Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

“Chú Tư, chú Tư, là con đây chú Tư.”

Những tiếng gọi chú thân thương như vừa mới diễn ra ngày hôm qua, nhưng chớp mắt cũng đã 5 năm trôi qua. 5 năm qua là 5 năm đầy khó khăn và bi thương với chàng trai vừa chân ướt chân ráo bước lên thành phố như Duy.

Ngồi trong nhà giam, Duy nghĩ về những thứ mà anh coi là kỉ niệm với thành phố này và về người chú ruột giàu có của mình. Bỏ nơi làng quê yên ả, Duy bước chân lên thành phố với ước mơ đổi đời, và chú Tư - em của ba Duy chính là người thân duy nhất của anh tại nơi đất khách quê người này.

“Duy, sao mày lên đây. Ba má mày đâu. Lên cũng chẳng nói tao một tiếng. Mà mày làm gì ở đây?”

Hai tiếng “chú cháu” nghe sao thân thương đến lạ, nhưng là thân ai nấy lo và thương cho roi cho vọt. Ba của Duy là anh cả trong một gia đình đông anh em, cha mẹ thì mất từ sớm, tất cả đều dở dang con đường học tập vì nhà nghèo, chỉ có mỗi chú Tư là có chút hi vọng nên ba Duy đành nghỉ học, ở nhà cày ruộng thuê cho người ta để kiếm chút đồng ra đồng vô lo cho người em này có tiền ăn học đến nơi đến chốn.

Đến lúc chú Tư đậu Đại học cũng là lúc gánh nặng trên vai ba Duy và các anh chị em khác trở nên nặng nề hơn, phần vì lo cho cuộc sống của mỗi người, phần vì lo cho việc học của chú Tư sẽ bị gián đoạn nếu không có tiền chi trả tiền học phí trên thành phố.

“Dạ, ba má con ở dưới quê, con lên đây đi làm. Không ngờ lại gặp chú ở đây.”

Tốt nghiệp ra trường, chẳng biết do số phận hay số chú Tư may mắn nữa. Lấy được cô vợ là con gái của chủ tịch tập đoàn may mặc, sau đó còn được ngồi vào chức chủ tịch công ty một cách hiên ngang. Và cũng kể từ đó, tính nết của chú Tư cũng dần dần thay đổi.

Nghĩ cũng ngộ, năm xưa nghèo khó, chạy vạy từng miếng cơm cái áo mà chú Tư vẫn lạc quan và cố gắng, lúc nào cũng nghĩ đến anh chị em ở dưới quê đang tần tảo nuôi mình ăn học. Chú Tư vừa đi học vừa đi làm để trang trải cuộc sống trên này, nhiều khi còn gửi tiền về ngược dưới quê để ba Duy sửa sang nhà cửa, có tiền lo cho bữa ăn của gia đình.

Nhưng từ khi đám cưới với cô tiểu thư giàu có kia, tính cách của chú thay đổi hoàn toàn như một người khác vậy. Không còn là những về thăm quê dài ngày, những cuộc điện thoại về để hỏi thăm tình hình của anh chị em, mà là sự xa cách, sự im lặng và sự thờ ơ đến đáng sợ. Thậm chí, đám cưới của chú mà người dưới quê không ai hay, cũng chẳng ai biết, may sao có người dưới quê vô tình tham gia đám cưới ở trên thành phố, nói lại cho ba Duy thì họ mới hay rằng chú Tư đã yên bề gia thất.

Nhưng ba Duy thì chẳng trách chú Tư mặc cho ai có nói gì không phải về chú, ba Duy đều bỏ qua hết. Duy biết rõ ba đang nghĩ gì, nhắc đến ba lại buồn và những lúc như vậy thì ba Duy lại đáp lại những lời gièm pha ấy một cách bình thản nhưng cay đắng.

“Ôi, hơi đâu mà giận nó. Nhà mình mà ăn đám cưới của nó càng khiến nó thêm xấu hổ hơn mà thôi.”

Ba Duy nói vậy có chăng cũng chỉ là để an ủi mình mà thôi nhưng Duy hiểu ba mình buồn lắm. Buồn thì buồn nhưng biết làm sao được, ai bảo nó là em của mình chi, phải nghĩ cho tương lai của nó nữa chứ.

“Dạ, con làm ở công ty này nè.. Mà chú Tư làm gì ở đây vậy?”

Nói về Duy, anh là học sinh giỏi nức tiếng cả huyện, năm nào cũng đạt được học bổng của thành phố nên sau khi tốt nghiệp cấp 3, Duy được tuyển thẳng vào trường Đại học của thành phố Phú Hoà, cũng chính là trường mà chú Tư đã theo học trước đây.

4 năm Đại học là 4 năm Duy vừa học vừa đi làm để trang trải tiền học và tiền sinh hoạt của mình. Và trong suốt 4 năm ấy, tuyệt nhiên Duy chẳng thể nào liên lạc được với người chú của mình mặc dù ở cùng một thành phố, nói đúng hơn là không thể liên lạc được.

“Chú làm việc ở đây. Còn mày, mày làm bộ phận nào?”

Cuộc gặp bất ngờ ấy giữa hai chú cháu ở công ty Hoá chất MN là một cuộc gặp mà chính bản thân của hai cháu cũng chẳng ngờ được rằng, nó sẽ thay đổi tất cả. Duy thì vui mừng khôn xiết khi gặp lại chú Tư sau nhiều năm xa cách, nhưng chú Tư lại có vẻ như hờ hững với sự xuất hiện bất ngờ này của Duy.

“Con làm bên sản xuất, may quá gặp chú ở đây, con loay hoay mãi mà chẳng tìm được bộ phận đó ở đâu cả.”

“Mày đi theo thằng Kiên, tao nhờ nó dẫn mày đi. Có gì trưa chú cháu mình dùng bữa ở căn tin, giờ chú có việc”

“Đeo” chiếc mặt nạ vui vẻ lên để che giấu sự hờ hững ấy, chú Tư tạm biệt Duy và bảo Kiên - tay trợ lí dẫn anh đến phòng sản xuất. Cửa phòng vừa mở ra cũng là lúc tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy cúi đầu chào Kiên, Duy hiểu rằng chức vụ của chú mình trong công ty MN này không phải là tầm thường.

“Khang, đây là Duy, nhân viên mới của bộ phận cậu, có người nhờ tôi đưa đến đây. Cậu nhớ chăm sóc cậu ấy cho thật tốt đấy.”

Từ xa, Duy thấy tay trợ lí Kiên ấy cứ thì thầm vào tai của trưởng phòng Sản xuất - tên Khang, chẳng biết Kiên nói gì, chỉ thấy Khang gật gù một cách vâng lời. Chắc mẩm chú Tư nhờ Kiên nhắn nhủ gì đó với tay trưởng phòng Khang này.

“Mọi người, đây là Duy, nhân viên mới của phòng mình. Mọi người cùng vỗ tay chào mừng nào.”

Trợ lí Kiên vừa ra khỏi phòng, một bộ mặt niềm nở tươi cười liền lập tức xuất hiện trên gương mặt của trưởng phòng Khang và những người còn lại trong văn phòng khi đó, ai nấy đều niềm nở với Duy, nhưng anh chỉ thấy sự giả tạo và “công nghiệp” trên những nét mặt hớn hở đó mà thôi.

Nhưng giữa những gương mặt có phần giả tạo ấy, Duy chú ý đến cô gái ngồi ở một góc trong văn phòng xa xa kia. Sự xuất hiện của Duy cùng tràng pháo tay chào mừng anh chẳng hề ảnh hưởng gì đến nét mặt có phần lạnh lùng của cô gái ấy.

“Duy, cậu ngồi chỗ kia nhé.”

Chẳng biết trùng hợp hay sao mà Duy lại được phân vào chỗ ngồi bên cạnh cô gái kia và cũng chính cô gái ấy lại được trưởng phòng Khang sắp xếp cho là người hướng dẫn của Duy trong những ngày đầu tiên làm việc tại công ty MN.

“Chào chị, em là Duy. Mong chị sau này sẽ giúp đỡ ạ.”

“Ừ.”

Duy tiến tới bên cạnh cô gái ấy, cúi đầu chào “tiền bối” của mình một cách lịch sự nhưng đáp lại chính là thái độ của phần hờ hững của cô gái kia, người lúc này chỉ đang chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính của mình mà lờ đi sự có mặt của Duy mà thôi.

“Dạ.” - Duy ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc của mình.

Suốt cả ngày hôm ấy, cô gái kia chẳng hề đả động gì đến Duy, chỉ giao cho Duy mớ hồ sơ và yêu cầu cậu đọc rồi sắp xếp lại cho cô ta mà thôi. Hụt hẫng, đương nhiên Duy có chút hụt hẫng khi vừa vào công ty đã gặp phải người hướng dẫn lạnh lùng như vậy rồi.

Suốt cả ngày hôm đó, Duy đọc hết hồ sơ này đến hồ sơ khác, sắp xếp, scan vào máy tính rồi xử lí chúng một cách gọn gàng, ngăn nắp. Không những nhanh mà còn làm một cách chính xác khiến cho những đồng nghiệp xung quanh có chút bất ngờ về cậu nhân viên mới này.

Nụ cười có chút hài lòng hiện lên trên nét mặt của cô gái kia trông thấy kết quả làm việc của Duy, tuy rằng việc cô giao chẳng ra làm sao cả nhưng Duy vẫn làm một cách cẩn thận và nghiêm túc. Nhưng sẽ được bao lâu hay sự lạnh lùng và thờ ơ sẽ nhanh chóng xuất hiện trở lại trên gương mặt ấy

Và đó cũng là khởi đầu cho sự tăm tối mà Duy sẽ phải đối diện khi chẳng bao lâu nữa thôi, biến cố sẽ ập lên đầu chàng trai trẻ này.

Bạn đang đọc Sự Trở Về Của Kẻ Tử Tù sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.