Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thây ma tiến hóa bậc 2

Tiểu thuyết gốc · 3208 chữ

Trong bốn cô gái vừa gia nhập nhóm, chỉ mỗi mình Trúc Linh đã trở thành Người Chơi, mặc dù cả bốn người họ đều được hỗ trợ vũ khí là Gậy Đánh Chó nhưng ba nàng kia lại tỏ ra vô cùng sợ hãi và gớm ghiếc thây ma, mặc kệ bọn Gia Mỹ, Bạch Yến ra sức hỗ trợ cổ vũ, bọn họ vẫn không thể làm được.

Trần Phi ngán ngẩm khi trông thấy chuyện này. Thời đại nào rồi mà bọn họ còn không chịu thức thời, chẳng lẽ cứ trông chờ mọi người sẽ mãi bảo vệ họ sao? Nhưng hắn chẳng hề lên tiếng, cứ như không nghe không thấy, xem đây như là chọn lọc tự nhiên. Bất kỳ ai cũng đều có quyề chọn cách sống cho riêng mình, tất nhiên mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó.

Cả nhóm 15 người hiện đều đã là Người Chơi, trừ ba cô gái kia. Trong đó, biểu hiện của Nguyễn Huy có thể nói là tốt nhất. Cậu ta có lợi thế quá lớn về tư chất, trang bị, đặc biệt là thần kinh thép khác người.

Quan sát Nguyễn Huy chém giết thây ma, Trần Phi thậm chí có cảm giác thằng bạn thân còn thích ứng với cuộc sống này nhanh hơn cả hắn. Động tác Nguyễn Huy rất nhanh gọn, quyết đoán và không thiếu độ tàn nhẫn, thây ma cấp thấp trong mắt gã tựa như mấy con vịt chạy loạn mà thôi.

Nhờ tư chất cao nên tốc độ Nguyễn Huy hồi phục năng lượng nhanh hơn những người khác, chém giết đến trưa, rốt cuộc gã cũng thăng lên Nghiệp Dư sơ cấp. Suốt quá trình này, Trần Phi chỉ đứng ngoài lược trận mà không phải động tay vào lần nào, nhẹ nhõm hơn so với lúc dẫn Tiểu My đi luyện cấp nhiều.

Đang luyện cấp say sưa, Nguyễn Huy bất chợt dừng tay, di chuyển đến gần Trần Phi nói:

- Mẹ kiếp! Giết 3 Người Chơi Mới cao cấp trở lên? Cái đếch gì đây?

- Nhiệm vụ lên cấp à? – Trần Phi mỉm cười.

Nguyễn Huy gật đầu:

- Bây giờ không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể lên cấp, cũng không tích lũy được kinh nghiệm nữa à?

- Ừ. Cố tìm kẻ xấu mà giết thôi. Bớt tham đi, cậu lên cấp thế là nhanh lắm rồi. – Trông vẻ mặt cậu ta bực dọc, Trần Phi vỗ mạnh vai một cái, cười nói.

Sau khi thành Người Chơi, hai mắt Nguyễn Huy nhìn xung quanh rất rõ, không còn bị cận nữa, nhưng gã vẫn đeo cặp kính cận trên mặt, đúng kiểu “lưu manh giả danh trí thức”. Gã chuyển ánh mắt qua mọi người đang miệt mài luyện cấp gần đó, lẩm bẩm:

- Đâu cần phải thế. Không phải có sẵn mấy Người Chơi cao cấp kia rồi sao, dùng họ lên cấp cũng không tệ.

- Cậu bớt nói nhảm đi. Bọn họ nghe được sẽ không tốt đâu. – Trần Phi chán ngán.

- Nhảm gì, tôi nói thật chứ có đùa đâu! – Nguyễn Huy nói, sau đó thấy vẻ mặt hơi cau của Trần Phi, bật cười – Đùa thôi. Bản chất thiện lương như tôi sao có suy nghĩ xấu xa đó được cơ chứ.

Trần Phi nhún vai không ý kiến, gọi cả nhóm:

- Mọi người luyện cấp xong chưa? Ta đi thôi, sáng giờ mất quá nhiều thời gian rồi.

