chân chó này nói hết câu làm hắn ta xụ mặt xuống, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu.

Rầm.

Mặc kệ hắn có dễ chịu hay không, Trần U xuất ra Vương Tọa ở Thăng Long Cổ Thành, sức nặng của nó nện mạnh vào mặt đất làm cả Lầu Cát rung lên, mặt sàn nứt vỡ, một bộ phận Bang Chúng lập tức hớt ha hớt hãi chạy xuống, nhảy xuống,….nháo nhào loạn lên.

Đến khi chuyện lắng xuống, thấy đám Bang Chúng xung quanh nhìn mình, Trần U gãi gãi đầu, cười nói:

"Ây, ta thật không cố ý a, do cái chỗ ngồi này NẶNG quá."

Đám người mới để ý qua Vương Tọa. Là Vương Tọa của cường giả Thần Cảnh, khí phách, độ xa xỉ của nó không cần phải bàn, đến cả Hoàng Ban Quân cũng phải nuốt ngụm nước bọt là đủ hiểu.

Trần U cùng những người khác leo lên ngồi, uống trà, ăn bánh, trò chuyện, cười ha hả tự nhiên như thể ‘đang ở nhà’, làm đám Bang Chúng theo phe Diệp Nam Long cay đỏ cả zái mà vẫn phải nuốt giận vào trong.

Lúc này, đám người cao tầng của Dưỡng Sủng Bang từ phía trên đi xuống, nhìn về chỗ Vương Tọa mà ngạc nhiên, sau đó nhíu nhíu mày. Một nam tử Dưỡng Thú Sư ngũ cấp hai sao giả vờ không biết gì mà nhìn vào tên chân chó kia, hỏi:

"Văn A, có chuyện gì sao?"

Tên Văn A thở dài một hơi như ủy khuất lắm, chấp tay đáp:

"Vị Trần U Học Đệ này muốn gặp Bang Chủ, ta đã nói Bang Chủ đang ở Dinh Thự, không có ở đây, nhưng Học Đệ vẫn muốn chờ đợi. Địa vị hắn cao hơn, ta không thể MỜI đi được, thật làm khó ta quá."

Lời của tên này, bên Trần U nghe rõ mồn một vào tai, làm như bọn hắn ỷ thế hiếp người không bằng? Ủa mà, bọn hắn đúng là đang ý thế hiếp người thật, ha ha ha.

Tiếng cười lớn của đám Trần U làm khuôn mặt đám người cao tầng càng trầm xuống đôi chút. Cả đám nhanh bước qua đây, tên ngũ cấp hai sao kia vẫn chỉ chấp tay nhìn Trần U, nói:

"Trần U Học Đệ, ta tên Biên B, có thể xem như Phó Bang Chủ Dưỡng Sủng Bang. Học Đệ tìm Bang Chủ có việc gì, có thể nói cho ta biết được không?"

Ánh mắt Trần U cười cười nhìn Biên B làm hắn ta chợt cảm giác chột dạ, bất tri bất giác mà hạ đầu xuống, né tránh ánh mắt của hắn.

Trần U uống ngụm trà, lắc lắc đầu đáp:

"Cái này, không được, chuyện rất quan trọng, không có Diệp Học Trưởng thì không thể giải quyết được."

Biên B nghe vậy thì hít sâu một hơi, trấn lại cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu lên nói:

"Vậy Học Đệ chịu khó quay trở về, hoặc đến Dinh Thự để gặp Bang Chủ, ở nơi này chẳng có ích gì cả, chỉ tổ phí thời gian quý giá của Học Đệ thôi."

Trần U lắc lắc đầu:

"Sao lại lãng phí được? Thời đại này đâu phải như trước kia, chỉ cần Học Trưởng nhắn cho Diệp Học Trưởng một tin nhắn có người muốn gặp, chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao?"

Hắn chợt cười, nói tiếp:

"Đừng nói với ta, là người cùng một bang hội mà các vị không có sự liên hệ với Bang Chủ của mình a? Cái này, không đúng lắm đâu."

