Thân phận lộ diện
Triệu Thiên Nguyệt mặt biến sắc " Mẫu thân ??? Sao có thể nhanh như vậy chứ ? "
Nàng còn đang đứng đờ người thì Liễu Sắc Hương đã nhanh chóng tiến vào đại sảnh cung kính cúi chào . Nàng giật mình , nắm chặt tay bước vào cung kính cúi người mà nghẹn ngào nói chậm rãi từng chữ :
" Nữ nhi tham kiến ..... mẫu thân . "
Câu nói làm cho tất cả mọi người trong sảnh đều bất ngờ . Lý Kim Lạc kêu to :
" Không thể nào ! Ngươi vừa nói cái gì ? "
Hà Cẩm Ly lập tức nhận thức được vấn đề . Nhớ ba năm trước Liễu Sắc Hương nhận Triệu Thiên Nguyệt làm nghĩa nữ , bà đã phát hiện có gì đó không ổn khi Thiên Nguyệt không hề khai họ mà cũng chẳng lấy họ Lý ( lí do tất cả mọi người gọi nàng là Thiên Nguyệt ) . Tất cả là để bảo đảm thân phận của nàng không bị phát hiện , thân phận đó chính là đại tiểu thư Triệu phủ . Bà lườm Lý Kim Lạc :
" Kim Lạc , ngậm miệng lại ngay ! "
Lý Kim Lạc bị bà nói liền lập tức im lặng không hé nửa lời . Đại phu nhân Triệu phủ Mộc Diệu Nhu cất tiếng :
" Đứng lên đi ! "
" Tạ ơn mẫu thân . " - Triệu Thiên Nguyệt đáp .
Mộc Diệu Nhu nhìn nàng với một ánh mắt xót xa :
" Nguyệt nhi , con nên về nhà rồi . "
Nhớ năm đó khi bà ngỏ lời muốn Triệu Thiên Nguyệt liên hôn với Bạch Hiểu của Bạch gia , nàng đã phản đối kịch liệt như thế nào . Bà nhớ rất rõ cái cảnh con mình cắt cổ tay , lòng bà lại đau nhói . Triệu Thiên Nguyệt vì chuyện liên hôn này , cắt cổ tay không thành , bỏ ăn bỏ uống ba ngày ngất đi . Sau khi được mọi người khuyên nhủ nàng mới ăn uống trở lại nhưng lại không nói chuyện với ai , đặc biệt là bà . Mỗi khi nhìn thấy bà đến gần mình , nàng lập tức tìm mọi cách xua đuổi bà . Mộc Diệu Nhu đau đớn nghĩ lại khoảng thời gian đó mà nhìn nàng của bây giờ . Bà chỉ suy nghĩ muốn nàng có một lang quân như ý , ai ngờ nàng lại phản ứng như thế . Cuối cùng bà đàm phán với Triệu Thiên Nguyệt sẽ cho nàng bà năm suy nghĩ về chuyện liên hôn và khế ước lập thành . Hôm nay chính là ngày kết thúc , Mộc Diệu Nhu suy nghĩ .