Theo hắn quan sát, đẳng cấp cả nhóm đều đã được cải thiện đáng kể. Trong đó, Lương Nhật, Nguyễn Huy, Tiểu My là Nghiệp Dư sơ cấp; Gia Mỹ, Bạch Yến, Lửng Mật tăng lên Người Chơi Mới cao cấp; kể cả thằng nhóc Thiên Lôi, Mai Hùng, Thanh Hương, Trúc Linh cũng đều lên tới Người Chơi Mới trung cấp, ngoại trừ ba cô gái mà hắn không nhớ tên kia vẫn chỉ là người bình thường. Hiện tại, tổ hợp thực lực cả nhóm coi như ổn, không thể gọi là quét ngang một phương nhưng ít ra cũng có thể tự bảo vệ mình.

Bất quá, hắn cảm thấy sau Nghiệp Dư sơ cấp mới chính là cột mốc phân ra thực lực. Bởi chỉ cần siêng năng chịu khó thì sớm muộn gì bất kỳ Người Chơi nào cũng có thể cày lên tới cấp độ này, sau đó bắt đầu phải thực hiện những nhiệm vụ khó nhằn do hệ thống giao cho, không chỉ đơn giản là chém giết thây ma rồi lên cấp nữa, đây cũng là thời điểm xuất hiện sự chênh lệch giữa Người Chơi với nhau. Đơn cử như hắn và Mạnh Quân tới giờ vẫn bị kẹt ở Nghiệp Dư trung cấp, nhìn cả đống thây ma lượn lờ trước mặt mà không buồn động tay chân. Sau khi xử lý Phạm Dĩ, tiến độ nhiệm vụ của Trần Phi là 7/10, vẫn còn thiếu 3 mạng nữa, chẳng biết đến khi nào mới có cơ hội hoàn thành.

Nghe Trần Phi kêu gọi, Mạnh Quân ngồi giám sát gần đó liền đứng dậy, ứng tiếng đáp:

- Ta đi thôi, khi khác lại tiếp.

Ngoại trừ những người đã lên tới Nghiệp Dư sơ cấp, số còn lại đều luyến tiếc, cố xử lý thêm vài thây ma mới chịu dừng tay. Bọn họ hiểu không phải lúc nào cũng có cơ hội luyện cấp nhẹ nhàng như vậy, không phải lo áp lực quá lớn từ thây ma do đã có những người khác hỗ trợ, khi nào cạn năng lượng chỉ cần ngồi nghỉ ngơi, dùng chút thực phẩm chờ phục hồi rồi lại tiếp tục luyện cấp, thỉnh thoảng nếu có xuất hiện mấy thây ma bậc cao thì Mạnh Quân và Trần Phi ra tay xử lý hộ. Trên cơ bản, tất cả đều cực kỳ an toàn, điều kiện luyện cấp thế này chẳng ai mà không yêu thích. Mặt khác, cảm giác mỗi khi lên cấp, tố chất cơ thể tăng lên một tầm mức mới khiến mọi người cực kỳ say mê, thứ này còn gây nghiện hơn cả chất kích thích.

Nhìn bọn họ thoải mái, Trần Phi lại nhớ tới mình mấy hôm trước đã phải vất vả leo lên từng cấp độ nhỏ thế nào, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu bận. Hắn chả biết nói gì, chỉ cảm thấy những kẻ đi trước mở đường luôn phải chấp nhận thiệt thòi và chịu đựng vô số khó khăn.

Do mải luyện cấp, bám đuổi theo đám thây ma nên mọi người vô thức tiến khá sâu vào trong thành phố Tân An, lúc này phải cùng nhau đi ngược trở ra, tìm lại xe rồi mới tiếp tục lên đường.

Càng vào sâu trong thành phố, thây ma xuất hiện càng nhiều, kể cả thây ma tiến hóa bậc 1 cũng đi ra không ít. Trong số đó có vài con trông cực kỳ đáng sợ, gai lưng tua tủa như những lưỡi dao sắc, dường như mạnh mẽ hơn lũ tiến hóa bậc 1 không ít. Mỗi lần thấy chúng, Trần Phi đều chủ động kêu mọi người quay xe chuyển sang hướng khác, tránh chạm trán. Khoảng cách quá xa, hắn không thể kiểm tra cấp bậc lũ này, tuy nhiên có linh cảm chúng rất nguy hiểm, vì vậy tốt nhất là nên tránh để bớt rắc rối.

