Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch bản cẩu huyết

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Chương 5: Kịch bản cẩu huyết

Chu Mục vào, phá vỡ sự tĩnh mịch của gian phòng. Bước chân hắn lâng lâng, cầm theo một bình rượu, thân thể lay động lảo đảo, như say lại không phải say.

Đối với khách không mời mà đến này, hai tỳ nữ hầu hạ hoa khôi trong gian phòng, tự nhiên là hoa dung thất sắc, thất kinh, hãi nhiên mà duyên dáng hô to.

“Cạch!”

Thường Hoa kêu dừng lại.

Đám người sửng sốt một chút, mới bắt đầu liền NG, nơi nào có vấn đề?

Thường Hòa chỉ chỉ vào Chu Mục, bình thản nói: “Cái cậu kia… Biểu tình của cậu quá hung dữ rồi, xông vào gian phòng là muốn giết người sao? Làm lại một lần!”

Chu Mục nhíu mày, quay người đi ra bên ngoài.

Tỳ nữ lại trở về vị trí cũ, thư ký trường quay lại một lần giơ bảng.

“Cạch!”

Lại là một tiếng cạch, Chu Mục phá cửa vào. Hắn vẫn lảo đảo thân thể như cũ, nhưng bộ pháp rất nhanh, phảng phất như bộ dáng không dằn nổi nữa.

“Cạch!”

Thường Hòa lại kêu dừng lại.

“Lại là cậu..”

Trước mặt bao người, Thường Hòa mặt không chút thay đổi nói: “Cậu có biết diễn không vậy? Bây giờ cậu là nhân vật gì, xông vào gian phòng muốn làm cái gì, trong lòng cậu không rõ sao?”

“Nghỉ ngơi hai phút, bổ trang lại!”

Trong lòng Chu Mục hơi trầm xuống, hiện trường lại càng là lặng ngắt như tờ, hoàn toàn tĩnh mịch.

Đây chính là quyền uy của đại đạo diễn.

Hai lần NG, rất nhiều người cảm thấy bình thường. Cảm thấy, đại đạo diễn mà, yêu cầu cao một chút cũng là bình thường. Nhưng cũng có một số người, cảm giác không thích hợp.

Đặc biệt là Vinh Hiên, là nam chính trong phim hắn đi cũng không phải là con đường lưu lượng, càng không phải là vì nhân khí khổng lồ, trực tiếp một bước lên trời lên hàng vai chính.

Hắn đi con đường diễn nghệ, cũng bắt đầu từ nhân vật nhỏ, sau đó nam bốn, nam ba, nam hai, từ diễn phụ cho người ta đến chính mình thượng vị, trải qua mười năm tôi luyện mới có hôm nay.

Trải qua nhiều, hắn có thể kết luận.

Thường Hoa kêu dừng lại hai lần, vô tình hay cố ý chỉ điểm, ý vị thâm trường.

Dù sao đây tuyệt đối không phải đãi ngộ của nhân vật nhỏ được mời đến có.

Bình thường mà nói, nhân vật Chu Mục diễn, yêu cầu sẽ không cao lắm. Hắn cũng không phải là diễn viên chính, biểu hiện không qua màn, vậy thì quay bóng lưng, hoặc là cho quay cảnh xa.

Lực chú ý của người xem, sẽ không lãng phí ở trên nhân vật nhỏ này nha.

Thường Hòa lại “đã tốt còn muốn tốt hơn” như thế.

Có chút kỳ lạ.

Ánh mắt Vinh Hiên hơi đổi, đầu ngón tay lại cong cong về phía sau, trợ lý của hắn ta lập tức đi qau. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ cong môi ra hiệu.

Trợ lý ngầm hiểu, đi một vòng đến chỗ nhân viên công tác, dâng thuốc lá nói chuyện phiếm mấy câu, liền điềm nhiên như không có chuyện gì quay trở về, đứng bên cạnh Vinh Hiên, nhẹ giọng nói: “Người mới mới ký của Thanh Hồng Văn Hóa.”

“Thanh Hồng…”

Vĩnh Hiên cười cười, thoải mái không nói gì thêm nữa.

“Cạch!”

Trong thời gian này, Chu Mục lại nghênh đón thêm lần NG thứ ba. Hắn cứng đờ, mà một đám diễn viên quần chúng, cũng không còn giữ im lặng, nhịn không được ghé vào nhau, âm thành nói chuyện.

Cái này cũng không qua, đổi thành bọn hắn, vài phút là giải quyết xong.

Ta có thể….

Mấy diễn viên quần chúng không khỏi kích động, sinh ra mong ngóng. Nếu như đạo diễn cảm thấy Chu Mục không được, mình chẳng phải là có cơ hội rồi?

Nghĩ đến đây, không ít người hai mắt phát sáng, mang theo hy vọng nhìn về phía Thường Hòa.

Ngoài dự đoán của bọn họ, thái độ của Thường Hòa vẫn bình thản như vậy, thậm chí còn đang có ý vị dạy dỗ, “Cậu quá khép nép rồi, bung ra một chút nữa, đừng giấu lại.”

“Một lần nữa.”

Thường Hòa dặn dò, quá tam ba bận, đây là lần cuối cùng.

Một số người thất vọng, đoàn phim lại là bình tĩnh. Có điều tầm mắt của mọi người, đều lướt qua trên người Chu Mục, cũng làm cho hắn sinh ra áp lực vô hình.

Phù…

Chu Mục thở hắt ra.

Lời đồn đại người mới vì NG quá nhiều, bị đạo diễn quở trách, dẫn đến cảm xúc sụp đổ, khóc rống rơi lệ trong truyền thuyết, hẳn là thật.

