Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh dược Ngô Huyết Đằng (2)

Tiểu thuyết gốc · 1795 chữ

Ba ngày sau, Vương Tử Yên trở về núi Tuyết Sơn an toàn. Nàng gấp rút chạy đến buồng của Ôn Thục. Vương Tử Yên thoa Ngô Huyết Đằng lên chỗ vết thương có độc của thị. Ngay lập tức, độc trong người của Ôn Thục được giải, kinh mạch được thông suốt. Cả người của Ôn Thục rung lên một hồi rồi ngồi bậc dậy nôn ra những máu độc. Đôi mắt đỏ ngâu của thị từ từ hé mở nhìn nàng. Nhìn thấy Ôn Thục bình an vô sự, nàng vui mừng chạy ra ngoài để báo tin mừng.

Đột nhiên nàng đảo mắt đi tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng của sư phụ và các sư tỷ. Vương Tử Yên vội đến khu bếp để nấu cháo cho Ôn Thục thì nhìn thấy một vị sư tỷ đang nấu nướng.

"Tô sư tỷ! Mọi người đi đâu hết rồi?"

Đó là tam sư tỷ của nàng tên là Tô Gia Gia. Nghe tiếng hỏi của nàng, thị quay sang đáp:

"Sư phụ đã cùng với các vị sư tỷ và phái Thiết Luân đến Chiết Giang trừ diệt bọn Đột Quyết rồi. Ôn sư tỷ đã khỏi chưa?"

Vương Tử Yên khẽ mỉm cười đáp:

"Đúng là cát nhân ắt có thiên tướng! Ôn sư tỷ đã khỏi rồi đấy Tô sư tỷ!"

Tô Gia Gia bưng thức ăn rồi nhìn sang nàng nói:

"Vậy chúng ta cùng nhau đến thăm Ôn sư tỷ!"

Cả hai cùng đến buồng săn sóc cho Ôn Thục. Vương Tử Yên nhìn Ôn Thục nói:

"Ôn sư tỷ! Muội cũng muốn đến Chiết Giang giúp mọi người một tay!"

Ôn Thục nghe thấy vội vàng can ngăn:

"Võ công của muội còn yếu không thể giúp gì được cho sư phụ, còn tỷ thì bị trúng độc mới bình phục lại không thể đi được đường xa."

Sư phụ đã rời đi, mọi chuyện trong phái đều do Ôn Thục xử lý. Nghe Ôn Thục nói vậy, Vương Tử Yên chỉ đành ngoan ngoãn ở lại chăm sóc cho thị trong suốt thời gian chờ đợi mọi người bình an trở về.

Một ngày nọ, Vương Tử Yên đem cháo đến cho Ôn Thục. Nhìn thấy cây trâm đang cài trên mái tóc đen tuyền của Vương Tử Yên. Ôn Thục cảm thấy hiếu kì nên buột miệng hỏi:

"Không biết sư muội được vị công tử nào để mắt đến tặng cho cây trâm đẹp như vậy?"

Vương Tử Yên ngượng ngùng lấy tay che miệng cười khúc khích:

"Là Thành ca ca mà muội hay nhắc với sư tỷ đó, hôm trước muội về tế lễ mẫu thân, gặp lại huynh ấy nên đã tặng cho muội cây trâm này."

Ẩn sâu trong đáy của Vương Tử Yên, Ôn Thục như cũng hiểu được tâm ý của nàng. Nhân cơ hội này, Ôn Thục hết lời trêu ghẹo nàng:

"Tiểu sư muội trong lòng chắc chỉ nghĩ đến Thành ca ca đó làm gì còn nghĩ đến sư tỷ như ta chứ."

Nét mặt của Vương Tử Yên lộ rõ sự ngây thơ hồn nhiên, lắc đầu phủ nhận đi câu nói của Ôn Thục:

"Sư muội không hề có ý đó, vị công tử nào để ý đến muội đương nhiên là được Ôn tỷ tỷ thuận mắt đồng ý thì muội mới chịu gả cho người đó. Ngoài sư phụ ra thì sư tỷ là người tốt với muội nhất, đương nhiên là muội phải nghe theo ý tỷ rồi."

