Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dùng lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ tức chết ngươi. (1)

Phiên bản Dịch · 866 chữ

CHƯƠNG 29: Dùng lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ tức chết ngươi. (1)


“Đàn Nhi, con nên châm trà rồi.”

Sắc mặt Đại phu nhân biến đổi, kiềm nén lửa giận đang chuẩn bị bùng phát, đem lời nói ra một cách hoàn hảo nhất.

“Nga.”

Khúc Đàn Nhi dường như rất hiểu chuyện mà gật gật đầu. Nàng quả thật có chút khát nước, hẳn là nên rót ly trà để uống mới được. Sau đó, tay nhỏ của nàng hướng ấm trà mà cầm lên, đem chén đặt ở phía trước mình rồi rót trà ra, lại bưng lên chuẩn bị uống.

Nàng lần nữa thừa nhận… Nàng thật sự, là cố ý đem ý tứ của bà ta hiểu sai đi. Huống chi, tâm lý nàng có chút không được cân bằng, đồng dạng đều là người… thế nhưng nàng đến lâu như vậy mà vẫn chưa có một giọt nước nào vào miệng, vì sao Mặc Liên Thành vừa tới đã được cả đám người hầu hạ chu đáo như thế.

“Ý của ta là, Đàn Nhi con nên châm trà cho Bát Vương gia đi.”

Đại phu nhận cố gắng nhẫn nại giải thích.

“Nga… Bát Vương gia uống trà ạ.”

Khúc Đàn Nhi không nhanh không chậm cầm lấy ấm trà, hướng về cái chén của Mặc Liên Thành rót xuống, cái miệng nhỏ tinh xảo phác hoạ một đường cong nhẹ, ý cười nhợt nhạt, rất chọc người.

Mặc Liên Thành chỉ nhàn nhạt quét mắt về phía nàng, cũng không nói thêm gì, đem chung trà bưng lên uống, chỉ là trà vừa chảy vào miệng, mày hắn liền nhăn lại, toàn bộ động tác đình ch.

Hắn bất động, những người còn lại cũng không dám vọng động theo, toàn bộ tầm mắt chăm chú nhìn về phía hắn.

“Trà…”

Hắn vừa nói ra một từ, những người xung quanh đã không dám thở mạnh.

Khúc Đàn Nhi vốn cũng đang nhìn Mặc Liên Thành, nhưng ở thời điểm hắn vừa nói ra một từ đó, nàng đã đem tầm mắt thu lại, chậm rãi phòng tới chén trà đang cầm trên tay mình, sau đó tinh tế tiếp tục hưởng thụ mùi hương… Tuy rằng trà có chút lạnh nhưng mùi hương vẫn còn khá đấy chứ.

“Lạnh.”

Mặc Liên Thành nhẹ nhàng buông chén trà ra, đem từ thứ hai nói cho hết, tầm mắt hơi đảo qua Khúc Đàn Nhi, trong mắt chứa một tia suy tư nào đó.

“Lạnh sao? Cái gì lạnh…” Đại phu nhân sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi tầm mắt nhìn tới chén trà được đặt lên bàn liền tức khắc lĩnh ngộ:

“Đàn Nhi, con xem con vừa làm cái gì vậy hả, trà đã lạnh sao còn rót cho Bát Vương gia uống, con không phải…”

“Đàn Nhi cũng không nghĩ tới, chỉ là vừa rồi là Đại phu nhân muốn con châm trà mà”

Ngữ khí Khúc Đàn Nhi thập phần nghẹn ngào, như vừa chịu uỷ khuất gì đó to lớn lắm.

“Không phải khi nãy con đã uống trà rồi hả? Lạnh mà cũng không biết nói, còn làm hại Vương gia uống vào.”

“Đàn Nhi tính nói rồi, nhưng mà Đại phu nhân không cho Đàn Nhi có cơ hội nói.”

Giọng nói Khúc Đàn Nhi hơi run run, trên mặt toàn là sợ hãi. Khi nãy còn gọi là đại nương, bây giờ thì xưng là Đại phu nhân, nàng cái gì không giỏi, chỉ có công phu đóng kịch là không ai sánh bằng thôi, tuyệt đối có thể đem toàn bộ bọn họ tức chết, bằng không sẽ uổng công mấy năm nay nàng lăn lộn rồi.

“Vậy ngươi nhanh đi chết đi…”

“Quản gia, còn không mau đem trà đổi đi.”

Khúc Giang Lâm vội vàng chặn ngang lời nói của Đại phu nhân, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra không ít.

“Vâng, lão gia. Tiểu nhân lập tức đi làm ngay.”

Quảng gia đem ấm trà đã nguội mang đi, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

“Không cần, Bổn vương chỉ tới một lúc thôi, cần phải trở về rồi.”

Mặc Liên Thành xua xua tay đứng dậy, bộ dáng dường như đang chuẩn bị rời khỏi.

“Bát Vương gia vừa mới tới thôi mà, như thế nào lại đi nhanh như vậy? Nếu ngài không chê, trước hết cứ ở lại quý phủ vài ngày đi, cũng để cho thần và nội tử hảo hảo mà dặn dò Đàn Nhi chút chuyện, không để Đàn Nhi lại tiếp tục gây thêm cái tai hoạ gì nữa.”

Khúc Giang Lâm mắt thấy Mặc Liên Thành sắp đi, bèn lên tiếng giữ người lại.

“Không cần đâu, Bổn vương cảm thấy một cái nữ nhân nhu nhược như nàng ấy, có thể gây ra được chuyện gì chứ?”

Mặc Liên Thành quét mắt nhìn Khúc Đàn Nhi đang bày ra thần sắc dịu ngoan. Sau đó tầm mắt chuyển về phía Khúc Giang Lâm, tuy rằng thái độ không quá cường ngạnh, nhưng ý tứ cũng không cho phép người khác làm trái.


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 227

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.