Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh dược Ngô Huyết Đằng

Tiểu thuyết gốc · 1587 chữ

Không khí lúc triều dương mát lành, vẫn còn vướng nhẹ những giọt sương mai, Lý Phong hé mở đôi mắt, từ từ tỉnh dậy, cảm nhận nỗi đau ở vết thương đã dịu đi. Chàng đưa mắt nhìn sang Vương Tử Yên đang ngồi bên cạnh, cất giọng thều thào yếu ớt:

"Đa tạ cô nương đã chăm sóc cho ta cả đêm. Cô nương cho tại hạ xin cao danh quý tánh để mai này có cơ hội được báo đáp."

Vương Tử Yên ngượng ngùng đứng dậy, lắc đầu nói:

"Ta giúp người chỉ vì người cần ta giúp, chứ không phải vì cần người trả ơn. Công tử không cần phải ngại đâu!"

Nàng chợt nhớ đến chuyện mà sư phụ giao phó, đôi mắt long lanh nhìn chàng, giọng nói đầy ấm áp:

"Ta cần phải đi tìm Thần Y Tông Quan giúp cho sư tỷ của ta giải độc, công tử có cần ta đưa xuống núi không?"

Vì sức còn yếu nên Lý Phong không thể tự mình xuống núi, chàng khẽ gật đầu nói:

"Đa tạ cô nương đã có lòng, ta không rành đường ở đây, phiền cô nương đưa ta đến quán trọ ở trong thành Tương Dương."

Vương Tử Yên dịu dàng đưa Lý Phong đi đến quán trọ mà trước kia chàng trú ẩn. Đứng trước cửa quán trọ, chàng lấy ra một tờ giấy rồi cắn ngay đầu ngón tay của mình. Lấy máu làm mực, chàng vẽ lên tờ giấy những đường nét kì lạ. Một lát sau, chàng gấp tờ giấy lại ngay ngắn rồi đưa cho nàng và căn dặn:

"Cô nương đến gặp Thần Y Tông Quan, chỉ cần đưa tờ giấy này, ông ta nhất định sẽ đưa thuốc giải cho cô."

Sắc mặt của Vương Tử Yên trở nên ngơ ngác, không hiểu được thâm ý trong câu nói của chàng. Thế sự cấp bách, nàng đưa tay nhận tờ giấy rồi nhanh chóng rời đi.

Lý Phong vẫn đứng ngây người ở đó, chăm chú dõi theo bóng dáng của Vương Tử Yên từ từ khuất xa khỏi tầm mắt của mình. Đột nhiên trong lòng chàng lâng lâng một cảm giác khó tả, những chuyện xảy ra hôm qua vẫn mãi in sâu trong tâm trí của chàng.


Hai ngày sau, Vương Tử Yên đang đi trên đường thì nhìn thấy căn nhà tranh nằm ở trên vách núi. Nàng quan sát kĩ ở trong bản đồ của sư phụ đã đưa thì biết chắc đây chính là nơi ở của Thần Y Tông Quan. Con đường đi đến đây quả thật là gian nan, nguy hiểm trùng trùng nên ít có ai dám mạo hiểm tìm đến chốn này. Tuy Tông Quan là lang y có y thuật tinh thâm nhưng bản tính tự cao tự đại, lại còn tự xưng mình là thần y. Ông vốn không thích gặp mặt ai cả, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống an nhàn. Vương Tử Yên vừa đến trước cửa, vội lau những giọt mồ hồi lấm tấm trên rán.

“Cốc cốc”.

Nàng hít một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ vào cửa. Một hồi lâu, nàng đứng đợi mãi cũng không thấy ai đến mở cửa cho nàng. Vừa đi đường xa mệt mỏi rã rời lại lo lắng an nguy của Ôn Thục, nàng đứng vò trán suy nghĩ cách để được gặp Thần Y Tông Quan mà không làm thất lễ với bậc tiền bối.

“Cốc cốc”.

Nàng thu hết can đảm, gõ cửa thêm lần nữa rồi ném tờ giấy mà Lý Phong đã đưa cho nàng vào trong sân nhà. Ngay lúc đó, Thần Y Tông Quan đang phơi thuốc ngoài sân, nhìn thấy tờ giấy bay bay thì liền đi đến nhặt lấy. Tờ giấy vừa mở ra, sắc mặt của ông lập tức biến đổi khi nhìn thấy kí hiệu mà Lý Phong đã viết, vội vã bước đến mở cửa mời nàng vào trong nhà.

Trông thấy ông lão mái tóc bạc phơ với chòm râu dài đang hé mở cánh cửa. Vương Tử Yên cúi đầu hành lễ rồi cùng ông bước vào nhà dùng trà. Kì lạ thay, ông lão đối đãi rất tốt với nàng không giống như Từ Hiên đã từng nhắc về ông. Vương Tử Yên vừa uống ngụm trà để xoa dịu đi những ngày dài đi đường vất vả. Đôi mắt của nàng sáng như sao trời nhìn ông lão cất giọng nhẹ nhàng:

"Phiền ông lão có thể đưa tiểu nữ đến gặp mặt Thần Y Tông Quan không?"

Ông lão vuốt nhẹ chòm râu rồi bật cười:

"Cô nương gặp ta có chuyện gì sao?"

