Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta nhớ mặt ngươi rồi! 3

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Sự kinh khủng của lôi cầu này, đã có thể sánh ngang với quang cầu ngưng kết từ cây đào già kia.

Động tĩnh bên phía Lâm Phong đã kinh động đến mọi người trong chiến cuộc, song phương đều nghi hoặc dừng tay, tuy rằng không nhìn thấy Lâm Phong, nhưng đều đang chú ý động thái bên phía Lâm Phong.

Nhưng không đợi bọn họ phản ứng, Lâm Phong đã ra tay.

Một chùm lôi quang vô cùng bá đạo, vô cùng cường hãn óng ánh, ầm ầm xẹt qua chân trời, bổ về phía cây đào già cháy đen.

Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang!

Cành hoa đào run rẩy kịch liệt, hồng vụ vô tận, hoa vũ vô tận nghênh hướng Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang.

Lôi quang và hoa vũ hồng vụ gặp nhau ở giữa không trung, thời gian phảng phất ngưng tụ tại thời khắc này, trở nên chậm chạp vô hạn, rõ ràng chỉ là trong nháy mắt, lại phảng phất trăm năm thương hải.

Mỗi người vây xem đều phát hiện, mình có thể thấy rõ ràng hoa vũ và hồng vụ từng chút từng chút vỡ vụn, biến thành từng hạt bụi, tiếp theo bị lôi quang thôn phệ.

Cành hoa yêu kiều, từng tấc từng tấc, từng thước từng thước, toàn bộ đều vỡ vụn như tro tàn.

Cuối cùng là cây đào cổ thụ cao tám chín trượng, đường kính đến hơn mười trượng, cũng tựa như đồ sứ vỡ nát, tràn ngập vết nứt.

Vỡ vụn, vỡ vụn, không ngừng vỡ vụn, lại vỡ vụn!

Vô số mảnh than củi đen nhánh rơi xuống mặt đất, cây đào cổ thụ to lớn vô cùng này, trực tiếp bị một kích Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang của Lâm Phong chém nát bấy!

Đáng thương nó trước đây đã từng bị sét đánh một lần, hiện giờ lại gặp lôi kiếp, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa.

Lâm Phong nhìn thấy thành quả của một kiếm này, thở dài một hơi, tinh thần suy yếu, hắn đã không còn năng lực để làm lại lần nữa.

Vô lượng lôi điện linh khí thông qua thân thể hắn rót vào Bắc Cực Thiên Từ Kiếm, khiến cho thân thể hắn cũng phải gánh chịu áp lực cực lớn, đặc biệt là trái tim, từng trận tê dại.

Nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bởi vì hắn mơ hồ nhìn thấy, sau khi cây đào già bị chẻ vụn, có một bóng trắng lóe lên rồi biến mất.

Tuy chỉ thoáng nhìn qua, nhưng sắc mặt Lâm Phong đại biến.

Đó là một nữ tử chân trần, áo trắng như tuyết, mỹ mạo của ả là điều Lâm Phong ít thấy trong đời.

Mộ Dung Yên Nhiên đã có thể xem như tuyệt sắc, nhưng ở trước mặt nữ tử này cũng phải kém hơn một bậc.

Vẻ đẹp của nữ tử này, đẹp đến mức trên toàn thân từ đầu đến chân không có một tì vết, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến mê hồn trầm luân... Đẹp đến không giống nhân loại.

Thế nhưng trong lòng Lâm Phong lại không có cảm giác nóng bỏng như trước kia khi nhìn thấy mỹ nữ.

Hắn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra.

Nữ tử áo trắng tóc rối tung, toàn thân trên dưới không có bất cứ vật trang sức gì, nhưng lại tự nhiên toát ra một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Lâm Phong cảm thấy nàng liếc nhìn về phía mình, bên tai lại vang lên giọng nữ trầm thấp khàn khàn đó.

"Tên của ta là Lung Dạ, xin ngươi hãy ghi nhớ, bởi vì..."

Khác với vẻ ngoài thanh tú kiều diễm của nàng, thanh âm của ả cực kỳ trầm thấp, nhưng lại hình thành một mị lực kỳ dị, khiến người ta tâm cam tình nguyện chìm đắm.

Nhưng trong lòng Lâm Phong không hề nảy sinh nửa điểm ý niệm phong lưu, bởi vì nửa câu sau của nữ tử này là như vậy.

"...Bởi vì, ta nhớ mặt ngươi rồi!"

Nói xong một câu, bóng trắng lóe lên, đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại cây đào già bị chém nát tàn tích đầy đất.

Lâm Phong sờ sờ mũi của mình, nếu như có thể, hắn thật sự muốn nói: "Đại tỷ, trí nhớ của ngươi ngàn vạn lần đừng tốt như vậy."

Được mỹ nữ ghi nhớ là một chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không bao gồm Lung Dạ này.

Lúc này, những người khác mới như tỉnh mộng.

Đám thôn dân Thạch thôn, khi Diệp Cát chiếm thượng phong thì hoan hô nhảy nhót, nào hay tình thế chuyển biến thình lình, ba người Lưu Quang Kiếm Tông bị đánh cho chạy trối chết, đang lúc lòng người hoảng sợ, đột nhiên một đạo lôi quang tựa hồ tiên nhân ngoài trời, trực tiếp diệt sát Thụ Yêu.

Cuộc đời lên lên xuống xuống quả thực quá nhanh, đợi thôn dân hồi phục tinh thần lại, không ít kẻ thậm chí vui mừng đến rơi lệ, tất cả quỳ lạy về phía lôi quang.

Ba người Diệp Cát chạy trốn một hồi, lúc này cũng trợn mắt há mồm, thanh niên áo trắng tức giận nói: "Tên này cũng quá biết nhặt tiện nghi đi? Thừa lúc Diệp trưởng lão cùng Thụ Yêu kia lưỡng bại câu thương mới ra tay."

Diệp Cát lắc đầu: "Nhìn uy lực của đạo lôi quang kia, thực lực đối phương so với ta chỉ cao hơn chứ không thấp." Nhưng hắn không biết Lâm Phong nhiều lắm cũng chỉ có thể phát ra một đạo Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang.

Mộ Dung Yên Nhiên chần chờ nói: "Chúng ta có nên trở về xem một chút hay không?"

Đang nói, phương hướng lôi quang đột nhiên truyền đến một trận địch ý, một lần nữa hiện lên pháp lực dao động mạnh mẽ.

Bạn đang đọc Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia (DỊCH) của Bát Nguyệt Phi Ưng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.