Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm thấy xấu hổ

Phiên bản Dịch · 864 chữ

Rõ ràng xấu hổ như vậy, người đàn ông này lại dùng giọng điệu nghiêm túc để nói ra. Trên khuôn mặt anh tuấn không có chút nào đang đùa cợt, mà thậm chí không cảm thấy hèn mọn, xấu xa một chút nào.

Rõ ràng là lời nói thô bỉ, nhưng từ miệng của Lãnh Hách Thành lại trở nên dụ hoặc như vậy. Thậm chí mỗi câu mỗi chữ đều trở nên vô cùng gợi cảm.

Lâm Hoàn Nhĩ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Ở tình huống như thế này, cô không thể nói được câu nào.

Nhưng mà làm tình nhân của người đàn ông này, đối với cô mà nói chính là nhục nhã!

Cự tuyệt, hình như cô cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Dù sao quả thực là anh ta đã cứu cô mà.

Làm sao đây? Trong lòng Lâm Hoàn Nhĩ vô cùng phiền não. Nói thật, cô muốn nghĩ cách thoát khỏi người đàn ông này, mặc dù trong tâm cô rất cảm kích anh. Nhưng cô vẫn không bằng lòng dùng cách này.

Đôi mắt thâm sâu của Lãnh Hách Thành dường như có thể nhìn thấu tất cả. Tất cả tâm tư trong lòng cô gái này, dường như đều bị phơi bày trước mắt anh.

Tay nắm chặt cằm của cô, lực đạo lại tăng lên một chút. Con ngươi của người đàn ông trở nên thâm sâu hơn, môi mỏng hơi mở ra:

-Lâm Hoàn Nhĩ, đang nghĩ gì vậy? Nghĩ làm sao để thoát khỏi tôi sao?

-Lãnh tổng, nói thật… Tôi rất cảm kích anh đã cứu tôi. Nhưng chuyện này khiến tôi có rất nhiều nghi ngờ, bao gồm cả việc tại sao anh xuất hiện ở đó. Đương nhiên, không phải tôi nghi ngờ anh là kẻ chủ mưu vụ bắt cóc lần này. Nhưng anh vừa đúng lúc xuất hiện ở đó, cũng quá trùng hợp rồi!

Lâm Hoàn Nhĩ cố gắng dùng thanh âm hết sức bình tĩnh để cùng đàm phán với người đàn ông này.

-Vậy nên… Em dùng lý do này để nuốt lời?

Người đàn ông khẽ cười, đưa mắt nhìn toàn thân cô.

Lâm Hoàn Nhĩ cảm thấy thật xúi quẩy, nhưng trên mặt vẫn không để thể hiện vẻ quẫn bách, tiếp tục tỉnh táo nói:

-Lãnh tổng, một lần nữa tôi muốn biểu đạt sự cảm kích đối với anh, mặc dù lúc đó anh đã cứu tôi. Nhưng anh lại lấy việc đó ép tôi làm người tình của anh… Anh không cảm thấy như vậy đang ép người gặp nguy sao? Đây không phải là việc người thân sĩ [1] nên làm.

-Thân sĩ?

Người đàn ông cúi người xuống, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười tà mị, đôi mắt lóe lên một tia sáng. Anh thả cằm của cô ra, đôi lông mày dãn ra, khuôn mặt trở nên thanh nhã kèm với nụ cười nhạt.

Lâm Hoàn Nhĩ thở dài một tiếng. Cô xoa xoa cái cằm đáng thương bị người đàn ông kia bóp muốn nát, lông mày hơi nhíu lại.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy quỷ dị của người đàn ông, trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an.

Cô không hiểu, rốt cuộc Lãnh Hách Thành coi trọng điểm gì ở cô? Lẽ nào chơi đùa với những người phụ nữ khác đủ rồi, muốn đổi sang phụ nữ đã có chồng?

Lâm Hoàn Nhĩ cảm thấy bản thân mình không phải khuynh quốc khuynh thành gì. Cho nên Lãnh Hách Thành đối với cô không nhất định phải nhất kiến chung tình, cô luôn cảm thấy người đàn ông này có gì đó rất kỳ quái. Lúc cô nhìn anh ta, luôn có cảm giác bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy nhiều năm rồi.

Nhưng cô không hề quen biết Lãnh Hách Thành, từ trước đến giờ đều không hề xuất hiện.

Lâm Hoàn Nhĩ hít sâu một hơi, lần nữa dùng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh để nói:

-Không sai Lãnh tổng! Tôi tin anh là một thân sĩ cho nên một người thân sĩ sẽ không làm chuyện thừa dịp người gặp nguy mà bắt ép! Anh đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ anh. Còn về việc làm người tình của anh, tôi cảm thấy với điều kiện của Lãnh tổng sẽ có vô số phụ nữ vì anh mà tình nguyện người trước ngã xuống, người sau đạp lên!

Người đàn ông thu nụ cười lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn.

-Cho nên ý của Cố phu nhân là… trong số những người phụ nữ tình nguyện người trước ngã xuống, người sau đạp lên không bao gồm cô… phải không?

-Lãnh tổng, nếu anh đã gọi tôi một tiếng Cố phu nhân vậy anh cũng biết tôi là người đã có chồng. Cho nên tôi cảm thấy Lãnh tổng nên suy nghĩ lại một chút.

[1] Thân sĩ: người có tri thức thuộc xã hội thượng lưu

----------

Dịch: Mưa

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 05/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.