Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1455 chữ

Triệu Thiên Nguyệt nhanh chóng tránh đi , thuật che giấu bỗng được nàng hóa giải . Nàng kêu lên :

" Người của Phùng Bang từ khi nào đã có mắt như mù vậy ? "

Nàng giống như tiên nữ giáng trần , không dính chút bụi bẩn , lạnh lùng nhìn kẻ phi ra châm ngân . Hắn bỗng nhiên run sợ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần :

"  Ngươi là kẻ nào , sao lại biết Phùng Bang ta ? Nhưng ngươi thật có gan , dám khinh thường Phùng Bang ta , có tin chỉ cần ta báo với bang chủ của ta thì ngươi sẽ rơi đầu không ? "

Triệu Thiên Nguyệt cười lạnh :

" Hắn dám giết ta ? Được ta đợi hắn đến lấy đầu của ta nhưng đầu tiên phải lấy đầu ngươi ! "

Tên sát thủ chưa kịp phản ứng thì một cây châm ngân liền bay xiên cổ họng của hắn , hắn ngã xuống , lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi tắc thở . Những tên sát thủ còn lại bỗng dừng đánh nhau , nhìn thủ lĩnh của họ rồi ngước mắt nhìn Triệu Thiên Nguyệt . Nàng nói :

" Ta ghét nhất là kẻ nào dám đe doạ hay muốn mạng của ta . Ta không quan tâm các ngươi với tên nam nhân kia ân oán như thế nào , bổn cô nương cũng không xen vào nhưng dám nguyền rủa ta thì đều phải chết . Hôm nay tâm trạng của ta mới tốt liền bị các ngươi phá hỏng , hay là các ngươi bồi cho ta nhé ? Nói đi ! Muốn chết theo cách nào , ta giúp các ngươi chu toàn . "

Những tên sát thủ còn chưa kịp nói gì thì hai cây kim ngân liền bay qua cổ họng hai người , rồi từng tên tên một ngã xuống cho đến khi chỉ còn một kẻ , nàng liếc mắt nhìn tên đó :

" Về nói với bang chủ của các ngươi , ta chờ đợi hắn tới ! Nếu hắn không tới thì ta thề sẽ diệt Phùng Bang . Nhanh cút đi ! "

Sau khi tên sát thủ cuối cùng rời đi , nàng nhìn tên nam nhân kia :

" Đừng đeo mặt nạ nữa , ta biết sức mạnh của ngươi như thế nào ! "

Quả thật nàng đã biết thực lực của tên nam nhân này , biết hắn chỉ đang chơi với bọn sát thủ kia nên không có ý ra mặt nhưng ai ngờ tên sát thủ kia lại phát hiện ra nàng , không những thế còn muốn lấy mạng của nàng . Nam nhân kia bỗng nở một nụ cười , nụ cười đó như có mê lực khiến người khác phải rung động :

" Đa tạ cô nương đã cứu giúp . Không biết có thể hỏi quý danh của người không ? "

Triệu Thiên Nguyệt híp mắt :

" Ta chỉ là kẻ đi ngang , không thích lo phận sự của mấy người các ngươi . Hơn nữa ta với ngươi không thân không thích nên không cần phải lễ nghĩa . "

" Ta cũng chỉ muốn tỏ lòng cảm tạ mà thôi , sao cô nương phải ra vẻ nghiêm trọng như thế ? " - Nam nhân kia

Triệu Thiên Nguyệt ném lại cho hắn một câu rồi bỏ đi :

" Tùy duyên tự tại "

( Có duyên thì đến , không duyên thì đi )

      Về đến Lý phủ đã là giờ Sửu ( khoảng 2 giờ sáng ) , Triệu Thiên Nguyệt nhanh chóng thay y phục rồi leo lên giường nằm , còn bộ y phục kia đã bị nàng hủy từ lúc nào không hay . Nằm trên giường , nàng suy nghĩ về tên nam nhân kia , tự hỏi " Tên kia có thân phận gì , sao lại bị người của Phùng Bang truy sát ? " , rồi không biết từ khi nào đã thiếp đi .

    Lúc nàng vừa mở mắt ra thì đã thấy đại phu nhân Liễu Sắc Hương đang ngồi uống trà . Nàng ngồi dậy , vén rèm vải ( đó là loại vải dùng gắn vào giường để che đi , thường có màu trong suốt nhưng nhìn không rõ ) nhìn Liễu Sắc Hương mà không nói gì . Thấy vậy , Liễu Sắc Hương bèn cất tiếng :

" Cung chủ sao hôm nay lại dậy muộn như vậy ? Bây giờ đã là giờ Thìn ( khoảng 9 giờ ) rồi ! "

Triệu Thiên Nguyệt giật mình :

" Không có gì , chỉ là do mệt mỏi quá thôi ! Ngươi hôm nay đến đây có việc gì sao ? "

" Người giờ Ngọ nhớ đến Vong Trường Xuân cùng với mọi người dùng bữa ."

Dừng một hồi bà nói tiếp :

"Nếu cung chủ đã mệt thì ta xin cáo lui trước . Cung chủ vạn an ! "

" Được , lui ra ngoài đi " - Nàng đáp .

Bà vừa đi , Triệu Thiên Nguyệt liền bảo Tiểu Tâm chuẩn bị nước tắm . Tiểu Tâm vừa hầu hạ nàng vừa hỏi :

" Tiểu thư , hôm qua người không có chuyện gì xảy ra chứ ? "

Nàng vừa nhắm mắt ngâm mình trong dòng nước ấm vừa nói :

" Có chuyện gì được chứ , em yên tâm đi ! "

Sau khi tắm xong , nàng ngồi vào bàn trang điểm , chải lại mái tóc của mình . Nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt , bối tóc theo kiểu huyền vũ ( bối cao tóc , để mái chéo ) , cái thêm một cây châm gắn những con bướm nho nhỏ cùng với đôi bông tai tím lục , trông thật duyên dáng . Tiểu Tâm vừa nhìn nàng vừa ngưỡng mộ :

" Tiểu thư , người thật xinh đẹp . Muội chắc chắn ai mà nhìn đều sẽ bị hút hồn thôi ! "

Bỗng một giọng nói ngân lên :

" Đúng là rất đẹp ! "

Giọng điệu người đó mang theo sự chế giễu , coi thường khiến Triệu Thiên Nguyệt chú ý , không ai khác chính là Lý Kim Lạc . Triệu Thiên Nguyệt nhanh chóng đứng dậy cùng vẻ mặt cười như không cười :

" Đại tỷ vậy mà lại đến Vân Dung Viện , muội muội tiếp đón không được chu đáo rồi . Đúng rồi , đại tỷ bị phạt có làm sao không , không ảnh hưởng gì chứ ? "

Lý Kim Lạc vênh mặt đắc ý :

" Muội muội yên tâm , trời rất công bằng nên ta không sao ! Còn muội , lần trước là tỷ không biết khống chế cơn tức giận làm muội bị thương , không sao chứ ? Chắc là để lại sẹo ? "

Triệu Thiên Nguyệt cười lạnh :

" Không sao , nhờ có thuốc của phụ thân mà không để lại sẹo . Đúng rồi ! Phụ thân có nói từ giờ muội không nên xưng hô là " tiểu nữ " nữa , tỷ không để ý chứ ? "

Lý Kim Lạc tức giận nhưng vẫn cố mỉm cười :

" Đương nhiên là không để ý rồi ! Mau đi thôi , cùng tới Vong Trường Xuân thôi , mọi người đang đợi đó ! "

Vừa nói xong Lý Kim Lạc liền quay người đi trước , Triệu Thiên Nguyệt lại không nhanh không chậm bước đi cùng . Vong Trường Xuân là phòng ăn lớn của Lý phủ , thường để mời khách hoặc gia đình cùng dùng bữa .

Bước vào Vong Trường Xuân , ánh mắt mọi người đều chú ý lên người Triệu Thiên Nguyệt , thực sự hôm nay nàng rất đẹp . Nàng cùng Lý Kim Lạc đồng thời cúi người thỉnh an :

" Nữ nhi thỉnh an lão phu nhân , phụ thân , mẫu thân và các di nương . "

Lão phu nhân tỏ vẻ hài lòng , phất tay ra hiệu , cả hai liền đứng dậy và đi đến bàn của mình , ngồi xuống . Tứ phu nhân An Thụy cất tiếng :

" Hôm nay Thiên Nguyệt thật xinh đẹp làm sao , mọi người thấy ta nói đúng không ? "

"Đúng vậy ! Thiên Nguyệt , sau này con nên chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn đi ! " - Tam phu nhân Lục Song mở lời .

" Con sẽ nghe lời di nương nói ạ " - Triệu Thiên Nguyệt trả lời .

Mọi người đang trò chuyện thì Lý Tiêu Niên cất tiếng ....

Bạn đang đọc Sủng Phi Tuyệt Thế Ma Vương Bá Đạo sáng tác bởi Hangthiennga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hangthiennga
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.