Thế nhưng, bọn hắn chủ động tránh lũ thây ma tiến hóa là một chuyện, còn chúng có muốn tránh bọn hắn hay không lại là chuyện hoàn toàn khác. Khi mọi người vừa xông qua một ngã tư rộng lớn, bất thình lình một thây ma lưng đầy gai nhọn từ đâu nhảy xổ ra, bám vào đầu chiếc xe 16 chỗ do Lương Nhật cầm lái, móng vuốt sắc nhọn đâm ngập vào nắp capo phá hỏng máy móc bên trong khiến chiếc xe không cách nào di chuyển được nữa, khói xám bốc lên mù mịt.

Lương Nhật thất kinh song phản ứng cực nhanh, vội vàng mở cửa hông lao thẳng ra ngoài, đồng thời quát lớn đánh động:

- Chạy mau!

Mọi người ngồi phía sau liền thi nhau chạy khỏi xe. Trong lúc khẩn cấp chẳng ai rảnh quan sát tới người khác, chỉ lo giữ mạng mình, đám Người Chơi có tốc độ nhanh hơn đều kịp ra khỏi xe, chỉ còn lại ba cô gái đang hốt hoảng chậm chạp chưa kịp xuống, miệng gào khóc kêu cứu inh ỏi.

Nhác thấy Gia Mỹ và Bạch Yến muốn chạy đến giải cứu các nàng nọ, Mạnh Quân vội ngăn lại:

- Đừng. Con quái vật đó rất nguy hiểm! Bọn em ở yên đây, để tụi anh!

Dứt lời, Mạnh Quân ra hiệu với Trần Phi, rồi triệu hồi Đao Trảm Ma cầm trên tay, gia tăng tốc độ chạy đến chiếc xe 16 chỗ.

Trần Phi bám sát phía sau. Dù phản cảm ba nàng kia nhưng hắn không thể thấy chết mà không cứu, tuy nhiên tư tưởng của hắn là chỉ thuận tay làm việc tốt mà thôi, không nhất định phải cứu bằng bất cứ giá nào. Nếu thây ma kia quá nguy hiểm, hắn sẽ không ngần ngại rời đi cho bọn họ tự sinh tự diệt.

Đã muộn.

Bọn Trần Phi lao đến rất nhanh, thây ma kia còn nhanh hơn, chỉ trong vài giây đã xử lý xong ba nàng, toàn bộ đều bị nó một táp nhai nát đầu nuốt sống, để lại ba thi thể phún máu thành vòi trong xe.

Miệng nhai rau ráu nhễu nhão máu thịt ghê tởm, hai mắt với đồng tử hẹp dài như mắt rắn của nó nhìn hai người Trần Phi chẳng lộ chút biểu tình nào, gầm lên một tiếng, bất đồ mấy cái gai xương như dao trên lưng nó rời khỏi sống lưng, phi thẳng đến phía bọn họ.

- Cẩn thận!

Trần Phi quát lên cảnh tỉnh, lập tức tạt người sang bên tránh đòn tập kích bất ngờ, Đao Trảm Ma chém mạnh vào mấy chiếc gai xương khác.

Cạnh hắn, Mạnh Quân ăn ý nhảy sang hướng ngược lại, cũng vung đao đánh bay mấy gai xương phóng đến trước mặt.

Mớ gai xương này cực kỳ cứng chắc, bị đao chém trúng thế mà không hề suy suyển, bay ngược trở về cắm lại vào lưng thây ma kia.

Sự việc chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, mọi thứ đã trở lại như cũ, tựa như thây ma kia chưa từng dùng gai lưng công kích bọn Trần Phi.

Cánh tay cầm đao của Trần Phi vẫn còn tê dại sau khi đánh trúng gai xương, tranh thủ dùng kỹ năng Trinh Sát.

Thông tin hiện lên trong đầu khiến hắn thấy lạnh toát toàn thân.

[Thây ma tiến hóa bậc 2]

- Đẳng cấp: D

Không có quá nhiều thông tin, chỉ hai dòng ngắn củn thôi cũng đủ khiến Trần Phi chấn kinh. Chết tiệt, cứ tưởng nó cao lắm là E+ thôi chứ, nào ngờ tận cấp D. Thây ma cấp bậc cỡ này sao lại có thể xuất hiện ở đây? Nó thậm chí còn mạnh hơn thây ma đột biến trong bí cảnh nhiều.

