Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nhân nhượng

3999 chữ

Núi Tản Viên.

Sơn Tinh đứng trên vách đá cao trông xuống, chàng đang ngắm nhìn núi non bao la rộng lớn của mình.

Mị Nương đi lại từ phía sau, khẽ khoác cho chàng một chiếc áo choàng làm bằng da thú ấm áp, mỉm cười e ấp.

Chàng quay lại, nhẹ nhàng túm lấy tay nàng, tay còn lại vuốt vuốt mái tóc của nàng, rồi hôn nhẹ lên vầng trán yêu thương của nàng, nhìn nàng mà thỏ thẻ:

“Mị Nương, mắt nàng thật đẹp, ta chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có ngày lại được nhìn thấy những vì sao gần đến như vậy khi ta nhìn vào đôi mắt của nàng.”

Mị Nương liếc chàng một cái nói:

"Con người này, không những bản lĩnh cao cường, mà cái miệng nịnh nọt cũng khéo lắm".

Sơn Tinh cười ha hả nói:

"Ta khen nàng mà bảo ta nịnh nọt sao?"

Mị Nương tựa đầu vào ngực Sơn Tinh, thủ thỉ:

"Sơn Tinh, ta không ngờ chàng lại cũng nghĩ ra lễ vật khó như vậy, làm ta rất vui đấy".

"Còn nói, phụ vương của nàng làm khó ta lắm đấy biết không, cũng may trong thời khắc quyết định ta kịp nghĩ ra, nếu không thì dở rồi".

Mị Nương lấy trong người ra một tấm vải đưa cho Sơn Tinh, Sơn Tinh cầm lấy đọc, thì ra là đáp án của đề bài, nó giống hệt với của Sơn Tinh, chàng ngơ ngác nhìn vợ, Mị Nương cười nói:

"Ngày đó ta vốn định sai người tức tốc đưa thứ này cho chàng rồi, để chàng sẽ không thể thua được, ai ngờ chàng lại cũng nhanh như vậy đã tìm ra đáp án rồi".

"Mị Nương, chẳng lẽ đây là vua cha muốn giúp ta sao?"

Nàng lắc đầu nói:

"Vua cha nào, là ta thức cả đêm để nghĩ đấy, đến gần sáng mới nghĩ ra được cách này, còn suy tính của phụ vương ta đâu có dám hỏi".

Sơn Tinh đơ cả người, phần sung sướng vì thấy mình được ưu ái, phần vì không ngờ được Mị Nương lại thông minh tài trí như vậy. Thấy cái mặt ngơ ngác của Sơn Tinh, Mị Nương nhíu mày nhìn chàng một cái nói:

"Nhìn cái gì, ừ thì là người ta chọn trúng chàng từ trước, là ta mặt dày, không biết xấu hổ cọc đi tìm trâu đấy, sao nào?".

Nói rồi nàng giận dỗi quay mặt đi, Sơn Tinh vội vàng kéo tay nàng lại giải thích:

"Không phải, là ta hơi bất ngờ khi thấy một kẻ bình thường không tiền không bạc như mình lại được công chúa cao quý như nàng để mắt tới..".

"Nên có hơi chút bỡ ngỡ hả?"

"Ừ..".

Mị Nương che miệng cười một cái rồi nói:

"Thật ra ta không có thích Thủy Tinh đâu, anh ta quá mưu mô thủ đoạn, hành động với những người đến ứng tuyển khác ta cũng biết, cũng may có chàng là không sợ hắn còn đường hoàng đi vào, nếu không ta cũng không biết phải làm thế nào nữa".

Lại nhìn Sơn Tinh nói:

"Còn chàng lại tự coi mình là kẻ bình thường không tiền không bạc sao? Hơi hạ thấp mình rồi nhỉ".

Sơn Tinh cười một tiếng, phải rồi, dù chàng không phải là một kẻ tiền bạc muôn vạn hay có xuất thân cao quý gì nhưng đã dương danh thiên hạ từ rất sớm rồi, từ việc đánh bại các yêu tinh, thần ma trên núi, thủ hộ luôn tại nơi này và được người đời xưng tụng là Sơn Thánh, so ra chàng chẳng kém bất cứ một nhân vật lớn nào, thậm chí bối cảnh của chàng có mấy người so sánh được?