Sự thật chính là như vậy, Diệp Nam Long cao cao tại thường, làm sao thèm ‘nối’ liên hệ với bọn hắn chứ? Nhưng sự không đoàn kết này, bọn hắn không thể nói ra được.

Biên B âm thầm thở dài, hít sâu một hơi, giọng cứng rắn hơn:

"Chuyện của học đệ muốn nói với Bang Chủ, nếu đã không nói được cho ta biết thì hãy rời đi. Học Đệ ở lại đây cười nói tự nhiên như ở nhà, không xem ai ra gì, chính là hành động ỷ thế hiếp người.'

"Đúng, ỷ thế hiếp người."

Đám phe phái Diệp Nam Long cũng hô hào lên, muốn dùng hiệu ứng đám đông để ép lui Trần U. Nhưng, ai bảo mặt hắn và Hoàng Ban Quân dày như tường thành chứ? Đám người hô thì cứ hô, bọn hắn như không nghe, cứ uống trà nói chuyện như bình thường.

"Có chuyện gì mà hô hào ồn ào vậy?"

Diệp Nam Long xuất hiện thật ‘đúng lúc’, dắt thêm mười chân chó đi theo ở phía sau, nhíu mày nghiêm giọng hỏi.

Tên Văn A nhanh chóng chạy đến, tư thái khúm núm, nhỏ giọng báo cáo lại mọi chuyện, chỉ thiếu hai cái tai cùng cái đuôi ve vẩy là thành con chó chính hiệu rồi.

Sau khi nghe xong, Diệp Nam Long mới à một tiếng, mới 'thấy’ đám Trần U ngồi trên Vương Tọa.

Nhìn Vương Tọa khí phách, uy áp, thể hiện được phong thái chỗ ngồi của người có địa vị lớn, hắn âm thầm nắm chặt bàn tay lại, trong lòng vừa phẫn nộ cách ăn mặc của Trần U dám ‘bắt chước’ hắn, vừa tham lam Vương Tọa, tâm trí tưởng tượng đến hình ảnh hắn ngồi trên đó sẽ uy nghiêm, sẽ khí phách biết bao nhiêu?

Xong, hắn thả bàn tay đang nắm ra, nở nụ cười niềm nở bước đến chỗ Vương Tọa, vẫn chỉ hướng về Trần U, cười nói:

"Có thể gặp Trần U Học Đệ, thật là vinh hạnh của ta. Học Đệ tuổi trẻ tài cao, sóng sau xô sóng trước, 19 tuổi đã là Dưỡng Thú Sư lẫn Sủng Thú Sư tam cấp, thật là đại tài."

"Ta đây, xin chúc mừng Học Đệ."

Hoàng Ban Quân và người Hoàng Minh Bang nghe, nhìn sự giả tạo của Diệp Nam Long mà lông tóc dựng lên, cảm giác thật mắc ói.

Trần U thu hồi Vương Tọa, cùng mọi người bước đến trước mặt Diệp Nam Long. Hắn vẫn rất hòa khí, cười nói:

"Thật cảm tạ lời chúc hiếm hoi của Học Trưởng, có lẽ, ta là người duy nhất trong Khoa Viện được hưởng đãi ngộ này nhỉ?"

Bàn tay Diệp Nam Long âm thầm siết nhẹ, nhưng hắn vẫn giả vờ như không hiểu ẩn ý trong đó, cười hỏi:

"Thăng khảo là một quá trình mệt đầu mỏi thân, Học Đệ vừa thăng khảo xong, sao không về cung điện tắm nước nóng, ăn một bữa ăn no nê, ôm mỹ nhân ngủ cho sảng khoái, mà lại tranh thủ đến gặp một nam nhân như ta chứ?"

Trần U cũng không lòng vòng nữa, gián tiếp vào vấn đề:

"Có gì đâu, ta cũng như Học Trưởng tranh thủ sau khi nhập học Khoa Viện vậy. Phải giải quyết cho nhanh rồi về kê gối ngủ cho sướng."

Nói rồi hắn đưa tay lên sờ Thẻ Học Sinh lẫn huy hiệu của mình, ném ánh mắt ‘khiêu khích’ cho Diệp Nam Long.

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.