Hắn rõ ràng cảm nhận được, bực bội từ trong tâm lý.

“Anh..”

Ở bên cạnh hắn, Cổ Đức Bạch hiểu quy củ, không lại gần. Ánh mắt cậu ta mang theo lo lắng, bàn tay nắm lại hơi động, im lặng cổ vũ cho Chu Mục.

Chu Mục liếc mắt liền thu hồi lại ánh mắt, trầm tư, suy nghĩ. Nhân vật này của hắn, đến cùng cần hiệu quả như nào?

Một tên hoàn khố, một tên háo sắc, hẳn nên biểu diễn như nào?

Dư Niệm bỗng nhiên mở miệng, thẳng thắn nói: “Giấu có nghĩa là, cậu không đủ hèn mọn, không biểu hiện được cảm giác sắc dục huân tâm.”

Hèn mọn?

Này sao không nói sớm.

Chu Mục định tâm, vừa nhắc đến hèn mọn, trong đầu hắn liền hiện lên giọng cười sắc mặt kinh điển Mạnh Đạt Thúc – diễn viên phụ hoàng kim.

Hắn như hiểu được nên diễn như nào.

Cạch!

Thư ký trường quay lại một lần nữa gõ bảng, Chu Mục một bước đạp cửa phòng, trong âm thanh hô to gọi nhỏ duyên dáng của hai tỳ nữ, ném chai rượu trong tay đi.

Cạch!

Mảnh vỡ bắn ra, bọt nước tràn đầy.

Cameraman vô thức cho mặt đất một cảnh đặc tả, Thường Hòa và Dư Niệm như là cùng lúc, dặn dò, “Quay người…”

Ổng kính quay đi.

Chu Mục giương cằm, mất tự nhiên vặn cổ, tự như môi khô, đầu lưỡi liếm qua, đồng thời khuỷu tay hoạt động trước sau, hai tay như bắt lại không bắt.

Động tác này, tăng thêm biểu tình vi diệu…

Hèn mọn, cực kỳ hèn mọn.

Rất muốn đánh hắn.

Không hiểu tại sao, mọi người đều sinh ra suy nghĩ như vậy.

Chu Mục đi vài bước, đã rời khỏi vị trí máy quay, sau đó nhìn về phía Thường Hòa.

“…Ừ, qua.” Thường Hòa hơi thất thần, trong mắt hiện ra một ý cười, lập tức phất tay ra hiệu, “Chuẩn bị cảnh tiếp theo!”

NG ba lần, cảnh thứ hai qua.

Vẫn được.

Chu Mục tự đánh giá!

Điện ảnh mà, diễn kỹ dù tốt nhưng trạng thái không được, vẫn phải diễn lại như thường. Cho dù như ảnh đế, cũng có lúc NG đến chục lần, không mất mặt!

“Đến đây!”

Dư Niệm ngoắc ngoắc, bắt đầu khoa tay giảng giải, “Cậu đi lên, hai tỳ nữ ngăn cản, cậu đẩy họ ra, nói thoại, sau đó lôi kéo…”

Thấy Chu Mục gật đầu, Dư Niệm liền xoay người đi, vừa cười vừa nói: “Thiếu Ngải, lát nữa chủ yếu xem cô phát huy, bọn họ phối hợp với cô.”

“Được.”

Vương Thiếu Ngải mỉm cười đáp lại, cô ta vô cùng rõ ràng, đoạn diễn này cô ta là chính, những người khác làm nền, dùng để phụ trợ cho cô ta, cô ta chắc chắn phải tích cực phối hợp.

“OK!”

Dư Niệm quay người lại, dùng sức vỗ tay: “Thanh tràng, nhân viên không liên quan, toàn bộ ra ngoài.”

Hả?

Không cho xem? Nguyên nhân gì?

Đám diễn viên quần chúng bên cạnh kinh ngạc, nhưng dưới sự xua đuổi của nhân viên công tác đoàn phim, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, đi nhận cơm hộp.

Trong lúc nhất thời, trường quay chỉ còn lại mười mấy người, cũng trống trải không ít.

Hết thảy chuẩn bị xong, Thường Hòa lập tức kêu lên: “Bắt đầu!”

Chu Mục vào trạng thái, cất bước tiến lên.

“Người nào đây?”

“Có ai không, có trộm!”

Hai tỳ nữ bối rối ngăn cản, lại bị Chu Mục bạo lực đẩy ra, hắn lảo đảo bước đến bên thân ảnh xinh đẹp mỹ lệ, “Yêu Yêu cô nương, ta chính là con trai của Lễ bộ Thượng thư. Nàng đi theo ta, ngày sau vinh hoa phú quý, hưởng thụ không hết…”

Lời thoại thứ hai, hết.

Chu Mục bổ nhào lên, Vương Thiếu Ngải thất kinh, thân hình khẽ tránh đi, một góc y phục hoa lệ, vừa hay vướng vào góc bàn.

Xoẹt một tiếng, áo choàng xé rách, nửa tay áo cũng bị rách theo.

Làn da trắng như sương như tuyết, như ẩn như hiện.

Kịch bản cẩu huyết!

Chất lượng quần áo trong phim truyê hình điện ảnh, thật sự một lời khó nói hết, sao tại thời khắc mấu chốt như này, luôn luôn có thể rách đúng lúc như vậy chứ.

Chu Mục trong lòng khinh bỉ, động tác dưới chân lại không chân, túy bộ lảo đảo lắc lư, lại bổ nhào về phía trước….

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.