Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kén rể

7303 chữ

Cách đây khoảng hai ngàn năm trăm năm về trước, tục truyền rằng khi đó Hoàng Đế bắc phương trong mưu đồ xâm chiếm nước Văn Lang, đã mượn cớ cầu hôn con gái của Vua Hùng khi ấy là Mị Nương.

Tin tức được truyền đến Phong Châu, kinh đô của Văn Lang quốc, người cai trị Văn Lang khi ấy là vua Hùng năm thứ mười tám, ông là một người nhân hậu và tài giỏi, sớm đã đoán biết được mưu đồ của kẻ thù, để ngăn chặn âm mưu xâm lược ấy Vua Hùng đã tìm cách tuyển phò mã, gả con gái đi trước khi sứ giả đến nơi.

Lâu nay mọi người vẫn luôn được nghe đồn về vị công chúa con gái của Hùng Vương, nàng tên là Mị Nương, tuổi vừa tròn mười sáu, dung mạo vô cùng xinh đẹp, tính cách lại bảy phần dịu dàng ba phần tốt bụng, rất yêu thương dân chúng, chưa kể đến việc lấy được sau này có thể nắm cả giang sơn thì riêng cô gái như vậy cũng đã khiến rất nhiều chàng trai khao khát rồi, chính vì vậy sau khi thông báo được ban bố, đông đảo trai tráng từ khắp nơi của đất nước ùn ùn kéo đến kinh thành, ba ngày nữa vua Hùng mới công bố cách thức tuyển chọn vậy mà hiện tại dòng người đã nối đuôi nhau dài dằng dặc tạo thành một sự kiện hết sức nổi bật, cả nước bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

..

Phong Châu - Kinh thành nước Văn Lang.

Dù cách thức tuyển chọn phò mã còn chưa được công bố nhưng tiêu chí xét tuyển đã có, đó là trai tráng từ mười bảy tới hai mươi lăm tuổi, tướng mạo không cần quá xuất sắc nhưng đặc biệt là phải chưa thành gia lập thất và có lòng khao khát trung thành với đất nước.

Tuy nhiên điều này cũng không hạn chế được số lượng quá đông người đến kinh thành, có cụ bảy, tám mươi tuổi rồi vẫn đi, họ có thể không đến để ứng cử mà chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.

Ngày thứ nhất mọi người đã có mặt rất đông trước cấm thành để tận mắt được thấy nơi vua ở. Cấm thành chính xác là một cung điện rất đẹp nằm trong thành Phong Châu, là nơi vua Hùng cùng các văn võ bá quan nghị sự và ăn ở.

Dạo quanh một vòng, đâu đâu cũng thấy được tiếng cười nói, trò chuyện rôm rả.

“Ta đã ế suốt bao lâu rồi, chính là để dành cái thân này cho ngày hôm nay đây, biết đâu được lại có một phần cơ hội làm công chúa để mắt tới, khi đó ta sẽ không quên các ngươi đâu”.

Một người khác nói:

“Tên xấu xí này ngươi cứ ngồi đó mà mơ mộng đi, sao không thử nhìn lại cái mặt của mình xem, so với ngươi ta đẹp hơn nhiều, nếu Mị Nương có để ý thì ắt hẳn phải là ta mới đúng”.

Mọi người quanh đó đồng dạng bật cười, tên kia cũng không chịu thua nói lại: “Ngươi là chưa nghe rõ rồi, vua Hùng không cần con rể đẹp, chỉ cần chàng rể tốt, cái mặt ngươi có đẹp nấy đẹp nửa cũng vô dụng thôi”.

“Ta thì khác, ta thông minh khỏe mạnh, trời sinh tài trí hơn người, Mị Nương nhất định sẽ chọn ta mà thôi”.

Câu nói này càng làm mọi người bật cười to hơn, ầm ĩ hết một góc thành.

Trong đoàn người đông đảo đó xuất hiện một chàng trai mình cao mét tám, anh tuấn phong độ, nước da màu xanh lam làm chàng nổi bật hẳn trong đám đông người. Người này đến từ vùng biển đông xa xôi, tên gọi là Thủy Tinh, vừa đi qua nghe được câu chuyện cười khẩy nói:

“Thứ bất tài cũng mơ được trèo cao”.

Lời này vô tình lọt vào tai một số người đứng gần đó, mà nghe qua giọng điệu của Thủy Tinh cũng thật sự rất đáng ghét, có người không nhịn được cau mày nói: “Anh bạn này sao lại nói thế, trông anh dị hợm như vậy, tưởng mình sẽ có cơ hội sao?”

“Ngươi nói cái gì?”

Thủy Tinh bộc phát sức mạnh, lập tức mấy người quanh đó bị đẩy ra xa, lăn lộn hết mấy vòng, mồm miệng thổ huyết.

Thủy Tinh chẳng thèm để ý tới mấy người đó, chỉ thị uy một cái rồi bước đi.

Bên cạnh Thủy Tinh là một tên khác dáng vóc cũng tương đương nhưng khí chất thấp kém hơn, mắt bé tai to trông khá dị dạng, hắn hướng chàng ta nói:

"Đại ca, nhiều người quá, thế này thì chúng ta đến một phần cơ hội cũng chẳng có".

Thủy Tinh cười mỉm một cái, ra hiệu cho hắn lại gần nói thầm mấy câu, chỉ thấy kẻ kia gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Ba ngày đã trôi qua, hôm nay chính là ngày mọi người có thể diện kiến đức vua, thi thố tài năng được rồi, nhưng mà bất ngờ lại có một diễn biến khác xảy ra làm cho cả kinh thành xôn xao cả lên.

Số là các thanh niên sáng nay thức dậy bỗng thấy mình mẩy ngứa ngáy, nhất là ở khuôn mặt, ngứa ngáy không thể chịu được, càng ngứa càng gãi, làm cho da thịt bị bong tróc hết cả ra, nó lại ập tới đúng ngày tuyển chọn phò mã, rõ ràng là có kẻ dở trò.

Khu vực cổng thành, một chàng trai tuổi khoảng ngoài hai mươi, mình mặc áo da hổ, thân hình vạm vỡ cường tráng, nước da nâu đồng khỏe mạnh đang lững thững bước vào, chàng tên là Sơn Tinh, là một vị thần núi, đi theo cũng có một người khác tay cầm túi vải, có lẽ là tùy tùng, hai người tới đây cũng là muốn ứng cử cái chức phò mã này.

Chàng mới bước vào thành đã thấy sự lạ, ai ai trông bộ cũng hết sức khẩn trương, hỏi ra mới biết trong thành đang mắc một căn bệnh lạ hiện chưa rõ nguồn gốc.

Hai người cũng lo lắng chạy vào một tiệm thuốc gần đó xem thử, nơi này bệnh nhân la liệt, người nào cũng tỏ ra đau đớn, tiếng thét đến vang cả trời.

Sơn Tinh vội vàng tới nói với vị đại phu ở đó:

“Cho người của ta xem thử đi, hắn cũng rất giỏi về y thuật đó”.

Đại phu nhìn qua hai người, ông cũng không có sự lựa chọn khác, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho người tùy tùng kia.

Cậu ta ngay lập tức ngồi xuống xem xét tình hình, lát sau mới nói:

“Anh, họ bị trúng độc rồi”.

Sơn Tinh lo lắng:

“Là độc gì? Có chữa được không?”

“Đây giống như độc của một loại cá nóc, độc tố không gây chết người nhưng để lâu bản thân sẽ ngứa ngáy khó chịu đến mức tự giết chính mình".

Cẩn thận xem qua một chút nữa cậu nói: "Nhưng độc chưa thâm nhập vào quá sâu, có thể chữa được”.

Sơn Tinh cùng mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chàng nói: “Nhiều người trúng độc như vậy, lại bị hại ngay vào ngày công chúa tuyển phò mã, chắc chắn có kẻ dở thủ đoạn”.

Người tùy tùng đứng dậy nói:

“Em cũng nghĩ vậy, độc này không khó giải, anh cứ đi ứng tuyển đi, cố gắng tìm ra hắn, em sẽ ở đây chữa trị cho mọi người”.

Những người xung quanh nghe vậy liền tán đồng:

“Thì ra các cậu là những người tới để tham ra sự kiện lần này, vậy chàng trai hãy đi đi, việc ở đây cứ để chúng ta lo”.

“Đúng vậy, nếu kẻ hạ độc có năng lực độc nhiều người vậy hắn nhất định rất có bản lĩnh, cũng có dã tâm rất lớn, như vậy càng là mối nguy hại cho quốc gia nếu công chúa rơi vào tay hắn”.

Sơn Tinh nghe xong cũng thấy có lý, lập tức chạy ngay tới cấm thành để điều tra sự việc, không quên dặn dò:

“Được, ta nghe mọi người, việc ở đây ngươi thay ta lo nhé”.

“Vâng anh”.

...

Cấm thành.

Ở đây nhân số tới thi tuyển đã giảm hẳn, từ đầu số lượng ngàn người mà giờ chỉ còn có khoảng trăm người mà thôi.

Vua Hùng cũng đã biết chuyện xảy ra, ông nhanh chóng cử mấy thái y trong cung ra thành để xem bệnh cho người dân, còn ở đây cuộc tuyển chọn phò mã vẫn phải tiến hành đúng như kế hoạch.

Cửa thành mở ra, mọi người lũ lượt bước vào, những kẻ khả nghi và phụ nữ dĩ nhiên đều bị binh lính giữ lại. Bên trong là một khoảng sân lớn đủ cho khoảng một nghìn người, cũng chính là nơi duyệt binh quan trọng của thành Phong Châu.

Ở phía trên cao kia xuất hiện một lão niên tuổi có lẽ đã ngoài bảy mươi, ăn mặc sang trọng từ tốn bước ra, dáng điệu uy nghi, nụ cười hiền hậu, thần sắc hết sức thong thả, ông chính là vị vua đang cai trị đất nước này, gọi tên Hùng Vương, niên hiệu mười tám. Khi nhìn thấy ông tất cả mọi người đều quỳ xuống kính cẩn hô vang:

“Tham kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Vua Hùng nói:

“Được rồi, chào các ngươi, đứng lên cả đi.”

“Tạ ơn bệ hạ”.

Vua Hùng nhìn quanh một lượt, ông gật đầu tỏ ý hài lòng, bước lên trịnh trọng nói:

“Các con dân của ta, ta rất vui vì các ngươi đã có mặt tại đây ngày hôm nay, từ trong ánh mắt ta thấy được sự cương nghị, tự tin và nhiệt huyết của mỗi người, điều này càng làm ta thêm phần hứng thú”.

Ngừng một chút ông nói tiếp:

“Như các ngươi cũng đã biết rồi, con gái của ta nay đã đến tuổi lấy chồng, mà ta lại muốn nó kiếm được một chàng rể thật tốt để chăm sóc cả đời, nhưng lại chỉ có một suất, vậy hôm nay ta sẽ đưa ra thử thách để tìm ra được người may mắn có được suất đó”.

Mọi người nghe xong câu này thì miệng đều rạng rỡ một nụ cười.

Vua Hùng quay lại ra lệnh cho thị vệ mang một cái lồng ra, trong đó là một con chim màu vàng, nhỏ như chim sẻ, là loài chim Lạc nổi tiếng nhanh nhẹn, lồng để trước mặt, ông nói tiếp:

“Đây là Thanh Hoa Hoàng Lạc, loài chim có tốc độ bay cực nhanh. Ta sẽ thả nó ra, ai bắt được nó thì sẽ được chọn làm phò mã”.

“Các ngươi cũng yên tâm đi, dù tốc độ rất nhanh nhưng nó không bay được cao, hơn nữa không phải cứ dùng tốc độ là sẽ bắt được nó đâu, còn phải dùng cả tài trí của mình nữa, các ngươi đều sẽ có cơ hội”.

Nói rồi ông ra lệnh thả con chim ra, chim bay xuống lập tức đám người không nể nang gì xông vào túm lấy nó ngay.

Nhưng dễ gì, Thanh Hoa Hoàng Lạc không hổ danh là loài chim có tốc độ không loài nào sánh bằng, nó bay cực nhanh, lại rất tinh nghịch, thấy người đuổi bắt là khoái trí vút cánh bỏ chạy, lúc trái, lúc phải, thoáng cái đã biến mất tiêu, mà không những nhanh nó còn có thể thi triển phép thuật để trốn thoát, có người túm được nó, những tưởng đã bắt được, ai ngờ lúc xòe tay ra lại chỉ là một nắm lông chim, điều này chỉ có thể làm hắn tức điên lên mà không làm gì được.

Rất nhanh mọi người cũng đã đưa ra chiến thuật của mình, dồn con chim vào một góc, sau đó tất cả xông vào cùng bắt lấy nó.

Kế hoạch có vẻ thành công, con chim không còn đường thoát, hoảng loạn nhảy nhót lung tung. Khi mọi người cảm nhận được tay gần chạm tới chim rồi thì bỗng một xung lực từ đâu phát ra, làm tất cả bị hất tung ra ngoài, khi nhìn lại thì chỉ còn đúng một người còn đứng đó, chính là chàng trai da xanh Thủy Tinh hôm nọ.

“Trò này cũng thú vị đấy, Thanh Hoa Hoàng Lạc, vua của tốc độ, mi chỉ có thể thuộc về ta”.

Một người lồm cồm bò dậy nhảy tới bắt chim, lập tức bị Thủy Tinh túm lại quật ngã xuống đất, còn khẽ phát lực khiến tay người đó gãy nát, thủ đoạn cũng thật tàn nhẫn.

Thêm ba bốn người nữa nhân cơ hội lao tới cũng bị hạ đo ván luôn, chỉ còn một mình Thủy Tinh, chàng nhanh chóng đuổi theo con chim.

Chỉ thấy hai bên thân ảnh thật là nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, con chim vẫn có tốc độ nhanh hơn nhưng Thủy Tinh cũng dần nắm bắt được chuyển động của nó.

“Còn một chút nữa thôi”.

Khi tay Thủy Tinh gần chạm tới Thanh Hoa Hoàng Lạc rồi thì bỗng từ đâu một chỉ khí bay tới, tuy không quá mạnh nhưng áp lực khiến chàng giật mình phải thu tay, theo quán tính xoay người lùi lại mất mấy bước.

Người tới là Sơn Tinh.

Thủy Tinh nổi giận nhìn chàng hét lớn: “Tên kia là ai lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta?”

Sơn Tinh điềm đạm tiến lên nói:

“Còn ngươi ra thành mà coi chuyện tốt mình làm kìa”.

Thủy Tinh dĩ nhiên hiểu Sơn Tinh đang nói chuyện gì, chỉ cười khẩy một tiếng: “Liên quan gì đến ta”.

Sơn Tinh vốn đã tới từ trước đó, nhưng chàng không ra tay mà âm thầm quan sát, sau một hồi phát hiện ra Thủy Tinh tên này là kẻ cực kỳ khả nghi nên ra bắt bóng như vậy, thực ra cũng không dám chắc nhưng khả năng tên này là thủ phạm đầu độc mọi người lên tới hơn tám mươi phần trăm.

Thủy Tinh vẫn nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình, không nói nhiều với Sơn Tinh lập tức đuổi theo con chim ngay.

“Thanh Hoa Hoàng Lạc ta đến đây”.

“Ngươi đừng mơ”.

Hai người lao tới cực nhanh đuổi theo con chim, không những thế trong thời gian chạy còn không ngừng giao lưu quyền cước, pháp thuật với nhau.

Con chim nhanh đến mấy nhưng đứng trước sức ép kinh khủng của hai đại cao thủ cũng cảm thấy hoảng sợ, khi hai bàn tay gần chạm vào nó thì nó ngay lập tức phát nổ, cả thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp giờ chỉ còn lại một nhúm lông mà thôi.

Hai người ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau rồi nhìn ra xung quanh, thậm chí dùng cả thiên nhãn để dò xét cũng không thấy bóng dáng con chim đâu cả.

“Kỳ lạ, nó đi đâu rồi? Chẳng lẽ vì chịu áp bức mà sợ hãi phải tự tử chết rồi sao?”

Cảnh này đã được vua Hùng hoàn toàn thấy rõ, khi hai chàng còn đang ngơ ngác thì ông đã ra lệnh cho thị vệ gọi vào để nói chuyện.

Cả hai bước vào, vua Hùng lần lượt nhìn từng người nhanh chóng đánh giá, trong lòng thầm khen ngợi: Cả hai đúng là anh hùng đương thời, tuấn tú tráng kiện không ai bì được. Người có nước da màu xanh, đôi mắt sâu thẳm như đại dương kia trông lãng tử phong trần mà có phần bí ẩn, bên tả có thanh long, bên hữu có bạch hổ, uy nghi lẫm liệt, chỉ là ra tay có phần thô bạo, mà người còn lại thì tiêu sái uy phong, mắt ngài mày phượng, khí thế ngút trời, nhưng mà có vẻ hơi thật thà. Im lặng một lúc ông mới nói: “Các cậu không cần lo lắng, Thanh Hoa Hoàng Lạc của ta đúng là vì quá hoảng sợ đã tự bạo rồi”.

Sơn Tinh giật mình lên tiếng giải thích:

“Bệ hạ, ta không cố ý bức chết nó..”

Ông khẽ gật đầu nói: “Đừng lo, nó chưa phải đã chết, mấy lâu nữa lại sẽ hồi phục trở lại thôi”.

Vua Hùng giải thích tiếp: “Thanh Hoa Hoàng Lạc này của ta chính là hậu duệ của Thanh Hỏa Phượng Hoàng, có khả năng tái sinh dù chỉ còn là một nắm tro tàn, nó cũng có thể thi triển một lượng nhỏ phép thuật, chỉ là không quá mạnh mà thôi”.

Hai người nghe rồi mới thở phào nhẹ nhõm, đứng với nhau một lúc cũng đã đoán ra được thân phận đối phương rồi, họ một người thần núi, một người thần biển, xưa nay đôi bên nước sông không phạm nước giếng nhưng vẫn có sự đối lập nhất định, nhất là những chuyện vừa qua lại làm sự thù hằn của hai phía thêm rõ ràng.

Vua Hùng bấy giờ mới hỏi:

Hai chàng trai, ta còn chưa biết tên các cậu, chàng trai có đôi mắt xanh biếc này, cậu hãy nói trước đi.

Người được gọi liền tiến lên một bước cúi đầu thi lễ và mỉm cười, nói:

Vâng thưa bệ hạ, thần xin ca 1 khúc để giới thiệu mình ạ.

Rồi chàng bắt đầu tiếng hát:

"Từ ngàn xưa, đất sinh ra, ở nơi nào đều cũng có nước

Nước tạo ra sự sống quanh ta, cho ruộng đồng cây lá nở hoa

Biển là 1 kho tàng vô giá

Biết bao nhiêu giống cá giống tôm

Còn rừng chỉ có toàn là thú dữ

Đất với cây khô cành mà thôi

Không có nước, rừng chỉ còn đám lá cháy khô!"

Kính bẩm bệ hạ, thần sống ở tả ngạn của sông Hồng và vùng biển đông rộng lớn, được mọi người gọi là Thủy Thần Đại Vương, hay Thủy Tinh, nay được nghe đức nhà Vua đăng tin tuyển phò mã nên mạnh dạn tới đây xin được cưới Mị Nương về làm vợ, rất mong được bệ hạ chấp thuận.

Tiếng hát cùng lời nói của chàng du dương uyển chuyển, nhẹ nhàng như tiếng suối chảy, đôi khi lại như đại dương sâu thăm thẳm, khiến mọi người nhập tâm vào từng câu, từng chữ. Nghe xong Vua Hùng cùng các vị đại thần đã khen ngợi không ngớt.

Thật là hay, ta lại không ngờ một chàng trai dáng vẻ cứng cỏi như cậu lại có một giọng hát hài hòa, êm dịu đến vậy, ta rất hài lòng.

Rồi ông quay sang nhìn chàng trai cao lớn, hiền hậu đứng phía bên phải mình, mới nói:

Thủy Tinh đã giới thiệu rồi, giờ đến lượt cậu đấy chàng trai.

Chàng cúi đầu thi lễ, kính cẩn trả lời:

Vâng, vậy thần cũng xin được hát một khúc để giới thiệu bản thân ạ!

Rồi chàng bắt đầu ngân nga những giai điệu đầu tiên trong bài hát của mình:

"Ơi rừng núi bao la, xung quanh ta toàn là gỗ quý

Ngước lên trời đầu đụng tận mây

Ngước xuống khe muôn ngàn chim thú

Đất màu tươi tốt vạn vật nảy sinh

Tất đất tấc vàng đời thêm ấm no

Đâu có như biển cả bọt bèo tầm hưu

Đâu có như biển cả bão giông suốt ngày

Ôi rừng núi của taaa..

Chàng vừa hát, vừa dùng tay thể hiện sự hùng vĩ bao la của núi non, của muông thú, thần thái nguy nga tráng lệ. Giọng chàng trầm ấm, khi cao vút lên tận mây xanh, khi sâu lắng trầm mặc, (không quên đá đểu lại Thủy Tinh mấy câu), làm tất cả mọi người ngẩn ngơ, hết thảy con tim đều hòa nhịp cùng tiếng hát đó.

Ủa vỗ tay thưa bệ hạ.

Tiếng hát làm mọi người say mê đến quên cả lối về, phải để một vị đại thần nhắc mới nhớ là phải vỗ tay.

Mọi người cũng không quên lấy tay che miệng mà cười sau màn cà khịa rất tinh tế của cả hai bên, kèm theo ý nghĩ: “Thì ra các vị thần toàn người vui tính”.

Chàng ta mới nói tiếp:

Thưa bệ hạ, thần sống trên núi cao Tản Viên, tên gọi Sơn Tinh, được người đời xưng tụng là Tản Viên Sơn Thánh, từ lâu đã nghe đồn công chúa tài sắc vẹn toàn, xinh đẹp giỏi giang nên hôm nay cố ý tới đây xin được bệ hạ gả nàng cho thần, thần xin hứa sẽ làm 1 chàng rể thực tốt!

Vua Hùng khen:

Sơn Tinh, cậu quả là cực phẩm thế gian, dù không thể hoàn thành đề bài mà ta đưa ra nhưng 2 người ta đều rất ưng bụng, nhưng không biết nên gả con gái cho người nào, vậy đi, để ta gọi nó ra chọn nhé.

Vua bèn ra lệnh người hầu gọi Mị Nương ra, cho nàng đứng cách 1 tấm màn, nhìn 2 chàng trai để lựa chọn.

Chướng ngại vật đã ngăn cản không để Sơn Tinh, Thủy Tinh được trông thấy dung nhan thật của Mị Nương, 2 chàng bèn vận dụng phép thần thông: “Thấu thị” nhìn xuyên qua tấm màn mỏng đó.

Phép thuật được khai triển, cả Sơn Tinh lẫn Thủy Tinh hai vị thần cao cao tại thượng đều ngớ người ngây ngất khi đằng sau đó là 1 trang tuyệt sắc giai nhân, 1 cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dịu dàng thì như gương mà trong sáng thì như ngọc, chưa bao giờ 2 chàng từng được thấy 1 vẻ đẹp nào lại yêu kiều, mỹ miều và cuốn hút đến vậy.

Sơn Tinh bình thường tâm tư trầm ổn, cảm xúc kín đáo vậy mà cũng phải trầm trồ không tiếc lời khen ngợi:

“Mị Nương, ta nghe mọi người nói rằng nàng là một thiên thần chuyển thế, nhưng hôm nay gặp nàng rồi ta biết được không phải vậy, đối với ta nàng còn hơn cả 1 thiên thần ấy chứ, nếu trong từ điển có từ ngữ nào miêu tả được vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết của người con gái còn xinh đẹp hơn cả thiên thần thì ta nhất định sẽ dành nó cho nàng”.

Thủy Tinh cũng không khác gì, chàng như chết lặng trước hình bóng ấy, mồ hôi lấm tấm đổ xuống, miệng chàng lẩm bẩm thầm than thở:

“Ai cũng bảo rằng sao trời rất sáng, nhưng đó là vì họ chưa được nhìn vào đôi mắt của nàng thôi, mỹ nhân ơi, ta đã yêu say đắm nàng mất rồi”.

Hai chàng hừng hực khí thế, vội vã hỏi nhà Vua:

Thưa bệ hạ nàng đã chọn được ai chưa ạ?

Nghe hầu cận nói nhỏ, Vua Hùng lắc đầu nhè nhẹ :

Vẫn chưa được, 2 ngươi đều là cực phẩm nhân gian, hiếm có khó tìm, con gái ta cũng không biết phải chọn người nào, vậy đi, các ngươi có bản lĩnh gì hãy thể hiện ra, con gái ta sẽ quan sát thêm 1 lần nữa.

Cả 2 gật đầu, họ bắt đầu thi triển ra các phép thuật của mình.

Thủy Tinh thể hiện khả năng hô phong hoán vũ, chàng phẩy tay 1 cái, mưa gió kéo đến, bão giông ầm ầm, trời đất đen thui cả một vùng, phẩy tay 1 cái nữa, mưa trút xuống như thác đổ, không gian hoàn toàn một màu tăm tối.

Sơn Tinh cũng không vừa, chàng tiến tới làm phép một cái, mưa dừng bão mất, phất tay một cái nữa mây đen xua tan, trời quang mây tạnh, thêm một câu khẩu lệnh, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp hiện lên bên ngoài cửa sổ, cây cối um tùm xanh tốt, muôn hoa đua nở tràn ngập sắc xuân, ong bướm bay lượn dạo chơi tạo thành 1 phong cảnh rất là hữu tình.

Thủy Tinh lần này nhìn chàng bằng một ánh mắt vô cùng hằn học, nhưng Sơn Tinh vốn dĩ không thèm để ý tới.

Vua Hùng xem xong lấy làm băn khoăn, cảm thấy cả 2 đều tài giỏi dị thường, mỗi người đều có tài riêng rất khó đoán định nên vẫn không biết phải gả con gái cho ai.

Nhưng có một điểm cần lưu ý, Sơn Tinh ôn hòa hơn, có khả năng lãnh đạo đất nước hơn, có vẻ sẽ được lòng mọi người hơn nhưng vạn nhất cũng không thể trực tiếp đắc tội với Thủy Tinh, Hùng Vương hoàn toàn ý thức được việc chọc điên một vị thần sẽ có hậu quả to lớn thế nào.

Suy nghĩ một lúc cuối cùng ông phán rằng:

“Ai cũng tài giỏi cả, ta không lựa chọn được, thôi vậy, các ngươi hãy mang sính lễ đến rước dâu đi”

Trầm ngâm một hồi ông nói tiếp: “Sính lễ là 100 tệp bánh nếp, 200 tệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, ngày mai ai mang tới trước ta sẽ gả con gái cho”.

Sơn Tinh, Thủy Tinh nghe vậy bèn gật đầu đồng ý và nhanh chóng quay trở về gấp rút chuẩn bị sính lễ đón dâu.

Về đến nơi, chỉ có 1 ngày để chuẩn bị đã làm 2 chàng trai tài năng phải khốn đốn rất nhiều. Bánh nếp bánh chưng thì dễ rồi, chỉ là lễ vật sau đều là những dị thú khó kiếm, cả hai tìm đỏ cả mắt mà vẫn không thấy được.

Thủy Tinh dưới Long Cung bứt rứt không yên, triệu hồi tất cả thần cua, rồng, tôm, cá.. vào để cùng thảo luận, kết quả vẫn không biết phải kiếm những thứ đó ở đâu.

Chàng thở dài, một hồi lâu rồi mà cuộc nghị sự vẫn không có tiến triển, bèn tức giận đuổi tất cả ra ngoài, một mình ngồi trong phòng vắt tay lên trán muốn tự nghĩ cách.

Đến một lúc sau, chỉ thấy chàng bước ra khỏi phòng với một khuôn mặt hết sức rạng rỡ, dường như đã có kế hoạch gì đó, chàng ra lệnh cho đám binh tướng dưới trướng chuẩn bị đồ đạc để cùng xuất phát đón dâu.

..

Trời sáng, chiếc xe được một con Thủy Ngưu Thiểm kéo đi, trên xe được phủ một tấm vải lớn, Thủy Tinh cưỡi Hải Kỳ Lân đi phía trước, biểu cảm vô cùng phấn khởi, các tướng lĩnh đi theo sau đông đảo trông rất là khí thế.

Họ đến Hoàng cung cũng là lúc mặt trời đã lên, Thủy Tinh nhanh chóng chạy vào trong sân, đã thấy vua Hùng đứng đó từ bao giờ, nhanh chóng chạy lại quỳ xuống hành lễ:

"Con rể xin tham kiến bệ hạ đại nhân".

Vua Hùng ngạc nhiên:

"Thủy Tinh đấy à? Cậu gọi vậy là sao?"

Thủy Tinh đứng lên ôn tồn nói:

"Bẩm bệ hạ, thần đã có đủ các món sính lễ mà bệ hạ yêu cầu, nay mang tới đây để ra mắt, xin được cưới Mị Nương về ạ".

Sau đó chàng quay lại vẫy tay cho đám thuộc hạ phía sau:

"Bay đâu mang đồ vào đây".

Một tên tướng cưỡi trên lưng Thủy Ngưu thúc nó đi vào, chỉ thấy một chiếc xe hàng phía sau đã được phủ lên đó một lớp vải đỏ sặc sỡ, vua Hùng cũng rất tò mò dưới lớp vải đó là thứ gì, Thủy Tinh đoán được, tự tay hắn tiến lên kéo tấm vải xuống, mắt hướng vua Hùng kính cẩn:

"Xin bệ hạ xem".

Vua Hùng tiến lại nhìn, ngoài bánh chưng bánh nếp đã được chuẩn bị đầy đủ thì còn mấy mâm lễ vật khác nữa, là voi, gà, ngựa, chỉ có phần đầu thôi nhưng có vẻ như đã được nấu qua đặt trên mâm lớn, Thủy Tinh tươi cười giải thích:

"Bởi vì những thứ bệ hạ nói đều không hề tồn tại trên thế giới này, nên thần đã nghĩ ra một hoàn cảnh: có thể tất cả chỉ là chơi chữ, cho nên đã đem tất cả chúng cùng nấu lên, và bây giờ bệ hạ hãy nhìn xem..".

Thủy Tinh chỉ vào từng thứ giải thích: "Ngà voi đã chín, gà đã chín cựa, ngựa hồng mao cũng chín ngon luôn rồi, tất cả đã được thần tức tốc nấu lên trong đêm, bệ hạ thấy kết quả này thế nào ạ?"

Vua Hùng vuốt bộ râu hoa râm của mình, ôn tồn nói: "Ừm, rất thông minh, rất có sáng tạo, đây đúng là kết quả mà ta muốn".

Thủy Tinh nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, khuôn mặt lộ ra vẻ sung sướng không thể tả được.

Quả nhiên đây là chơi chữ, Vua Hùng đã thấy được sức mạnh của mỗi người, nhưng lại không muốn có 1 tên rể con hữu dũng vô mưu cho nên đã cố tình ra thử thách rất khó, nghe xong ai cũng phải lè lưỡi lắc đầu, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ có thể thấy từ "chín" ông dùng ở đây không phải là danh từ chỉ số lượng, mà là tính từ chỉ trạng thái, nói tới đây thì vấn đề đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi, muốn thứ gì "chín" thì cứ nấu nó lên là xong thôi, kẻ nào không nhận ra điểm này dù có tìm cả đời cũng chẳng thấy được mấy thứ đó.

Thủy Tinh cả người đã sướng run lên rồi, đôi môi lộ ra cái rạng rỡ như ánh ban mai, nhưng tiếp đó vua Hùng lại nói một câu làm cho tinh thần của chàng hoàn toàn sụp đổ.

"Cậu rất tốt, nhưng mà Thủy Tinh à, ta rất tiếc.."

Thủy Tinh ngạc nhiên:

"Bệ hạ, bệ hạ nói vậy là sao?"

Ông khẽ thở dài nói:

"Sơn Tinh còn đến trước cả cậu, cậu ta đã đưa con gái ta đi rồi".

Câu nói như một tiếng sét lớn đánh ngang tai khiến khuôn mặt của Thủy Tinh trở nên biến sắc, cái miệng thì há hốc ra.

"Vậy.. Vậy là sao? Chẳng lẽ Sơn Tinh hắn cũng có mang đầy đủ lễ vật đến rồi sao?"

Vua Hùng gật đầu, chỉ ra một bãi đất trống phía xa, không nói gì. Theo hướng mà ông chỉ, Thủy Tinh nhìn thấy ở đó có ba con vật, là một con voi, một con gà trống và một con ngựa, tuy nhiên tất cả đều là con vật thường không có gì đặc biệt hết. Lúc mới đến hắn vốn dĩ đã nhìn thấy rồi nhưng không thèm để ý tới, cũng không nghĩ gì nhiều, ai biết đó lại là lễ vật của Sơn Tinh mang tới.

Chàng ánh mắt kinh ngạc quay sang nhìn vua Hùng hỏi:

"Bệ hạ, đây là lễ vật của Sơn Tinh à? Nhưng tại sao..?"

Biểu cảm của Thủy Tinh hiện tại giống hệt với vua Hùng lúc Sơn tinh mới mang lễ vật tới, ông thở ra một tiếng kể lại đầu đuôi cho Thủy Tinh nghe.

Khi trời còn chưa sáng Sơn Tinh đã mang một cỗ xe ngựa chứa mấy con vật này tới, vua Hùng thì cả đêm không ngủ được, đứng ngoài sân thất thần lo lắng, cũng không biết là ông đang lo lắng, bất an điều gì mà cứ nhíu mày suốt. Khi Sơn Tinh đến nói đã có đủ lễ vật, vua Hùng ban đầu vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, thầm nghĩ đề này quả thực không dễ mà, sao lại nhanh chóng được cậu ta giải quyết như vậy, nhưng lại nghĩ con người này thần thông biến hóa, biết đâu lại thật sự tìm được mấy dị thú đó, nếu vậy thì chúng trông chắc phải đáng sợ lắm, nhìn ở khoảng cách này chỉ e làm người ta rớt tim ra ngoài.

Sơn Tinh trông thấy biểu cảm không thể tin được của vua Hùng thì chỉ mỉm cười, nhanh tay giật tấm màn xuống.

Thứ bên trong lộ ra, kết quả lại làm vua Hùng cùng các quan lại mới đến sững sờ một hồi. Trong đó là một cái chuồng có hai ngăn, ngăn bên trái là một con voi, ngăn bên phải là một con ngựa cùng một con gà trống đang đứng trên lưng nó, nhưng không có gì đặc biệt hết.

Vua Hùng ngạc nhiên:

"Sơn Tinh, đây là lễ vật của cậu sao?"

Sơn Tinh kính cẩn trả lời:

"Đúng thưa bệ hạ".

"Cậu chắc chứ? Cậu còn nhớ đề mà ta ra không?".

"Thưa có ạ, là một trăm tệp bánh nếp, hai trăm tệp bánh trưng, voi chín ngà, gà chín cựa và ngựa chín hồng mao, tất cả đều ở đây, không sai đâu ạ".

Sơn Tinh bước thêm một bước giải thích:

"Ban đầu lúc bệ hạ nói ra đề này, thần đã rất đắn đo, nghĩ đi nghĩ lại những dị thú này liệu có thật sự tồn tại không? Nếu tồn tại thì cũng là những thứ không dễ kiếm, làm sao chỉ trong một đêm có thể tìm ra được?"

"Sau đó thần đã lật lại đề bài một chút, mới phát hiện thì ra nó lại đơn giản đến thế".

"Câu nói của bệ hạ rất dễ làm người ta hiểu nhầm, người nói "chín ngà", "chín cựa", "chín hồng mao" chứ không phải là “chín cái ngà, “chín cái cựa” hay “chín cái hồng mao”, suy ra đây không phải câu đố chỉ số lượng, mà có thể là ý khác, thần đã nghĩ rằng hay liệu có phải là hàm ý “chín” trong việc “luộc chín” hay không, nhưng khả năng đó vẫn thấp, vì phải giết đi ba con vật vô tội cho nên chưa chắc là ý mà bệ hạ muốn, vẫn phải nói rằng đây cũng là một đáp án hay nhưng không phải là đáp án tốt nhất”.

“Vậy là thần đã nghĩ ra một loại khả năng khác, chín ở đây cũng không phải là “nấu chín”, mà được dùng với nghĩa khác, ví dụ như ám chỉ độ tuổi của chúng".

Sơn Tinh khoan thai nói tiếp:

"Nói về chín, thì độ chín của tuổi tác có thể là một đáp án. Con người, con vật, thậm chí là hoa trái một khi đạt đến độ tuổi nhất định thì sẽ được coi như là đã "chín". Ví dụ như Mị Nương công chúa đây vừa tròn mười sáu tuổi, chính là đã đạt độ "chín" để lập gia đình".

"Từ đó thần suy ra từ "chín" mà bệ hạ dùng có thể là tính từ, và chỉ trạng thái quãng đời của mỗi loài".

Sơn Tinh bước tới, tay chạm vào thành lồng, nhìn mấy con vật phía bên trong nói tiếp:

"Voi, gà, ngựa thần mang tới lần này đều vừa vặn ở độ tuổi trưởng thành, chính là đạt độ chín trong cuộc đời của mỗi con vật, nói cách khác, hiện tại ngà, cựa và hồng mao của chúng đang đạt tới độ hoàn hảo, là trạng thái tốt nhất trong cuộc đời của chúng".

Chàng xoay người lại, hướng vua Hùng hai tay chắp lại nói:

"Bệ hạ, đây là từ suy luận của thần mà ra, xin bệ hạ phán quyết".

Vua Hùng khuôn mặt từ vẻ kinh ngạc ban đầu giờ đây đã mỉm cười mãn nguyện, các đại quan đứng bên cạnh cũng khẽ nhìn ông gật đầu, ông nói:

"Được, rất có sáng tạo, dù không đúng với ý tưởng của ta nhưng cũng không thể nói đây là một đáp án sai, hơn nữa lại thể hiện được cậu là một người có lòng từ bi, không cần thiết thì sẽ không sát sinh, đến ta cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn".

Ông bước qua bước lại vẻ ngẫm nghĩ, sau đó phán một câu:

"Thôi vậy, cũng không làm khó cậu nữa, ta chấp nhận cho cậu được lấy con gái của ta".

"Đa tạ bệ hạ".

Sơn Tinh cực kỳ vui mừng cảm tạ vua Hùng, chàng suýt thì hét lên thành tiếng luôn.

"Mị Nương ra đây".

Một người con gái mặc y phục của nô tỳ, mặt che vải bước lên, thì ra ngay từ đầu nàng đã giả làm tỳ nữ để quan sát, lúc Sơn Tinh còn đang giải thích kết quả nàng đã nhìn vua cha của mình mỉm cười một cái, chính là đã ưng bụng chàng trai này rồi.

Mị Nương tiến tới chỗ vua cha, nàng e thẹn tháo cái khăn che mặt của mình ra để lộ nhan sắc diễm lệ, mặc dù y phục bình thường nhưng những nét đẹp của nàng vẫn không bị lu mờ đi, nàng còn thẹn thùng nhìn Sơn Tinh khẽ gật đầu một cái nữa. Sơn Tinh trong lòng cực kỳ vui sướng nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh không tỏ ra khẩn trương chút nào.

Kế đó theo chủ ý của vua Hùng hai người làm một thủ tục nho nhỏ bái lạy tổ tiên, vua cha rồi cùng nhau rời đi, ông vốn là không muốn Thủy Tinh đến sau hai người chạm mặt nhau sẽ khó xử đôi đường nên còn cố giục họ đi cho nhanh...

Thủy Tinh nghe rồi tròng mắt đã đỏ ngầu đi, hai tay nắm chặt lại, chàng không ngờ sự việc lại biến chuyển như thế.

Vốn tưởng cách của mình đã là hay nhất rồi, nhưng ngẫm ra cách của Sơn Tinh còn cao minh hơn một bậc, lễ vật được nhanh chóng mang tới mà không cần thêm bất cứ một công đoạn nào cả. Còn Thủy Tinh cũng vì phải mất thời gian nấu ba con vật nên mới có phần chậm trễ hơn một chút, tính ra chàng cũng khá thông minh, chỉ là hơi thiếu may mắn.

Vua Hùng cũng chẳng biết nói câu gì để an ủi Thủy Tinh, kết quả mà cậu ta đưa ra vốn cũng là đáp án mà vua Hùng đã dự trù trong lòng. Mà Sơn Tinh thì đưa ra một đáp án khác, đơn giản hơn nhiều, đến ngay cả vua Hùng là người ra đề mà cũng phải kinh ngạc và bội phục không dứt.

Có câu có chơi thì phải có chịu, Sơn Tinh vẫn là người đến trước nên có thể đưa Mị Nương rời đi, Thủy Tinh bây giờ có hối hận cũng đã là chuyện muộn màng.

Chàng thét lên một tiếng, đùng đùng nổi giận chạy theo đòi giật lại Mị Nương, nhưng hoàn toàn là trong vô vọng, 2 người họ đã cao chạy xa bay từ lâu.

Mưa bắt đầu rơi xuống, cơn mưa vô tình đã làm tâm trạng của Thủy Tinh thêm phần xấu đi. Buồn bã, ủ rũ mà không có người chia sẻ, có lẽ người ta nói đúng, khi mình buồn, thì trời sẽ đổ mưa. Chàng chán nản, suy sụp quỳ giữa đất trời mà khóc than cho tình duyên của chàng và Mị.

Nhưng đã quá muộn rồi, Thủy Tinh đau đớn cười lớn, tiếng cười át cả tiếng mưa trong khi nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, một lát khi ổn định lại tâm trạng, chàng mới cay đắng tự an ủi mình:

Không sao đâu, chỉ là kết hôn thôi mà, lỡ may.. lỡ may một thời gian nữa họ lại chia tay thì sao?

Chàng hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy lau khô nước mắt, một mình lủi thủi đi về.

Nhưng cuộc sống sau đó của Thủy Tinh lại chẳng hề yên ổn, chàng ta ngày ngày vẫn nhớ thương Mị Nương không ngớt, cảm thấy vô cùng căm hận kẻ cướp vợ kia đã nhanh chân hơn 1 chút, khiến đôi lứa chàng và Mị phải chia lìa trong đau khổ.

Thấy Đại Vương phẫn uất như vậy, đám thuộc hạ cũng không khỏi cảm thấy phiền lòng.

"Đại Vương à, giờ cô ấy đã làm vợ người ta rồi, Đại Vương vẫn không dứt được sao?"

Thủy Tinh đờ đẫn, vô thức nói:

"Ừ thì tôi nhớ em, ừ thì tôi nhớ vợ người ta. Rùa tể tướng à, ông chưa từng yêu thì làm sao biết được, tình yêu mà, đâu phải nói bỏ là bỏ được".

"Ha ha ha ha".

Bỗng một tràng cười lớn vang lên, nó từ phía sau phát ra.

Một bóng hình khổng lồ đang đi tới, đây là một đầu thuồng luồng cực lớn, hai sừng dài ngoằng, đôi mắt ánh lên sắc kim, toàn thân vảy giáp đen xì, hai sợi râu dài tới bụng, hắn đã sống đến hơn một ngàn tuổi rồi, chính là vị trưởng lão tối cao thủ hộ dưới đáy Thủy Cung sâu thẳm này.

Thấy hắn tất cả binh tướng chắp tay cúi xuống kính cẩn:

"Tham kiến trưởng lão đại nhân!"

Lão thuồng luồng đi tới, hóa thành bộ dáng nhân loại cười hắc hắc nói: "Vì một nữ nhân mà phải suy sụp như vậy, tiểu đại vương nhà ngươi thật thiếu bản lĩnh".

Ông ta nói tiếp:

"Nhân tộc các ngươi cũng quá là phiền phức đi, thích ai thì cứ xông tới mà cướp về, giao phối xong thì cô ta đã là của ngươi rồi, có gì mà phải ngồi đây than ngắn thở dài".

Thủy Tinh nghe xong chỉ biết cười trừ, chàng không biết giải thích sao với lão đầu già này, con người với động vật vốn dĩ có sự khác biệt rất lớn, họ có tâm tư tình cảm và có nhiều hạn chế, lại càng không thể hành động theo bản năng và cảm xúc nhất thời của mình.

Nhưng Thủy Tinh ngẫm đi ngẫm lại thì thấy lời nói của vị trưởng lão này cũng không phải không có lý.

Một viên tướng khác cũng đứng lên nói:

Thần nghĩ trưởng lão đại nhân nói đúng, chi bằng ta đi cướp “chị dâu” về, cũng là một lần đánh bại Sơn Tinh luôn, hắn lâu nay luôn được xưng tụng cùng Đại Vương, đánh bại hắn cũng sẽ làm thiên hạ thay đổi cái nhìn về Đại Vương, để họ thấy được ai mới là bá chủ của cái gầm trời này.

Thủy Tinh ngẫm nghĩ một hồi lâu, bỗng ánh mắt hung hãn lóe lên, nghe thấy thuộc hạ gọi hai từ “chị dâu” thì tinh thần càng phấn chấn hơn, tán đồng nói:

"Được, vậy ta cũng muốn thử xem giữa ta và hắn, ai mới là người mạnh nhất".

Theo lệnh truyền của Thủy Tinh, binh tướng dưới trướng ngay lập tức hành động, thủy quân được tập hợp, hàng ngũ chỉnh đốn, kế hoạch nhanh chóng được đưa ra để tấn công Sơn Tinh, giành giật lại Mị Nương về tay mình.

Bạn đang đọc Sơn - Thủy giành vợ của Quốc Thắng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoLamCaoThu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.