Mạnh Quân không sở hữu kỹ năng xem được cấp bậc kẻ khác như Trần Phi, nhưng với đẳng cấp gã cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của quái vật kia. Gã hét lên với Trần Phi:

- Đánh nổi không, hay là chạy? Tôi thấy nó vô cùng nguy hiểm!

Trần Phi không phải hạng nhát gan chưa đánh đã chạy, nhưng cấp độ thây ma kia khiến hắn sinh thoái ý, còn chưa kịp mở miệng đáp lời Mạnh Quân, nó bất thần hóa thành cái bóng mờ xông đến gần hắn, móng vuốt đen sì chộp tới.

Vù!

Trong mắt thây ma tiến hóa bậc 2 thì Trần Phi hay Mạnh Quân, kể cả toàn bộ nhóm người này cũng đều như nhau, chỉ là bữa ăn trưa của nó, vậy nên tấn công vô cùng tùy hứng, chẳng quan tâm ai mạnh ai yếu. Trần Phi đen đủi thay lại là mục tiêu đầu tiên của nó sau ba nàng xấu số kia.

Tốc độ nó cực nhanh, cơ hồ mắt Trần Phi hoa lên thì móng vuốt của nó đã hiện ra trước mặt.

Hắn giật mình, bỏ luôn ý định dùng cứng đối cứng với nó, một ý niệm mau chóng lướt qua đầu.

Phong Bộ!

Vụt!

Thân hình Trần Phi xẹt ngang sang phải, hiện ra ở vị trí cách đó chừng 3 mét, kịp thời tránh thoát vuốt quái vật.

Nó lạnh nhạt liếc theo phương vị Trần Phi vừa hiện ra, thân hình cơ bắp cao tận 2 mét chỉ khẽ nhích động, thoáng chốc đã áp sát Trần Phi, móng vuốt chộp thẳng xuống đỉnh đầu hắn như muốn một phát bóp nát đầu con mồi.

Chưa kịp ổn định thân hình đã lại thấy thây ma công tới, biết không thể tiếp tục sử dụng kỹ năng Phong Bộ trốn tránh mãi được, Trần Phi cắn răng vung đao chém ngược lên, lực tay có bao nhiêu đều dồn hết vào một chiêu này.

Keng!

Lưỡi đao va vào móng vuốt tóe lửa, Trần Phi bị kích lùi liên tục về sau. Phát hiện chân thây ma ầm ầm đá tới, hắn liền mượn lực đang thoái lui lộn người mấy vòng dưới đất, tạm thời tránh xa thây ma một quãng, thoát khỏi nguy hiểm.

Không nghĩ con mồi khó nhai như vậy, thây ma kia gầm lên giận dữ, hùng hục xông tới chỗ Trần Phi. Trong mắt nó hiện giờ chỉ còn có hắn mà thôi, không thèm quan tâm tới những kẻ khác nữa.

Trần Phi mắng thầm, nhanh tay triệu hồi Katana thay thế Đao Trảm Ma rồi bất ngờ chủ động lao tới công kích thây ma, hi vọng lưỡi kiếm vô cùng sắc bén này sẽ chém đứt được móng vuốt nó.

Vụt!

Hành động của Trần Phi ngoài ý muốn con quái vật, nó gầm lên dữ tợn, hai cặp móng vuốt cùng lúc phủ chụp xuống lưỡi Katana, muốn bẻ đôi thanh kiếm trong tay đối phương.

Keng! Keng!

Khác với Trần Phi mong đợi, lưỡi Katana sắc bén là thế nhưng chém trúng móng vuốt thây ma tiến hóa bậc 2 chỉ lưu lại vài vết mờ nhạt, hiệu quả không đáng kể, chẳng giúp ích gì được cho hắn. Bị thây ma điên cuồng công kích với tốc độ điên loạn, tay cầm kiếm của hắn đã tê rần chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.

Phun Tơ!

Một tấm lưới nhện từ bàn tay Trần Phi phóng ra, chụp xuống thân hình cồng kềnh của thây ma, trói gô nó lại.

Bựt bựt bựt!

Hắn cả mừng, vung kiếm toan chém vào phần đầu yếu nhược của quái vật, nào ngờ nó chỉ gầm lên một tiếng, cơ thể gồng mạnh, vậy mà dễ dàng phá tung lưới nhện vốn dĩ vô cùng bền chắc.

