Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi động, công cụ mới của hệ thống! 2

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

So với thanh thế lớn bên phía Lý trưởng lão, bên phía Lâm Phong lại không có một chút động tĩnh nào, khiến người ta rất khó có thể đặt niềm tin vào hắn.

Khí thế của đối phương càng lúc càng tăng vọt, đã dần dần tiếp cận đỉnh phong, trong lòng Lâm Phong biết rõ, thức Phi Hỏa Lưu Tinh Kiếm này của Lý trưởng lão thật ra còn lâu mới cần thời gian tụ lực dài như vậy.

Sở dĩ hắn muốn bày ra tư thế như vậy, không phải là vì chấn nhiếp Lâm Phong, trong mắt hắn Lâm Phong đã là một người chết, hắn muốn chấn nhiếp chính nhóc tỳ.

Lý trưởng lão muốn triệt để thuyết phục nhóc tỳ, để nhóc tỳ nhận thức được sự chênh lệch cực lớn giữa Lâm Phong và Liệt Hỏa Kiếm Tông, thấy được sự cường đại của Liệt Hỏa Kiếm Tông, từ đó cam tâm tình nguyện bái sư học nghệ.

Rốt cuộc, khí thế của Lý trưởng lão đã đạt tới đỉnh điểm, ngón trỏ và ngón giữa đựng thẳng như kiếm, chỉ thẳng vào Lâm Phong.

Đầu ngón tay bùng nổ liệt diễm ầm ầm, hóa thành hàng trăm ngàn đạo kiếm quang như liệt hỏa, đuôi lửa dài chập chờn trong không trung, tựa như hàng trăm ngàn con rồng lửa gầm thét xông ra, phô thiên cái địa đánh về phía Lâm Phong.

Có những đạo kiếm quang bay sát mặt đất, trong quá trình phi hành mang theo lực lượng cường đại, trực tiếp cày xới mặt đất tạo ra mấy chục rãnh sâu.

Đây là uy lực gì vậy?

Mỗi một đạo kiếm quang đều có thể hủy diệt một ngọn núi nhỏ, mỗi một đạo kiếm quang đều tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mỗi một đạo đều không phải là Lâm Phong hiện tại có thể ngăn cản nổi.

Mà kiếm quang như vậy hiện giờ có tới hàng trăm hàng ngàn, che kín cả bầu trời!

Những nơi kiếm quang đi qua, đất đai khô cằn, lực lượng cuồng bạo, vào giờ khắc này chấn động thành Ô Châu.

Nhóc tỳ trợn tròn hai mắt: "Sư phụ, cho bọn chúng xem thử chút lợi hại!"

Lý trưởng lão nắm lấy hắn hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử, mở to hai mắt nhìn cho rõ, đây mới thực sự là thủ đoạn của tiên gia!"

Tiêu Chân Nhi và Tiêu Diễm lúc này cũng bị kinh động, vội vàng chạy tới. Tiêu Diễm thấy cảnh tượng hàng trăm, hàng ngàn kiếm quang bay vụt, sắc mặt đại biến: "Tu sĩ Kim Đan kỳ!"

"Tiểu ca ca, vị sư phụ mà ngươi muốn bái này, e rằng chỉ hữu danh vô thực..." Tiêu Chân Nhi cau mày nhìn chằm chằm Lâm Phong vẫn không có chút phản ứng nào, dường như bị dọa sợ đến ngây người, trong lòng do dự: "Ta có nên cứu hắn một phen hay không?"

Thật ra Yến Minh Nguyệt vẫn ẩn thân ở bên cạnh, toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung vào Lâm Phong: "Nếu có thủ đoạn gì nên thi triển ra thì hãy mau làm đi, nếu không e là không kịp rồi."

Những người khác đều kinh hồn táng đảm, nhưng Lâm Phong đang ở ngay trung tâm cơn bão lúc này chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là nóng bức.

Vô cùng nóng bức, giống như thân ở trong lò luyện, cả người đều muốn bị đốt thành tro bụi.

Trong tầm mắt, một mảnh hỏa hồng, ánh kiếm đỏ thẫm chói mắt khiến hắn không mở mắt ra được.

Lâm Phong đã có thể ngửi thấy khí tức tử vong.

"Mở!"

Ngay khi Lý trưởng lão xuất kiếm, pháp lực của Lâm Phong tuôn trào, cùng Thao Thiết trong ngoài giáp công, cưỡng ép đánh nát Thiên Lung Chú Ấn trong chiếc nhẫn!

"Ta thoát ra rồi! Ta rốt cuộc đã thoát ra rồi!"

"Yến Minh Nguyệt, không ăn ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta!"

"Ăn! Ăn! Ăn!"

Một âm thanh chói tai không ngừng vang lên trong đầu Lâm Phong.

Nhẫn trong lòng bàn tay tựa như một cái hố đen, phát ra lực hút cực lớn, muốn thôn phệ hết thảy đồ vật chung quanh có thể tiếp xúc đến.

Lâm Phong lập tức cảm thấy pháp lực của bản thân vào giờ khắc này giống như không bị khống chế mà hướng trong nhẫn dũng mãnh lao tới, tựa như hồng thủy sau khi đê lớn vỡ tan, cuồng tả mà xuống.

Trước mắt trăm ngàn đạo liệt hỏa kiếm quang đã gần trong gang tấc, mặt khác còn có một cái hố đen không ngừng thôn phệ pháp lực của mình, trong ngoài vây khốn Lâm Phong trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười, bất động thanh sắc đeo chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

Lâm Phong Bình Bình vươn tay phải đẩy về phía trước, tựa như muốn ngăn chặn ngọn lửa đang tuôn về phía mình.

"Không tự lượng sức mình!"

Tất cả tu sĩ Liệt Hỏa Kiếm Tông đều lộ thần sắc khinh thường, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ muốn ngăn kiếm đạo thần thông của tu sĩ Kim Đan kỳ như vậy, quả thực là tự rước lấy nhục.

Kết quả duy nhất của hắn chính là bị thiêu thành than cốc!

Một đám tu sĩ Liệt Hỏa Kiếm Tông dường như đã thấy được đạo kiếm quang thứ nhất công kích Lâm Phong, chặt đứt tay phải hắn vươn ra, tiếp theo là đạo thứ hai, đạo thứ ba...

Trăm ngàn đạo kiếm quang sẽ chém hắn thành muôn mảnh trước, sau đó kiếm quang hóa thành liệt hỏa hừng hực, nghiền nát xương cốt tiểu tán tu không biết trời cao đất dày này thành tro bụi.

Một màn hoàn mỹ biết bao!

Bạn đang đọc Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia (DỊCH) của Bát Nguyệt Phi Ưng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.