Triệu Thiên Nguyệt lạnh lùng :
" Con nói rồi , ý con không thay đổi . Nếu mẫu thân còn ép buộc con thì con dám chắc sẽ có người phải chết đó ạ ! "
Nàng luôn nghiêm túc trong vấn đề tình cảm , nàng biết nàng cần phải làm gì . Nàng cũng biết năm đó mẫu thân cũng chỉ suy nghĩ cho nàng mà thôi nhưng nàng không thể chấp nhận . Mộc Diệu Nhu nhẹ nhàng nói :
" Ta đồng ý ! Chỉ cần con vui vẻ , ta cái gì cũng sẽ đồng ý . Liên hôn đó ta biết con chắc chắn sẽ không chấp nhận nên đã âm thầm cùng Bạch gia hủy hôn rồi . Bây giờ ta chỉ hy vọng con trở về thôi , có được không ? "
Triệu Thiên Nguyệt sững sờ , nàng không ngờ mẫu thân lại làm như vậy . Những giọt nước mắt chảy trên gương mặt kia , nàng oà vào lòng bà mà khóc . Nàng thực sự giây phút này vô cùng hạnh phúc , Liễu Sắc Hương quỳ xuống :
" Chúc mừng người đoàn tụ cùng gia đình . "
Sau một hồi khóc lóc , Mộc Diệu Nhu cất tiếng :
" Dung ma ma , ngươi hãy cùng Nguyệt nhi thu dọn đồ đạc đi ! "
Dung ma ma là người vú nuôi của Triệu Thiên Nguyệt . Từ khi nàng sinh ra đến nay , bà là người luôn chăm sóc cho nàng nhiều nhất , tất cả mọi thứ từ quần áo cho đến tắm rửa , ăn cơm bà đều phục vụ nàng , có thể nói bà chính là người nhìn nàng trường thành từng ngày . Bà đỡ lấy Triệu Thiên Nguyệt mà cung kính :
" Tiểu thư , chúng ta cùng thu dọn đồ đạc thôi , phu nhân cùng còn có chuyện muốn nói với Lý gia , không tiện cho người "
Triệu Thiên Nguyệt bất đắc dĩ đành rời đi . Trong đại sảnh giờ vô cùng im lặng , Mộc Diệu Nhu nói với lão phu nhân Thuận Ninh :
" Lão phu nhân , ta biết người có hơi bất ngờ về chuyện này . Ba năm nay , Thiên Nguyệt ở Lý gia chắc chắn gây ra không ít tai tiếng cho mọi người , ta thay mặt Triệu gia xin tạ lỗi , cũng xin cảm tạ Lý gia đã chăm sóc cho nàng . "
Lão phu nhân Thuận Ninh lắc đầu :
" Phu nhân quá lời , Thiên Nguyệt ở Lý gia vô cùng ngoan ngoãn , ta rất thích nó . Chỉ là sau này không còn gặp lại , có chút đau lòng mà thôi . "
Mộc Diệu Nhu lập tức chối bỏ :
" Lão phu nhân yên tâm , nếu có thời gian ta sẽ bảo Thiên Nguyệt đến thăm người . Còn đây là chút quà cảm tạ . "
Bà đưa cho lão phu nhân một chiếc hộp gấm , bên trong là một trăm vạn nghìn kim tệ . Lão phu nhân ngạc nhiên :
" Phu nhân không cần phải đa lễ , chăm sóc cho nàng là chuyện nên làm , không cần phải báo đáp "
" Lão phu nhân cứ nhân lấy . Coi như là quà Thiên Nguyệt tặng người . "
Cả hai nói chuyện vô cùng vui vẻ . Còn Triệu Thiên Nguyệt đã cùng Dung ma ma và Liễu Sắc Hương về đến Vân Dung Viện . Dung ma ma nhìn nàng :
" Tiểu thư người chỉ cần lấy những thứ cần thiết là được . Còn quần áo , đồ dùng mọi thứ khác , gia phủ đã chuẩn bị cho người . "
" Bà lui ra ngoài đi , ta có chuyện muốn nói với đại phu nhân Lý gia "
Dung ma ma đủ thông minh , lập tức lui ra . Triệu Thiên Nguyệt lấy ra miếng ngọc bội và chiếc cung linh . Liễu Sắc Hương nhìn thấy liền lập tức quỳ xuống , bà từng nhìn thấy hai bảo vật này một lần , đó chính là lúc cung chủ đăng cơ , chính thánh chủ đã trao cho nàng . Hai bảo vật này tượng trưng cho cung chủ tối cao , chỉ cung chủ mới được sự dụng , còn cho dù là thánh chủ có nó cũng không có tác dụng gì nên Thánh Nguyệt ai cũng biết mặt cung chủ . Triệu Thiên Nguyệt ngồi xuống bàn :