Chớp Giật!

Mặc kệ ra sao, đã chiếm được chút lợi thế chủ động, Trần Phi sẽ không buông bỏ thời cơ, từ bàn tay hắn tiếp tục phóng ra một tia sét tím ngoằn ngoèo hướng thẳng đến thây ma.

Xoẹt xoẹt!

Vừa thoát khỏi lưới nhện, thây ma không kịp tránh, tiếp tục trúng chiêu. Cơ thể nó hơi khựng lại, khắp thân lan tràn những tia sét ngoằn ngoèo như đám rắn li ti vô cùng đáng sợ, mùi da thịt cháy khét tỏa ra.

Mặc dù hiệu quả của tia sét hơi kém so với Trần Phi nghĩ, song nhận thấy cơ hội hiếm có, hắn lập tức tung người nhảy lên, Katana chém một nhát xuống đầu thây ma.

Viu!

Keng!

Khoảnh khắc lưỡi Katana sắp chém trúng đầu thây ma, nó đột ngột bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái tê liệt ngắn ngủi, cuồng nộ vung móng vuốt đánh văng lưỡi kiếm trong tay Trần Phi.

Đang nhảy lên cao, không còn chỗ để súc lực, Trần Phi lẫn thanh Katana đều bị đánh bay văng ra xa hơn chục mét mới rớt xuống đất. Khí huyết trong người hắn nhộn nhạo hết cả lên, sắc mặt trắng bệch, ngó con quái vật đang hùng hục lao đến phía bên này.

Khoảng cách 10 mét tưởng xa nhưng bằng vận tốc kinh hoàng, thoáng chốc nó đã tiếp cận Trần Phi, cặp móng vuốt thi nhau công kích hắn.

Trần Phi cười lạnh, nãy giờ có bao nhiêu thứ tốt hắn đều mang ra thi thố cả rồi, kết quả không nằm ngoài dự đoán, hắn vẫn kém xa thây ma tiến hóa bậc 2. Để hạ gục hoặc chí ít thoát khỏi nó, trừ phi…

Cạch!

Khẩu AK bất thình lình hiện ra trên tay Trần Phi, một loạt đạn như cuồng phong bão táp bay khỏi nóng súng, rú rít bắn loạn lên thân con quái vật.

Tạch tạch tạch tạch tạch!

Bị phản công bất ngờ, thây ma tiến hóa bậc 2 vẫn phản xạ cực nhanh, móng vuốt thu về bưng kín phần đầu yếu hại, kỳ dư thân mình kềnh càng vẫn đứng trơ ra đó chống chọi trận lửa đạn.

Cơ thể nó cứng chắc như thép nguội, toàn bộ đạn bắn trúng đều văng ngược trở ra, không gây được bất kỳ thương tích nào.

Grào!

Miệng nó há rộng, một tia sáng trắng rực rỡ đột nhiên phóng ra, nhắm thẳng vào đầu Trần Phi.

Phong Bộ!

Đã sớm đoán con quái vật còn có hậu chiêu, Trần Phi lắc người tránh thoát, thân hình hiện ra cách đó vài mét.

Ầm!

Ngôi nhà phía sau thay hắn chịu đòn, bị tia sáng trắng như điện quang kia đánh trúng liền ùn ùn đổ sập, bê tông cốt thép bên trong ngôi nhà dường như đều tan chảy ra, hơi nóng kinh khiếp bốc lên.

Tạch tạch tạch!

Trần Phi đổ mồ hôi hột, giương súng nã một loạt đạn vào con quái vật, tiếp đó khẩn trương xoay người lao vào tầng hầm tòa nhà cao tầng gần đó, miệng quát:

- Chia ra chạy!

Cả quá trình chiến đấu vừa rồi hung hiểm cực độ và diễn ra rất chóng vánh, chỉ sơ suất một chút thôi, hắn đã nằm xuống rồi. Trong nhóm chỉ có một người duy nhất đủ khả năng hỗ trợ Trần Phi là Mạnh Quân, thế nhưng từ đầu tới cuối, không biết vô tình hay cố ý mà gã chỉ bàng quan đứng ngó, không hề can thiệp. Có lẽ Mạnh Quân sợ chọc giận con quái vật sẽ khiến nó chuyển mục tiêu từ Trần Phi sang mình.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.