Nhưng tình yêu luôn là như vậy, đối mặt với người mình yêu biểu hiện đầu tiên chính là tự ti. Cảm thấy khuôn mặt này, gia cảnh này, trang phục này, tác phong này.. đều không xứng với người ta, thực ra đối phương cũng nghĩ như vậy thôi, đó là sự thú vị của tình yêu.

Hai người cứ thế trò chuyện miên man với nhau cho tới khi mặt trời dần lên cao.

Là vợ chồng rồi nhưng đôi bên vẫn không tránh được những lúc ngượng ngùng e ấp, Mị Nương lúc này hơi đỏ mặt xấu hổ, nàng khẽ dựa vào lòng chàng, nụ cười tràn đầy vẻ hạnh phúc.

Không khí đang lãng mạn thì bỗng đâu có mây đen kéo tới, làm Mị Nương giật mình, chỉ lên trời, nàng nói với Sơn Tinh:

Chồng ơi, sao bầu trời thấy đáng sợ quá.

Sơn Tinh cũng để ý tới điều này rồi, lắc đầu nói:

Không sao đâu vợ, chắc sắp mưa đấy mà.

Nhưng trời đất ngày càng tối tăm hơn, mây đen phủ kín khoảng không.

Một tiếng sấm ầm ĩ nổ ra.

Bỗng đâu tiếp đó bầu trời bị tách làm đôi, một bàn tay khổng lồ, đen xì từ trong đó thò ra, hướng về phía vợ chồng Sơn Tinh từ từ phủ xuống.

Sơn Tinh ánh mắt đăm chiêu, chàng đẩy Mị Nương ra sau, bước lên hai bước, miệng thét lớn:

Thổ độn, sức mạnh của đất.

Một cột trụ to đùng bằng đất trồi lên, quấn quanh, ôm chặt lấy cánh tay khổng lồ đó, giữ cho nó không thể nhúc nhích được nữa.

Bên kia cũng có tiếng vọng ra:

Lôi phạt, ý chỉ thần sấm.

Lập tức sấm sét từ trên trời giáng xuống, khiến cho trụ đất của Sơn Tinh vỡ ra tan tành, thoát khỏi giam cầm, cánh tay đó tiếp tục đi xuống.

Sơn Tinh nhíu mày, chàng thét lớn: "Cuồng phong, vạn trảm thương vong!"

Một cơn lốc to lớn từ đâu bay tới, cuốn lấy cánh tay đó vào trong, liên tục cứa vào da thịt khiến nó đau đớn đến mức phải thu lại.

Yên lặng được khoảng 1 phút, từ trong đám mây, một người mặc chiến giáp từ từ bước ra, uy nghi lẫm liệt. Sơn Tinh nhận ra, người đó là Thủy Tinh, chàng gào thét với Sơn Tinh:

Sơn Tinh, trả vợ cho ta.

Sơn Tinh bước lên, lãnh đạm nói:

Thủy Tinh, nhà ngươi ngang ngược bạo tàn, thua mà không nhận, còn muốn quay lại cướp người?

Mị Nương chạy lên phía trước, che cho Sơn Tinh, nói rằng:

Thủy Tinh, anh hãy về đi, em đã là người của Sơn Tinh rồi, đừng tìm em nữa, em mong anh hạnh phúc.

Thủy Tinh thất vọng tràn trề sau câu nói của Mị Nương, buồn bã nói:

Mị Nương, sao nàng lại phũ phàng như vậy, nàng biết không, suốt những thời gian qua ta âu sầu đau khổ, chẳng thiết ăn uống, Ba Ba đại tướng từng hỏi ta rằng: "Đại Vương còn yêu cô ấy không?" Ta đều lắc đầu, không phải "không yêu nữa", mà "đừng có hỏi nữa", bởi ta biết cả đời này ta sẽ không thể quên được nàng đâu.

Anh đi đi, anh không muốn ta hạnh phúc sao?

Thủy Tinh giận dữ thét lên:

Ta đương nhiên muốn nàng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó phải do ta mang lại, ta không yên tâm để thằng khác mang lại hạnh phúc cho nàng.

Không được, ta không yêu anh, hơn nữa lại đã là vợ người ta rồi.

Thì sao? Ta tin rằng, chỉ cần đánh bại hắn, hắn sẽ không thể nào ngăn cản tình yêu đôi ta được.

Mị Nương thất kinh trước câu trả lời này, không biết nói gì hơn, đành thở dài lui vào trong, miệng chán nản nói:

Thôi đánh nhau đi.

Sơn Tinh, Thủy Tinh sau đó đùng đùng nổi giận lao vào sống mái với nhau. Một kẻ muốn cướp vợ, một kẻ lại bị kẻ khác dọa cướp vợ ngay trước mặt mình, đôi bên khí nóng hừng hực bốc lên, mắt long sòng sọc điên cuồng đánh đấm túi bụi, quân cán cũng nhảy bổ vào nhau chém giết loạn xạ.

Thủy Tinh sử dụng sức mạnh của mình tạo ra nhưng cơn đại hồng thủy cùng sấm sét lớn, đùng đùng giáng xuống Sơn Tinh. Sơn Tinh bình tĩnh chống trả không chút nghỉ tay.

Thủy Tinh cho nước dâng lên, biến thành một cơn đại sóng thần hòng dìm chết Sơn Tinh cùng thuộc hạ, nhưng Thủy Tinh dâng nước lên bao nhiêu, Sơn Tinh lại cho đất nâng cao lên bấy nhiêu, chàng từ tốn bốc từng ngọn núi, quả đồi chặn dòng nước lại.

Ở dưới mặt đất Mị Nương thay chồng điều binh khiển tướng, theo chỉ thị của nàng, các tướng của Sơn Tinh không ngừng lấy đất đá, cây to ném xuống nước, lại lấy lá độc bào chế thành một loại chất lỏng mang kịch độc thả xuống làm cho quân của Thủy Tinh chết nhiều vô số kể, xác nổi đầy mặt sông.

Hai người Sơn Tinh - Thủy Tinh sử dụng đủ loại phép thuật đánh nhau, mới đó đã qua mấy ngày giao chiến, mệt quá mới tách ra lui về hai phía, Sơn Tinh lui về phía dưới thủ hộ vợ, còn Thủy Tinh đứng ở xa xa phía trên, gióng mắt nhìn xuống.

Thủy Tinh miệng thở phì phò, trong lòng thầm ngợi khen: “Sơn Tinh, hay cho 1 Sơn Tinh, quả không hổ là thiên tài ngàn năm có một của Vịnh Bắc Bộ”.

Nhưng nhìn những dòng nước của mình cứ thế bị núi non chặn lại, Thủy Tinh không khỏi có chút buồn bực, hắn hướng Sơn Tinh phía xa giận dữ:

Nước xưa nay vẫn luôn là cội nguồn của sự sống, vậy mà ngươi lại dám chặn dòng chảy của nó. Sơn Tinh, nhà ngươi chỉ là một phàm nhân, vậy mà lại dám làm chuyện nghịch thiên.

Sơn Tinh cười nhạt:

Một kẻ loạn thần tàn bạo lại cũng dám nhắc tới thiên đạo sao?

Xấc xược!

Ánh sáng từ trên người Thủy Tinh phát ra, một cơn bão lớn khủng khiếp hình thành, xoáy lốc kéo theo mưa và một cơn sóng thần lớn đang dần hình thành, đáng sợ hơn là nó đang không ngừng lao thẳng vào đất liền.

Nhìn thấy cảnh này Sơn Tinh chợt nghiến răng một cái.

Đồ sát! Đây chính là muốn đồ sát sinh linh!

Trước đó nhìn thiên văn chàng đã đoán ra đại họa này nên thông báo cho dân chúng di dời đi những nơi cao và an toàn hơn để trú ẩn, nhưng cơn đại hồng thủy ở ngay trước mắt này quả thực quá dữ dội, nó đi qua chỉ sợ lũ lụt cả nửa năm không hết.

Sơn Tinh pháp lực cao cường nhưng cũng cảm thấy bất lực trước đòn tấn công này bởi vì nó nhằm vào nhân dân, vào đất đai vườn tược, vào những con người phàm trần dưới kia chứ không phải vào chàng, xây dựng thì khó, chứ hủy diệt một thứ gì đó lại là chuyện rất đơn giản.

Sơn Tinh muốn rảnh tay ngăn cản đòn công kích này, nhưng Thủy Tinh đâu có cho chàng cơ hội làm như thế, chàng cũng không thể đi cứu từng người dưới đó được, khi ấy Thủy Tinh nhân cơ hội mà tập kích thì mọi chuyện chấm hết.

Thấy vẻ mặt đang cau lại của vị thần núi, Thủy Tinh cười nói:

"Sơn Tinh, ngươi chột dạ rồi".

Sơn Tinh ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn:

"Thủy Tinh, đấu quyền cước, đấu phép thuật, đấu nội lực, đấu binh khí, thậm chí đấu trận pháp.. Ta đều có thể tiếp ngươi. Nhưng ngươi lại vì tư thù cá nhân nhẫn tâm nhấn chìm cả nhân gian vô tội chính là vô pháp vô thiên tội ác tày trời".

Thủy Tinh chẳng màng quan tâm, hắn bây giờ vì ghen tuông đã mất hết lý trí rồi, cười ha hả nói: "Vậy thì sao? Thần có ý kiến ta hủy diệt thần, trời có ý kiến ta sẽ hủy diệt cả trời này."

Một luồng ánh sáng màu xanh nước biển chói mắt hiện ra, trên tay Thủy Tinh một cây kích lớn liền xuất hiện.

Kích dài hai mét ba tấc, toàn thân phủ ánh kim, đầu có ba mũi, uy năng ngập tràn.

Sơn Tinh nhìn nó, hơi cau mày lo lắng: "Là Vấn Thiên Kích?"

Tay áo Sơn Tinh khẽ lay động, một thanh kiếm màu vàng ở dưới đất từ từ chồi lên, hào quang sáng chói, nó khiến tất cả binh lính trên chiến trường đôi bên phải dừng tay lại mà nhìn.

Thủy Tinh nhìn thấy nó, hơi thở có phần khựng lại, dĩ nhiên hắn biết đó là thứ gì.

“Thuận Thiên Kiếm, vị vua của tất cả các loại binh khí trên chiến trường, nghe nói nó sắc bén vô cùng, không một loại giáp nào trong thiên hạ mà nó không thể chém qua được, không ngờ hắn lại nắm giữ được thần binh mạnh như thế.”

Trong lòng Thủy Tinh bỗng dưng dâng lên một cảm giác lo lắng, kẻ kiêu ngạo như hắn, bình thường ngoài trời ra thì đất cũng chỉ bái có một nửa vậy mà bây giờ lại tỏ ra bất an trước một thanh kiếm.

Cả hai trừng mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn hai món binh khí trên tay nhau, trong lòng xuất hiện nhiều nghi hoặc không nói thành lời.

Về xuất thân của hai món Thần Khí này, chỉ biết chúng đã tồn tại từ thuở sơ khai, khi con người mới xuất hiện thì chúng đã có rồi.

Khi đó kẻ trị vì Ma tộc là Ma Thần Vương pháp lực cao cường, bản lĩnh bá đạo cùng với ma binh xâm lấn nhân gian, đánh bại Tiên tộc, truy sát Yêu tộc.. Và đàn áp tất cả các chủng tộc còn lại, hoành hành thật bá đạo, chính một phần nhờ vào trong tay hắn có món thần khí Vấn Thiên Kích quá mạnh mẽ kia, nhưng sự hoành hành đó không kéo dài được bao lâu. Năm đó nhân loại xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài tên là Lộc Tục, chàng là cháu bốn đời của Viêm Đế Thần Nông, sức mạnh to lớn, bản lĩnh càng không thua kém Ma Thần Vương.

Với Thuận Thiên Kiếm ở trong tay, chàng đại chiến suốt năm ngày năm đêm với Ma Thần Vương cuối cùng một kiếm chém chết tên đại ác ma, thu hồi lại Vấn Thiên Kích và rời đi, tuy nhiên sau đó cũng bị thọ thương rất nặng.

Chàng ngất đi bên một bãi biển, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ở Long Cung, thì ra là con gái vua Động Đình hồ trong lúc dạo chơi đã tình cờ nhìn thấy và cứu chàng trở về đây, sau đó đôi bên nảy sinh yêu thích, Lộc Tục cưới nàng về làm vợ, đưa vợ lên nhân gian và đổi hiệu của mình thành Kinh Dương Vương.

Một năm sau họ sinh ra một đứa con trai mình đầy vảy rồng, được đặt tên là Sùng Lãm, vì giống rồng nên lấy hiệu là Lạc Long Quân.

Mười tám tuổi Lạc Long Quân uy trấn thiên hạ, chàng sức mạnh vô biên, quét ngang bốn phương không có đối thủ, hơn nữa lại cương trực thẳng thắn, coi ác như thù, ma quỷ nghe tên chàng cũng phải khiếp sợ mà bỏ chạy trối chết.

Khi Kinh Dương Vương cảm thấy con mình đủ trưởng thành đã giao lại hai món thần khí năm xưa cho chàng. Với Vấn Thiên Kích cùng Thuận Thiên Kiếm trong tay, Lạc Long Quân đã mạnh lại càng mạnh thêm.

Một lần đi lịch luyện nhân gian Lạc Long Quân tình cờ gặp được nàng u Cơ xinh đẹp đang hái dâu ven đường, hai người mới gặp mà như đã phải duyên từ kiếp trước, chẳng mấy chốc mà tiến tới hôn nhân. Ba năm sau u Cơ sinh ra một bọc trăm trứng, không lâu sau thì nở ra một trăm đứa con kháu khỉnh, rất có khí chất, đúng là hậu duệ của giống Rồng Tiên.

Vì môi trường sống khác biệt, sau đó hai vợ chồng cùng chia con ra đi khai phá núi sông, Lạc Long Quân đưa năm mươi con xuống biển, u Cơ đưa năm mươi con lên núi, xuống đồng bằng bắt đầu công cuộc khai khẩn đất hoang phát triển xã hội.

Trước khi đi Lạc Long Quân đã giao Thuận Thiên Kiếm cho con cả của của mình ở trên cạn, sau này chính là vị Vua Hùng đầu tiên của nước Văn Lang.

Món thần khí còn lại được con cả của Lạc Long Quân ở dưới biển tiếp nhận.

Hai món binh khí sau cả ngàn năm đã bị thất lạc, bây giờ lại truyền đến tay hai người Sơn Tinh và Thủy Tinh. Càng không ngờ được Vấn Thiên Kích lại rơi vào tay một kẻ độc ác như Thủy Tinh, hắn chẳng khác nào một Ma Thần Vương thứ hai, độc ác, hẹp hòi và tàn nhẫn.

Hai món thần khí này được ca tụng là có sức mạnh bá đạo, mỗi một thứ đều có khả năng phá hoại cực lớn, thậm chí xuyên thủng đất trời, thay đổi ba cõi Thiên Địa Nhân hay thậm chí là hủy thiên diệt địa, bây giờ lại rơi vào tay hai thiên tài ngàn năm có một, cũng coi như là có duyên.

Hiện tại đôi bên cũng đã quá hiểu nhau rồi, chẳng cần nói thêm câu nào, Thủy Tinh dùng sức mạnh lao xuống phía dưới, mũi kích hướng về phía Sơn Tinh, lực đâm cực kỳ mạnh mẽ.

Sơn Tinh cũng không phải dạng vừa, trực tiếp phóng kiếm của mình chém lên.

Hắn muốn cứng đối cứng sao?

Quân lính hai bên cũng có chút hãi hùng, hai kích này chạm nhau, ngạnh kháng ngạnh, chỉ sợ đôi bên không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng, mà bọn chúng cũng sẽ trọng thương vô cùng thảm khốc.

Tất cả định chạy nhưng đã muộn, hai binh khí đã chạm vào nhau, một cỗ xung lực khổng lồ từ đó phóng ra bên ngoài, uy áp vô cùng khủng khiếp.

Oanh_

Sóng lực đó tỏa ra xung quanh, khiến tất cả những ai ở đó đầu bị đánh bật đi xa tới mấy cây số.

Kẻ yếu thì lập tức hộc máu chết tươi, kẻ mạnh hơn một chút bị sóng xung kích đánh phải cũng lăn ra ngất xỉu không rõ sống chết, còn các tướng lĩnh thì choáng váng, phải lảo đảo mấy vòng mới đứng vững được.

Phía trên cao tình hình cũng rất tệ, cả Sơn Tinh, Thủy Tinh miệng đều phun ra một ngụm máu, tay hai người tuy không nhìn thấy thương tích nhưng cũng có thể nhận ra ai nấy đều nội thương trầm trọng. Nhưng họ đều là những con người bản lĩnh, cứng đầu và kiêu ngạo, không ai chịu thua ai, lại lao vào đánh nhau tiếp.

Không thấy người, chỉ thấy tàn ảnh, hai vị thần núi thần nước mặc dù bị thương nhưng tốc độ vẫn còn quá nhanh làm những người chứng kiến không sao nhìn ra chuyển động của họ, không biết họ đánh đấm ra sao, chỉ thấy hai luồng ánh sáng một vàng một xanh lờn vờn trên bầu trời, nhưng xung kích khi cả hai va chạm phát ra tất cả đều có thể cảm nhận rõ, thậm chí vô cùng chân thực, khiến một số kẻ cảm thấy khó thở mà phải đứng xa thêm trăm mét nữa mà quan sát.

"Đáng sợ! Đây là trận chiến giữa các vị Thần sao?”

Cách đó không xa cũng có tiếng nói chuyện:

Tướng quân, Đại Vương có vẻ bị thương khá nặng, chúng ta có cần giúp không?

Chỉ thấy người bên cạnh thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

Cao thủ trình độ này giao đấu, chúng ta căn bản giúp không nổi, cứ yên lặng quan sát đi.

Sơn Tinh, Thủy Tinh tiếp tục đánh nhau, hô phong hoán vũ, tuy cận chiến nhưng Thủy Tinh vẫn không quên dùng phép thuật, đẩy nước mạnh tới dìm chết binh tướng Sơn Tinh, Sơn Tinh vẫn bình thản như vậy, nâng đất, bốc núi chặn từng dòng nước lũ đang mạnh mẽ tràn tới.

Trận chiến kéo dài thêm trăm ngày nữa mới kết thúc, Thủy Tinh bởi vì sức cùng lực kiệt, lực lượng mang đi đã chết hơn nửa nên đã không còn tài nguyên đánh nhau, cuối cùng phải rút chạy cùng với nội thương nặng nề của mình, e rằng hắn phải điều trị trăm năm mới có thể khỏe hẳn.

Sơn Tinh cũng không dễ dàng gì khi nội thương trầm trọng chẳng kém đối thủ nhưng mục tiêu vẫn đạt được, thứ nhất giữ được vợ, bảo vệ được gia đình của mình, thứ hai đã đẩy lùi được Thủy Tinh, thủ phạm gây ra những cơn lũ lụt kinh hoàng tàn phá nhân gian, khiến cho chúng sinh đói khổ, đây là một trận chiến vang dội không phải chỉ Sơn Tinh tạo ra, nó còn nhờ tài thao lược tài tình của Mị Nương cùng sự đồng lòng của toàn bộ nhân dân trong việc chống lại kẻ thù chung.

Mặc dù thua trận nhưng bản thân không phục, sang năm tiếp theo và những năm tiếp nữa Thủy Tinh vẫn dâng nước lên đánh Sơn Tịnh hòng cướp lại được mỹ nhân nhưng rốt cuộc đều thất bại.

Cho tới khi bình phục Thủy Tinh lại lần thứ hai trực tiếp điều khiển trăm vạn binh tướng hải sản hùng hậu cùng đợt đại hồng thủy cao tới trăm mét vây khốn đất liền nơi Sơn Tinh tọa lạc hòng thực hiện âm mưu cũ, nhưng với ý chí ‘lấy nhân nghĩa thắng hung tàn’, Sơn Tinh vẫn đứng vững như bàn thạch sau những đợt tấn công như vũ bão đó và khiến Thủy Tinh đại bại hết lần này đến lần khác.

Sau này cách hoạt động của Thủy Tinh trở nên kín đáo hơn, hắn không trực tiếp ra mặt nữa mà đặt một lời nguyền trong thời gian cố định, khoảng tháng 7, thánh 8 âm lịch hằng năm sẽ cho nước dâng lên tiếp tục thực hiện lý tưởng xấu xa của mình, Sơn Tinh đã là thần, chàng cũng không còn can thiệp nhiều vào chuyện nhân gian nhưng đã dạy cho người dân cách chống bão, chống lũ mỗi khi lời nguyền quái ác kia của Thủy Tinh được kích hoạt.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã qua mấy ngàn năm mà song thần vẫn một bên phá, một bên chống, đôi bên âm thầm giao tranh kịch liệt, nhưng qua rất nhiều thời gian phải hứng chịu thiên tai thì nhân dân cũng đã dần học được cách thích nghi và chống lại sự hoành hành của bão lũ mỗi khi chúng kéo đến.

Kết cục vẫn viên mãn khi Sơn Tinh dắc Mị Nương bay về trời, sống một cuộc đời hạnh phúc còn Thủy Thinh mãi u uất trong nỗi cô độc tại dưới thủy cung của hắn, cái kết hoàn hảo cho một kẻ nhỏ nhen và hiếu sát.

Sau này nhắc đến Thủy Tinh người ta thường nhớ tới hai câu thơ:

"Nàng theo hắn khiến lòng ta sụp đổ"

"Ta vì nàng nhấn chìm cả nhân gian".

Bi thương và phẫn uất!

Bạn đang đọc Sơn - Thủy giành vợ của Quốc Thắng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoLamCaoThu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.