" Ngươi biết hai thứ này là gì không ? "
" Thưa cung chủ , là ngọc bội Du Hịch và cung linh Hồn Âm , thánh vật của Thánh Nguyệt Thần Giáo . "
Triệu Thiên Nguyệt cất hai món đồ vào không gian của mình rồi nói :
" Ta nghĩ ta nên chấp nhận số phận này thôi . Tuy làm cung chủ , một người trên vạn người chẳng thích chút nào nhưng nó lại giúp ta bảo vệ được nhiều thứ , cho ta nhiều điều . Ta quyết định từ giờ chính thức chấp nhận . "
Liễu Sắc Hương vui mừng :
" Chúc mừng cung chủ suy nghĩ thấu đáo , ta cảm thấy rất vui . "
" Được rồi , ta phải đi rồi . Ngươi phải tự biết chăm sóc cho bản thân mình đó . "
Liễu Sắc Hương gật đầu mà cung kính :
" Cung chủ cũng đừng làm việc quá sức . "
Triệu Thiên Nguyệt lập tức chối bỏ :
" Về đó ta chắc chắn sẽ biến thành con heo cho mà xem . "
Triệu Thiên Nguyệt bỗng ôm trầm lấy Liễu Sắc Hương :
" Cảm ơn ! "
Liễu Sắc Hương mỉm cười rồi ôm lấy nàng :
" Cung chủ phải chịu nhiều thiệt thòi rồi ! "
Nàng buông tay mà đi ra ngoài , mang theo một nụ cười rạng rỡ trên môi , Liễu Sắc Hương giật mình , lần đầu nàng nhìn thấy cung chủ cười . Một nụ cười tỏa nắng khiến trái tim của bà rung động " Thật đẹp " .
Nàng trở lại đại sảnh , Mộc Diệu Nhu đứng dậy :
" Lão phu nhân , ta nên đưa Thiên Nguyệt đi thôi . Mọi người trong Triệu gia đều mong gặp nàng . "
Triệu Thiên Nguyệt đến trước mặt lão phu nhân Thuận Ninh cúi người :
" Tiểu nữ xin đa tạ người đã chăm sóc . Con nhất định sẽ về thăm người . "
Lão phu nhân gật đầu vui vẻ . Trong lòng bà dù có chút đau đớn nhưng cũng vô cùng vui khi nàng được ở cùng gia đình của mình . Bà đích thân tiễn Triệu Thiên Nguyệt ra ngoài , lúc này nàng đeo trên mặt một chiếc khăn che cùng mẫu thân Mộc Diệu Nhu bước lên xe ngựa . Mọi người đứng vây quanh trước cửa Lý phủ rì rầm bàn tán
" Lẽ nào người nhà tứ tiểu thư đến đón người ? "
" Chẳng phải là phế vật sao ? "
" Ngươi biết gì chứ ! Dù là phế vật nhưng nhỡ đâu lại là tiểu thư khuê các thì cũng được mà ! "
Mọi lời bàn tán xôn xao đều bị Triệu Thiên Nguyệt bỏ ngoài tai , nàng nhìn thấy Lý Kim Lạc đang nhìn nàng bỗng nhiên đi về phía đó , ghé tai Lý Kim Lạc :
" Tức giận không ? Ta nói cho ngươi biết ta sẽ dành cho ngươi thật nhiều bất ngờ , nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá vì đã làm thương ta . "
Lý Kim Lạc cố kiềm chế :
" Ta sẽ chống mắt xem ! "
Triệu Thiên Nguyệt mang theo vẻ mặt khinh thường nhìn Lý Kim Lạc rồi cúi người chào mọi người rồi bước lên xe . Chiếc xe ngựa lăn bánh theo con đường đá mà chạy , khoảng nửa canh giờ sau thì dừng lại trước cửa một gia phủ to "Triệu phủ"
Nàng nhìn ngắm chiếc bảng chữ rồi cùng mẫu thân bước vào trong , bỗng nhiên .....
Đăng bởi | Hangthiennga |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 131 |