Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu hoa đang hot

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Chương 4: Tiểu hoa đang hot

Vương Thiếu Ngải…

Trong đầu Chu Mục, tự nhiên hiện lên một gương mặt xinh đẹp.

Đừng hiểu lầm, hắn xác thực không biết đối phương, chỉ có điều người ta hot lên, các loại quảng cáo, đại ngôn online khắp cả màn hình, không muốn thấy cũng khó.

1,6 triệu Ngải Thảo, lượng fan chắc chắn có thủy quân. Có điều trên các trang web tiếp ứng chuyên nghiệp, hơn 500 vạn fans chi tiền, chắc là không làm giả được.

Có thể nói, cô ta là một trong những đỉnh cấp lưu lượng trong ngành giải trí.

Còn không phải sao, mới đi thử điện ảnh lần đầu tiên, liền nhận được tài nguyên của đại đạo, còn là nữ hai.

Tuyên truyền bên ngoài, một trong hai nữ chủ.

Đây là cho thể diện.

Một chữ, vinh quanh tột đỉnh!

“Anh, theo tuyên truyền của phim, tin tức công bố. Ngải Ngải diễn hoa khôi xinh đẹp vô xong ở trong kịch bản. Nếu như đây là thực sự, anh cùng cô ấy có lời thoại.

Cổ Đức Bạch toát ra thần sắc hâm mộ, “Anh, nhất định nhớ kỹ, phải giúp em ký tên.”

“Xem tình hình.” Chu Mục qua loa.

Hắn tiếp tục nghiên cứu thông tin lập nghiệp, tài chính và kinh tế.

Nhân viên công tác của đoàn phim bỗng nhiên hô lên, “Ai là Chu Mục, đến phần diễn của cậu rồi, mau đến.”

“Đến rồi… Anh, anh!”

Cổ Đức Bạch đáp hộ, nhắc nhở, giọng nói gấp gáp, hân hoan, căng thẳng.

Chu Mục đứng lên, đi qua.

Bố cảnh tửu lâu cổ hương cổ sắc, diễn viên quần chúng cao thấp mập ốm, còn có nữ tử yên hoa dáng điệu uyển chuyển, mỹ lệ, cố gắng xây dựng bầu không khí hoan tràng cổ đại.

“Cậu ngồi ở đây, sát bên hai người họ.”

Nhân viên đoàn phim cũng không nói nhiều, trực tiếp dặn dò ra hiệu, “Nghe thấy tiếng kinh hô liền ngẩng đầu… nhớ kỹ, góc 45 độ, nhìn lên trên lầu… Bên này, góc độ này, nhớ chưa?”

Nhìn thấy Chu Mục gật đầu, nhân viên công tác của đoàn phim lập tức đi xuống.

Thư ký của trường quay cầm bảng đến, “Trường quay XX, cảnh XX, lần đầu tiên.”

Tạch!

Bản đập xuống, ống kính quét qua.

Toàn bộ yến hội, nháy mắt phảng phất như ‘sống lại’, ồn ào náo động, âm thanh liếc mắt đưa tình, như là từng đợt thủy triều, hướng về phía Chu Mục.

Một cảm giác kỳ dị, cũng theo đó khuấy động trong người hắn.

Thân thể vốn có mấy phần cứng đờ của hắn, bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng.

Ký ức không biết từ đâu, hoặc là bản năng thiên chuy bách luyện, sai khiến hắn nhận lấy “ly rượu” mà kỹ nữ bên cạnh đưa đến, động tác lỗ mãng, tiếu dung phóng đãng.

“A, Yêu Yêu cô nương!”

Trong đám người có người hét lên, dẫn đến tưng bừng náo loạn.

Chu Mục tự nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía lầu hai trống rỗng.

Nét mặt của hắn cũng lập tức biến ảo theo, động tác nâng ly ngưng lại, nụ cười trở nên ngốc nghếch, con mắt hơi mở rộng, con ngươi lại co lại…

Hả?

Trên vị trí đạo diễn, Dư Niệm chú ý đến biểu tình này, không khỏi chỉnh lại người, không chút do dự dặn dò, “Máy số hai, chú ý cho cậu ta một đặc tả.”

Máy quay phim phối hợp ăn ý, biết cậu ta trong miệng Dư Niệm là ai, ống kính đẩy đi.

“Nàng là ai?”

Chu Mục thất thần, chớp mắt, mở miệng.

Đây là lời thoại đầu tiên của hắn, âm thanh giống như lẩm bẩm tự nhói, lại như đang hỏi người bên ngoài.

Kỹ nữ bên cạnh lập tức cười yêu kiều trả lời, “Đây là hoa khôi Lan viện chúng ta, Yêu Yêu tiểu thư diễm áp quần phương.”

Bờ môi Chu Mục giật giật, như đang âm thầm đọc hai chữ Yêu Yêu, nhưng cũng không thành tiếng.

Hắn nâng chén, ngẩng đầu, nuốt rượu.

Ánh mắt nóng rực, lộ ra cuồng dã, tùy ý!

“Cạch!”

Dư Niệm kịp thời ngừng thở.

Hiện trường yên ắng, hắn chiếu lại hình ảnh, kiểm tra lại một lần, liền gật đầu nói: “Tốt, qua, nghỉ ngơi mười phút.”

Ra lệnh một tiếng, đám diễn viên quần chúng nhao nhao rút lui, thuận tiện nhân viên công tác của đoàn phim chuyển bàn, thay đổi đạo cụ.

“Anh, vất vả, uống nước.” Cổ Đức Bạch đón lấy Chu Mục, giơ giơ ngón tay cái tán dương, “Thật lợi hại, một lần đã qua.”

Chu Mục đắc ý không nổi, loại nhân vật không cần đào sâu, không nội hàm gì, đừng bảo là hắn, một đám diễn viên quần chúng cũng một lần diễn qua.

Hiện trường đang bận rộn, mấy người từ bên ngoài im lặng đi đến.

“… Đạo diễn!”

Có người gọi lên, mọi người mới giật mình, nhao nhao nhìn lại.

Một nhóm mấy người, cầm đầu là lão đầu hơn sáu mươi tuổi, dáng người gầy còm, tóc hoa râm, râu ố vàng. Tai nhỏ nhắn, khuôn mặt văn nhã, có mấy phần cổ quái, cho người ta ấn tượng khắc sâu.

Đây là Thường Hòa, hành nghề bốn mươi năm, một trong những đại đạo diễn có quyền thế nhất trong ngành giải trí.

Bên cạnh ông, thì là một nam một nữ. Tầm mắt của mọi người, rất tự nhiên lướt qua người nam, nhìn về phía mỹ nữ bên cạnh.

Cô ta đổi một thân y phục cổ đại hoa lệ, lộ ra da thịt như tuyết.

Tà áo mỏng như ve sầu, đi chậm rãi, cử chi ưu nhã. Có thể là phát giác ra mọi người chú ý, cô ta hơi cười yếu ớt, diễm như hoa đào, phong thái yểu điệu.

“Ngải Ngải, Vương Thiếu Ngải!”

“Có thể xem như nhìn thấy người thật rồi.”

“Không hổ là tiểu hoa đang hot, thật xinh đẹp.”

Trong đám diễn viên quần chúng xì xào bàn tán, âm thanh cảm thán hơi lớn, như ong.

Đương nhiên, ở đây cũng có không ít nữ diễn viên, cho nên ở giữ cũng mang theo vài câu tạp âm.

“Hiên Hiên, Vinh Hiên, đẹp trai quá!”

“Một lát nữ phải tìm hắn ký tên, tốt nhất có thể chụp ảnh chung.”

“…”

Mấy người vừa mới xuất hiện, căn bản không cần nói gì, liền trở thành tiêu điểm của toàn hiện trường.

“Anh, nhìn thấy chưa, đó là Ngải Ngải.” Cổ Đức Bạch xúc động, nói lấy tay của Chu Mục, một mặt mê đệ, “Đẹp quá, chết mất thôi…”

Chu Mục nhìn, cũng có phán đoán chính xác. Tiếp đó, hẳn là tạm thời không có phần diễn của hắn.

Cái này cũng là sự thật, hai diễn viên chính đến, khẳng định là ưu tiên quay phần diễn của họ. Dư Niệm trả lại vị trí đạo diễn, đứng sau lưng Thường Hòa, nhỏ giọng báo cáo tình huống.

Thường Hòa gật gật đầu, thái độ hòa ái giao lưu với Vương Thiếu Ngải hai câu.

Một hồi, Vương Thiếu Ngảy dưới sự chen chúc của mấy kỹ nữ, xuất hiện ở lầu hai. Cánh tay cong cơ học ngay lập tức bay lên không trung, bốn năm cái ống kính thúc đẩy, đặc tả lớn.

Dáng người thiết tha, xinh đẹp như hoa. Đứng ở nơi đó, căn bản không cần nói, chỉ là mặt giãn ra mà cười, tự có phong tình vạn chủng.

Mặt trái xoan cong thuận, nhọn mà ngọt ngào.

Trước không nói diễn kỹ thế nào, dù sao tuyệt đối là bình hoa hợp cách.

Đứng ở đó, hấp dẫn vô cùng.

“Qua!”

Đại đạo Thường Hoa trên mặt mang nụ cười, biểu thị rất hài lòng, lại thuận lợi bảo cô ta chỉnh dáng người, bày tỏ, quay thêm mấy cảnh.

Một diễn viên chính khác Vinh Hiên, chừng ba mươi tuổi, xem như tiểu sinh mới. Mày kiếm anh mục, cao thẳng tuấn lãng, có nhan trị, lại có diễn kỹ.

Nghiệp giới đánh giá, hắn có tiềm lực cầm giải ảnh đế, chỉ thiếu một nhân vật thích hợp.

Có điều phim Hồ Nữ này, hẳn là không phải cơ hội của hắn. Hắn phối hợp với Vương Thiếu Ngải, chuyển mấy lần cảnh. Vụn vặt, cũng không biểu hiện gì, nhưng một người công cụ.

Chu Mục đứng ngoài quan sát nửa giờ, nhân viên công tác của đoàn phim đến tìm hắn, bảo hắn ra sân. Đây là ống kính thứ hai của hắn, cũng là cảnh đối thoại với tiểu hoa mà Cổ Đức Bạch nhớ mãi không quên.

Chuyển cảnh.

Tiểu viện tinh xảo, nữ tử khuê các.

Khăn lụa đỏ, hồng lục dưới quạt máy tung bay, bồng bềnh giữa trời. Mấy ánh đèn chiếu qua, gian phòng lập tức hiện lên sắc màu mờ ám.

Trước bàn trang điểm, hoa khôi tú mỹ kiều diễm nhìn gương tháo trang sức, ngón tay trắng nón, nắm nhẹ trâm cài tóc, thân hình mảnh khảnh, biểu lộ đường cong hoàn mỹ.

Cạch!

Cửa phòng mở ra, Chu Mục vào ống kính….

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.