Nghe câu nói vừa rồi của lão, nàng mới ngộ ra lão chính là Thần Y Tông Quan liền quỳ xuống cầu xin:

"Tiểu nữ có sư tỷ bị trúng độc rất nặng, xin Thần Y Tông Quan mở lượng hải hà, cứu giúp sư tỷ!"

Thần Y Tông Quan không hỏi thêm câu nào liền bỏ đi vào trong phòng. Một lát sau, ông trở ra đưa lọ thuốc cho nàng và kèm theo lời dặn dò kĩ lưỡng:

"Đây là lọ thuốc hữu hạng trị bách độc, do ta bào chế từ độc và máu của ngô công cùng với thảo dược quý hiếm tạo thành có tên là Ngô Huyết Đằng. Nếu ai uống phải thuốc độc thì chỉ cần uống một ngụm là sẽ khỏi, còn nếu bị trúng kim châm độc thì chỉ cần thoa lên vết thương thì sẽ mau lành."

Vận khí của Vương Tử Yên thật tốt! Tuy nàng cứu Lý Phong làm chậm trễ thời gian cứu chữa Ôn Thục, thế nhưng nàng lại có thể tìm được thuốc giải hữu hạng một cách dễ dàng. Vương Tử Yên cúi đầu, đưa hai tay nhận lọ thuốc rồi liên tục khấu đầu cảm tạ Thần Y Tông Quan. Không chút chần chừ, nàng nhanh chóng lên đường trở về núi Tuyết Sơn để kịp thời cứu lấy tính mạng của Ôn Thục.


Sau khi để Lý Phong cùng với Vương Tử Yên may mắn trốn thoát, Lý Duật ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm tung tích của chàng và nàng để diệt khẩu. Nhưng vì cả hai ẩn nấp trong khu rừng thành Tương Dương, hắn và thuộc hạ không rõ địa hình ở đây nên không thể hành sự một cách suôn sẻ. Lý Duật ngẫm nghĩ: “Tên tiểu tử đó bị thương nặng như vậy chắc là lành ít dữ nhiều!”. Nghĩ đến Lý Phong chết đi, vị trí độc tôn sẽ lại thuộc về tay của hắn. Lý Duật hí hửng mau chóng trở về nước Tây Ngụy.

Đại Vương đang thượng triều ở trong đại điện thì nhìn thấy Lý Duật mặt mày hớt hải, sốt sắng chạy đến bẩm báo:

"Bẩm phụ vương, vương nhi cùng với nhị đệ đi lên rừng thành Tương Dương săn bắn. Không may nhị đệ cảm thấy phấn khích cưỡi ngựa chạy nhanh. Vương nhi có đuổi theo nhưng không kịp, đã để lạc nhị đệ. Vương nhi vô dụng, xin phụ vương trách phạt!"

Hay tin Lý Phong mất tích, Đại Vương lại càng thêm sầu não. Thoáng nghe những lời hoa ngôn xảo ngữ của Lý Duật, ông không thể tìm ra được cái cớ để trách phạt hắn. Đại Vương chỉ đành nhìn sang Di Hoành Vương ra lệnh:

“Vương đệ hãy mau sang thành Tương Dương đi tìm Phong Nhi cho quả nhân.”

Di Hoành Vương thống lĩnh vạn quân, nam chính bắc chiến, địa hình ở trong Thành Tương Dương như nằm chắc trong lòng bàn tay của ông. Nghe Đại Vương phó thác, Di Hoành Vương lập tức lên đường đi tìm chàng.

Ở Thiều An Cung, Hoàng Phu Nhân hay tin Lý Phong lại gặp nạn, trong lòng lo lắng khuôn nguôi, đứng ngồi không yên nhưng chẳng dám đến chấp vấn Vương Hậu và Lý Duật. Từ khi Hoàng Phu Nhân được minh oan ra khỏi lãnh cung thì không còn lui tới gặp mặt Đại Vương. Bà vẫn có ấm ức vì chuyện xưa Đại Vương bỏ rơi Lý Phong, một phần cũng vì lo sợ trở thành tâm điểm trong mắt của Vương Hậu. Lý Phong gặp đại nạn, cho dù có lo lắng cách mấy bà cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng, ngồi đợi tin tức từ Di Hoành Vương. Lý Thâm Điền thấy vậy bước đến nắm chặt lấy bàn tay run run của bà mà an ủi:

"Mẫu phi đừng lo lắng quá. Nhị vương huynh phước lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an trở về. Điền nhi lo lắng không biết cuộc sống sau này của chúng ta sẽ còn phải hứng chịu bao nhiêu sóng gió."

Hoàng Phu Nhân thở một hơi dài chất chứa muộn phiền:

"Là mẫu phi vô dụng không thể để hai con có được cuộc sống bình an."

Thâm Điền tựa đầu vào vai Hoàng Phu Nhân nũng nịu:

"Điền nhi được ở bên cạnh mẫu phi và nhị vương huynh thì đã cảm thấy bình an nhất rồi!"

Hoàng Phu Nhân khẽ xoa đầu ái nữ hiểu chuyện và ngoan hiền, trong lòng bà vẫn không ngớt lo toan về cuộc sống sau này, không biết Vương Hậu sẽ lại nghĩ ra trò gì để đối phó Thiều An Cung.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.