Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Phạm Dĩ

Tiểu thuyết gốc · 3348 chữ

Sau một hồi lâu quan sát kĩ lưỡng địa thế khu nhà trọ bên dưới, Mạnh Quân tiếc nuối nói:

- Giá bây giờ có một khẩu tiểu liên thì hay quá, tôi sẽ dọn sạch bọn chúng, không cần phải đau đầu thế này.

- Tên Dĩ có súng, thực lực lại cao, nếu không cẩn thận có khi chúng ta sẽ nằm lại đây. - Trần Phi nói.

- Ừ, tôi đang lo lắng điều đó đấy. - Đôi mày rậm của Mạnh Quân gần như nhíu chặt vào nhau, nét mặt căng thẳng suy nghĩ rất lung.

Thấy biểu hiện của Mạnh Quân, ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu Trần Phi lập tức được hắn ém lại, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn đoán Mạnh Quân sắp bộc lộ điều gì đó.

Quả nhiên, Mạnh Quân chợt hạ giọng đầy nghiêm túc:

- Không cần tôi phải nói tới nói lui nhiều lần, chắc hẳn cậu cũng hiểu rõ tình thế chúng ta đang vô cùng nguy hiểm. Ý tôi không phải nói tôi và cậu, mà là những người còn lại trong nhóm, không ai đủ khả năng tự vệ. Chúng ta thì dễ tính rồi, thậm chí lẻn trốn qua ải vẫn được, nhưng tôi và cậu không thể làm thế. Ta cần phải tìm ra biện pháp đưa được tất cả mọi người rời đi an toàn...

Trần Phi ngắt lời:

- Anh cứ nói thẳng. Ta không còn quá nhiều thời gian nữa, bọn kia có thể quay lại bất cứ lúc nào.

- Được. - Mạnh Quân hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng vào Trần Phi - Tôi đã nghĩ ra một phương án, có lẽ sẽ hữu hiệu. Nhưng để thành công, tôi cần sự trợ giúp của cậu.

- Tất nhiên rồi. Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau là việc nên làm, anh đâu cần phải...

- Không, không. - Mạnh Quân xua tay, giọng chém đinh chặt sắt - Không chỉ là hỗ trợ. Tôi muốn cậu dùng hết thực lực của mình, không được giữ lại chút gì, kể cả tôi cũng vậy. Đối thủ lần này cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải thi triển toàn lực, bằng không chắc chắn sẽ chết không có đất chôn, không chỉ riêng tôi và cậu, mà là cả nhóm đều sẽ phải chết. Tính mạng tất cả mọi người đều đang nằm trong tay chúng ta. Cậu hiểu tôi nói gì mà, đúng không?

Ánh mắt Mạnh Quân xoáy sâu vào trong mắt Trần Phi, vô cùng nghiêm nghị, đúng với tư thái của một thiếu tá cảnh sát từng thét ra lửa trước kia.

Đối với cái nhìn của gã, Trần Phi không hề tránh né, bình thản đáp lại:

- Tôi nhất định cố gắng hết sức, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.

Lời này vừa hay đủ khiến cho Mạnh Quân yên tâm, đồng thời cũng chẳng hề tỏ ra thừa nhận hay phủ nhận ý của gã rằng Trần Phi vẫn còn che giấu thực lực.

Mạnh Quân gật đầu:

- Tôi tin cậu. Và cậu cũng có thể tin vào tôi. Tôi không bao giờ làm hại những ai từng kề vai sát cánh bên cạnh mình.

Trần Phi không phản ứng gì, chỉ nói:

- Kế hoạch của anh là thế nào?

- Nhìn thấy mấy chiếc ô tô dưới kia chứ? - Mạnh Quân chỉ tay vào bốn năm chiếc ô tô đậu trong sân khu nhà trọ - Lát nữa, trong lúc chúng ta cầm chân tên Dĩ, những người khác trong nhóm sẽ có nhiệm vụ cướp xe chạy trước. Sau đó tùy theo tình hình, nếu tôi và cậu hợp sức giết được tên Dĩ thì quá tốt, còn không thì chúng ta sẽ tìm cơ hội rứt khỏi hắn rồi đuổi theo mọi người.

Kế hoạch này kỳ thực không khác mấy so với ý tưởng của Trần Phi, trong tình thế này rõ ràng chỉ còn biện pháp đó mà thôi. Hắn trầm ngâm:

- Anh đừng quên tên Dĩ có súng.

Mạnh Quân nói:

- Không giấu gì cậu, tôi sở hữu một kỹ năng có khả năng vô hiệu hóa hỏa lực của địch.

- Anh nói rõ hơn chút được không? - Trần Phi thầm giật mình nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thản.

- Là thế này... - Dù gì cũng đã lộ ra, Mạnh Quân hạ quyết tâm, giải thích rõ hơn - Kỹ năng này giúp phong tỏa tên Dĩ, một khi hắn trúng chiêu thì mọi súng ống trong tay hắn đều không thể khai hỏa trong vòng 5 phút. Sau 5 phút, kỹ năng sẽ mất tác dụng, cũng không thể tiếp tục thi triển được nữa.

Trần Phi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Trong game, bất kỳ kỹ năng nào cũng có thời gian hồi, gọi là cooldown. Song từ lúc tham gia trò chơi này, Trần Phi chưa nhận được kỹ năng nào dạng như vậy, tất cả đều là kỹ năng thuấn phát, có nghĩa có thể sử dụng liên tục không cần chờ hồi. Hắn đoán kỹ năng mà Mạnh Quân vừa hé lộ có thời gian chờ khá lâu, bởi vì hiệu ứng của nó quá khủng. Nếu Mạnh Quân không chủ động nói ra, Trần Phi cũng không nghĩ lại tồn tại một kỹ năng dạng "bug" như thế. Hắn mà có kỹ năng đó thì khi trước đâu cần phải chật vật đối phó tên Nghiệp Dư sơ cấp kia như vậy, chỉ việc vô hiệu hóa súng của gã rồi chém giết nhanh gọn lẹ.

Đây cũng là lời nhắc nhở cho Trần Phi về sau phải cẩn trọng hơn. Thử nghĩ xem, ví dụ hắn có súng và ỷ lại vào nó, chẳng may chạm trán kẻ địch sở hữu kỹ năng tương tự Mạnh Quân, hắn rút súng bắn kẻ địch bỗng phát hiện súng mất tác dụng, và rồi... bùm, đối phương nã đạn vào đầu hắn. Xong.

Chỉ nghĩ thôi, Trần Phi đã thấy lạnh người rồi. Trò chơi này có quá nhiều bí ẩn, còn quá nhiều điều hắn vẫn chưa thể nào tìm hiểu tỏ tường. Mấy hôm nay thực lực gia tăng quá nhanh khiến cho Trần Phi không tránh khỏi có chút cao ngạo, may là hắn kịp tỉnh ra.

Thảo luận với Trần Phi xong xuôi, Mạnh Quân quay sang nói với cả nhóm đang chờ đợi:

- Kế hoạch thế này. Mọi người nhìn thấy mấy chiếc ô tô dưới đó chứ? Lát nữa, khi tôi và Trần Phi cầm chân tên Dĩ, mọi người nhớ tranh thủ thời cơ cướp vài chiếc chạy trước, đi xa chỗ này rồi hãy tìm một nơi nào đó kín đáo nấp lại, bọn tôi sẽ tìm đến sau.

Nguyễn Huy nhướn mày hỏi:

- Sao bảo tên đó có súng mà, liệu có ổn không đấy?

Mạnh Quân đáp:

- Bọn tôi có cách. Tóm lại, nhiệm vụ của mọi người là chỉ cần cố gắng cướp được xe rồi mau chóng chạy đi, những việc khác cứ để bọn tôi lo.

- Ok thôi. Nhưng chẳng may trên xe không cắm chìa khóa thì sao? - Lương Nhật hỏi.

- Ừ nhỉ, tôi cũng quên béng chuyện này. - Mạnh Quân thoáng ngây người.

Mọi người đều chuyển mắt nhìn qua hai người Lửng Mật và Thiên Lôi dò hỏi.

Lửng Mật lúng túng nói:

- Chuyện này thì tôi không rõ lắm.

- