Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc sản Hùng tâm đan của Tiểu Quỳnh phong (1)

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

Chương 220: Đặc sản Hùng tâm đan của Tiểu Quỳnh phong (1)

"Đạo lữ không phải chính là bạn lữ tu đạo sao? Từ khi nào, đạo lữ đã cùng một đạo lý với vợ chồng rồi?

Một lòng mộ đại đạo không được sao?

Muốn thanh tịnh một chút để tu hành không được sao! Không được sao!"

Trong phòng đan Tiểu Quỳnh phong, sắc mặt Tửu Ô ửng đỏ, ngồi ở đó không ngừng vuốt bàn, phát ra từng tiếng gầm nhẹ áp lực.

Tiệc rượu phòng đan, Tửu Ô ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh là lục sư muội của Tửu Ô Tửu Lộc Nhi, thất sư đệ Tửu Tề.

Đương nhiên Tửu Cửu cũng có mặt ở đây, chẳng qua lúc này đang cùng Lý Trường Thọ và Linh Nga ngồi một bên, càng giống như chủ nhà đang chiêu đãi khách nhân.

Tất nhiên hình dáng của Tửu Lộc Nhi là tiên tử xinh đẹp sáng sủa, lại lộ ra một cảm giác nhu mì.

Hình như nàng thích màu lục, mặc một chiếc váy thơm màu xanh nhạt mềm mại, trên đó phối thêm kẹp áo màu xanh lá chuối, chu trâm đều được điêu khắc bằng ngọc trong suốt.

Tửu Lộc Nhi là một trung đẳng, tư thái có chút yểu điệu và linh lung trong đó, gần giống với Tửu Cửu, nhưng có vẻ không bằng nàng ấy.

Khuôn mặt nhỏ hơi tròn, mày liễu mắt hạnh, môi mỏng miệng nhỏ, cổ thon dài trắng nõn...

Tạo cho người khác cảm giác đầu tiên chính là vô cùng ôn nhu, lúc nàng nói chuyện cũng ấm giọng thì thầm, không vội không chậm, giống như cùng nàng nói lớn tiếng một chút sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút thất lễ mạo phạm.

Lại nhìn Tửu Tề ở bên cạnh... có vẻ

Tất nhiên hai người là không yên lòng về Ngũ sư huynh, cho nên đã cùng đi đến đây dự tiệc.

Tửu Ô buồn bực uống hai chén vào bụng, Tửu Lộc Nhi nhỏ giọng hỏi: "Ngũ sư huynh, huynh cùng Tứ sư tỷ làm sao vậy?"

Thế là, Tửu Ô lập tức mở ra máy hát, đập bàn bất mãn một trận.

Tửu Lộc Nhi và Tửu Tề đều nhíu mày không nói gì.

Lý Trường Thọ thủ phạm của tội ác thì ngồi bên cạnh không ngừng an ủi, bóp mũi Tửu Ô mạnh mẽ rót một bát canh gà.

Chỉ còn hai người Linh Nga và Tửu Cửu là không biết chuyện gì đã xảy ra, đang hai mặt nhìn nhau...

Linh Nga biết một chút chuyện nam nữ, nhưng không nhiều.

Ngược lại Tửu Cửu đã mưa dầm thấm đất từ nhỏ, tu hành hơn một ngàn năm, cũng hiểu rõ mấy chuyện này, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm gì, cũng không biết rốt cuộc Ngũ sư huynh bị gì, tại sao lại đột nhiên bực tức đầy bụng...

Bữa tiệc rượu này bắt đầu, mọi người đều nghe Tửu Ô đang không ngừng càu nhàu.

Cũng may, Lý Trường Thọ đề nghị Tửu Ô cùng nhau ra ngoài đi dạo, giải sầu một chút, để cho bốn người kia ăn uống chơi đùa, lúc này mới không lãng phí một bàn thức ăn ngon.

Dạo bước trong linh thú quyển, đáy lòng Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, nên xoay chuyển chuyện này như thế nào.

Thấy tâm trạng Tửu Ô đã bình tĩnh hơn một chút, Lý Trường Thọ thấp giọng hỏi:

"Tửu Ô sư bá, nơi này không có người nào khác.

Ta xem người là sư bá, cũng là bạn tốt tri tâm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Không phải người và Tửu Thi sư bá i vẫn luôn ân ái như lúc ban đầu sao?"

"Haizz!"

Tửu Ô thở dài, quay đầu không nói gì.

Lý Trường Thọ lại hỏi: "Tửu Ô sư bá, có phải hiện tại người có chuyện gì đó... khó nói sao?"

"Haizz!"

Tửu Ô lại thở dài, có chút muốn nói lại thôi.

Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, thấp giọng nói: "Sư bá, có một việc ta không biết có nên nói hay không."

Tửu Ô nói: "Ngươi nói đi, ta nghe."

"Sư bá, có khi nào ở phương diện này, người có chút không quá tự tin." Lý Trường Thọ nói, "Thật ra sư bá ngươi đã rất tốt rồi, nếu người cứ như vậy, về sau chắc chắn ta cũng kinh sợ tránh xa chuyện đạo lữ này."

"Điều này ta..."

Tửu Ô nói một trận, cười khổ nửa tiếng, vỗ vỗ đùi.

"Được rồi, ta sẽ nói thật cho ngươi biết!

Hiện tại không biết ta như thế nào, chính là... chính là có chút, không muốn gần nữ sắc..."

Lý Trường Thọ nghe vậy thì lập tức lui về sau nửa bước.

Tửu Ô lập tức bị nửa bước này bật cười, mắng: "Ngươi đừng nghĩ sai lệch! Bần đạo cũng không phải Cô Dương đạo nhân!"

"Vâng vâng." Lý Trường Thọ tự nhiên nói đùa, hắn cũng biết căn bệnh của Tửu Ô nằm ở đâu.

Trầm ngâm hai tiếng, Lý Trường Thọ nói: "Sư bá, ta nghe sư phụ kể lại chuyện trừ yêu của hai người ngươi, có phải người đã nhìn qua bức tranh... Bách Mỹ Lão Hậu đồ ta đã vẽ đúng không?"

"Ừm, đã nhìn qua." Tửu Ô cau mày nói, "Bức tranh đó của ngươi chỉ là một bức tranh, tại sao lại ảnh hưởng đến ta?

Dù sao tu vi của ta cũng là Chân Tiên, tâm cảnh cũng có phần ổn."

"Chỉ là một bức tranh tự nhiên thì không đến mức, nhưng lúc đó, hình như sư bá đã trúng Mị thuật của hồ yêu, lúc ấy tinh thần của sư bá đã hoàn toàn nằm trong tình huống mất cảnh giác..."

Lý Trường Thọ khẽ nhắc nhở hai câu, Tửu Ô có chút suy nghĩ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Thật sự là vậy sao?"

"Có lẽ là đúng rồi." Lý Trường Thọ thở dài, "Việc này bắt nguồn từ bức họa ta đã vẽ, mặc dù nói là di chứng của Mị thuật kia, nhưng đệ tử cũng có một phần trách nhiệm.

Sư bá, nếu người tin tưởng ta, hãy để đệ tử đi thử một chút, xem có thể xoay chuyển tình thế hay không."

Tửu Ô nhỏ bé kia mày nhíu mày, "Ngươi muốn xoay chuyển như thế nào?"

Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, tất nhiên đã tính trước rồi.

Chẳng qua chỉ trong chốc lát, tinh thần Tửu Ô đã phấn chấn, trong mắt tràn đầy hi vọng, trở về tiệc rượu trong phòng đan.

Dường như ông đã hoàn toàn thay đổi thành người khác, không ngừng chào hỏi với mấy người uống rượu dùng bữa ở đây, rất nhanh bầu không khí đã trở nên sinh động...

Đương nhiên ba sư đệ sư muội của ông không hiểu rõ cho lắm, mỗi người đều đầu óc mơ hồ.

Lý Trường Thọ vẫn chưa trở về cùng Tửu Ô, ngược lại một canh giờ sau, hắn xoa lông mày trở về phòng đan, trịnh trọng nhét một bảo nang vào tay Tửu Ô.

Tửu Ô thấp giọng hỏi: "Có bao nhiêu?"

"Ba mươi sáu cuốn, đủ số lượng hợp Thiên Cương."

"Rất tốt! Làm phiền sư điệt rồi!" Tửu Ô lập tức cười đến híp cả mắt.

Thấy Tửu Cửu ngồi bên cạnh đang nhìn chằm chằm bảo nang trong tay mình với ánh mắt sáng rực thì thấp đạo nhân cười mắng một câu: "Đừng có nhìn nhiều, đây không phải thứ tiểu hài tử như ngươi xem đâu!"

Sau đó, Tửu Ô trịnh trọng thu bảo nang này vào, giơ ngón tay cái với Lý Trường Thọ.

"Vẫn là sư điệt ngươi đáng tin cậy!"

"Việc nhỏ, việc nhỏ, sư bá đừng quên ước định trước đây của chúng ta là được."

"Điều đó là đương nhiên, nào! Sư bá ta mời ngươi một chén! Nếu việc này có thể thành, sư bá ta tất có hậu tạ!"

"Sư bá không cần khách khí như thế, nhớ rõ đừng truyền ra ngoài là được."

Hai người ngươi một câu ta một câu, coi mấy người chung quanh có khẩu vị, nhưng bốn người bất kể là nói bóng gió thế nào, hai người đều mỉm cười không nói gì.

Rất nhanh, Tửu Ô đã ném lại sư đệ sư muội của mình, một bước cưỡi mây vội vàng bay đi trước.

Tửu Lộc Nhi và Tửu Tề cũng cáo biệt rời đi.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Tửu Cửu nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ không ngừng truy vấn, Lý Trường Thọ rơi vào đường cùng, giải thích hai câu cho Tửu Ô.

"Thân thể của Tửu Ô sư bá có chút vấn đề, dương khí có chút hao tổn.

Thế là ta lấy một chút đan dược cho ông ấy, lại cho ông ấy xem một số cảnh đẹp ý vui mà ta đã vẽ."

"Chỉ như vậy?"

"Ừm, chỉ như vậy."

Nhưng mà Lý Trường Thọ vừa dứt lời, Linh Nga ở bên cạnh thu dọn bát đĩa đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tay nhỏ trượt tay, suýt chút nữa ngọc bàn đã vỡ nát.

Lý Trường Thọ quay đầu nhìn nàng, Linh Nga lập tức cúi đầu nín cười, động tác càng nhanh nhẹn hơn một chút.

Nàng nghĩ tới, Ngọc oa nhanh chóng sinh sôi...

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.