Ôn Thục cười phá lên, đưa tay véo nhẹ gò má ửng hồng của Vương Tử Yên mà nói:

"Nếu sau này tên Trương Kiến Thành không tốt với sư muội, tỷ nhất định sẽ khiến cho y sống không bằng chết."

Trong lòng Vương Tử Yên mừng rỡ, nàng cảm nhận được sự quan tâm và che chở từ Ôn Thục nên vội ôm chầm lấy hảo tỷ tỷ tỏ lòng cảm kích vô hạn.


Ở Tương Dương, mấy ngày liền, Lý Phong chỉ ở trong quán trọ để dưỡng thương. Ngày hôm sau, chàng đang ngồi thoa thuốc lên vết thương thì nghe có tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi.

"Công tử!"

Lý Phong vội mặc y phục lại cho chỉnh tề rồi cất tiếng lớn:

"Vào đi!"

Vì nghe giọng nói quen thuộc của nam tử ở phía ngoài cửa, Lý Phong cởi bỏ tâm phòng bị nên cho mời hắn vào phòng.

Thì ra là Lâm Thất Đan thám thính tình hình các môn phái thì lập tức trở về gặp chàng. Khuôn mặt của hắn nguyên vẻ nghiêm nghị:

"Bẩm giáo chủ! Thuộc hạ đã nghe ngóng được phái Tuyết Sơn và phái Thiết Luân cùng nhau hợp sức đánh đuổi bọn quân Đột Quyết. Chúng ta có nên nhân cơ hội này mà tiêu diệt các môn phái còn lại?"

Lý Phong thong thả ngồi vào bàn, ngón trỏ gõ vào mặt bàn liên hồi. Dường như chàng đang rơi vào trầm tư suy nghĩ một hồi lâu.

"Ta nghĩ vẫn chưa phải là lúc, cần phải quan sát thêm tình hình mới biết được. Ta vẫn chưa tìm hiểu kĩ về uy lực của Băng Phiên Kiếm, nếu như không may bứt dây động rừng thì sẽ phá hỏng đại sự."

Lý Phong đưa ra kết luận chắc chắn. Nhưng Lâm Thất Đan vẫn không hiểu ý của chàng, cất tiếng hỏi:

"Chẳng phải ngài có Trường Hỏa Kiếm sao lại sợ uy lực của Băng Phiên Kiếm?"

Lý Phong thở dài phần trần:

"Nghĩa phụ từng kể Trường Hỏa Kiếm và Băng Phiến Kiếm vốn khắc chế nhau. Nếu như dẫn quân tiêu diệt các phái, không may ta thua thì mọi sự toan tính lâu nay đều mất hết. Huống chi ta đang mang trọng thương cần phải dưỡng thương vài ngày mới có thể hồi phục."

Nhìn thấy Lý Phong đưa tay chạm nhẹ lên vết thương ngay bả vai, Lâm Thất Đan hoảng hốt lo lắng cho chàng:

"Giáo chủ xưa nay võ công cái thế không ai địch lại, rốt cuộc kẻ nào lại dám đụng đến ngài chứ?"

Đột nhiên, ánh mắt của Lý Phong trút đi những hơi lạnh, giọng nói trở nên ôn nhu:

"Ta bị đám người của nước Tây Ngụy phục kích cũng may có một vị bạch y cô nương cứu mạng. Dù sao thì ta cũng đang có việc cần phải quay lại nước Tây Ngụy, ngươi không cần lo cho ta, sau khi ta hoàn thành đại sự thì ta sẽ tính món nợ với bọn chúng sau."

Lâm Thất Đan trố mắt nhìn chàng hỏi:

"Có phải vị cô nương cứu giáo chủ mặc y phục màu trắng lại còn có khăn che mặt không?"

Lý Phong khẽ gật đầu. Vì thăm dò các môn phái nên Lâm Thất Đan biết được đám nữ sĩ mặc bạch y che mặt đều là đệ tử của Phái Tuyết Sơn. Lúc này, Lý Phong biết được thân phận của Vương Tử Yên nhưng lại không hay biết được dung mạo thật sự của nữ tử đằng sau tấm khăn che mặt ấy.


Sau khi Tố Nguyệt giúp chàng thuận lợi hồi cung và khôi phục chức vị thì lập tức quay trở về Phàn Thành. Thị vừa bước vào phòng riêng của mình thì nhìn thấy đấng trượng phu khuôn mặt hung tợn. Gã vừa thấy thị thì lộ rõ vẻ tức giận, đập bàn đứng dậy quát lớn:

"Lại đi tìm cái tên tiểu tử đó nữa sao?"

Tố Nguyệt bướng bĩnh nói:

"Phụ thân! Sao ngươi lại nói giáo chủ là tiểu tử chứ?"

Đấng trượng phu đó không ai khác chính là Tố Thắng. Ông cùng với Hồ Nguyên Trực chính là cánh tay đắc lực ở hai bên tả hữu của giáo chủ Phàn Thành. Tố Thắng bực tức nói:

"Nếu không có ta thì y làm sao có thể ngồi lên được chức vị này. Ta giúp y làm giáo chủ là để con có thể được làm giáo chủ phu nhân, chứ không phải để y sai bảo con giống như thuộc hạ của y vậy!"

Trong phái Thiên Giáo, ngoài Lý Phong ra thì Tố Thắng có võ công cực kỳ thâm hậu. Nếu như chàng không có Chí Dương Cốt hộ thể thì hiển nhiên không phải là đối thủ của Tố Thắng. Nhưng Tố Thắng nể mặt mỗi Lý Phong chỉ vì Tố Nguyệt đem lòng ái mộ chàng, còn những kẻ khác trong Phàn Thành ai ai cũng đều phải kính nể ông đến mười phần.

Tố Nguyệt trông thấy Tố Thắng tức giận nên kẽ cười để trấn an ông:

"Ngôi vị giáo chủ phu nhân đó, ngoài Nguyệt Nhi ra thì còn ai dám ngồi nữa chứ?"

Trong lòng của Tố Nguyệt ước định sẵn Lý Phong là người mà cả đời này thị chỉ muốn đi theo. Tố Thắng nhìn thấy ái nữ của mình ý loạn tình mê thì cũng nhất mực chìu theo:

"Được rồi! Đợi khi y trở về ta sẽ bảo y hỏi cưới con!"

Tuy trong lòng rất vui sướng nhưng Tố Nguyệt vội lắc đầu can ngăn:

"Không được đâu! Giáo chủ nói ngày nào đại nghiệp không thành, chàng sẽ không lập thất!"

Tố Thắng hai mắt tức giận, gằng giọng nói:

"Vậy nếu cả đời này đại nghiệp của y không thành thì Nguyệt Nhi của ta cũng phải ở giá cả đời sao?"

Tố Nguyệt khoác tay của ông nũng nịu:

"Vậy thì phụ thân hãy giúp chàng một tay mau chóng hoàn thành đại nghiệp... Như thế Nguyệt Nhi chẳng phải là có được một phu quân tài giỏi rồi sao!"

Quả thật Lý Phong là người có tố chất lãnh đạo lại thông minh tuyệt đỉnh. Tố Thắng cũng rất mong muốn chàng có thể là hiền tế của mình. Ông không hề có ý che dấu điều đó mà bộc lộ rõ niềm vui sướng, vội xoa đầu Tố Nguyết:

"Coi như phụ thân giúp y là vì tiểu nha đầu này chứ không phải là vì y!"

Trước giờ ở trong Phàn Thành, Tố Thắng chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân nên không hề hết lòng phụng sự cho bổn giáo. Nhưng nếu Lý Phong có được sự giúp đỡ của ông, cũng như có thêm động lực giúp cho ngày báo thù của chàng mau chóng đến gần.

Nhận lời nhờ cậy của Tố Nguyệt, Tố Thắng vội đến Giang Nam để giúp chàng tìm hậu thuẫn như thế thì Thiên Giáo có thể dễ dàng lật đổ gốc rễ nhà Tùy.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.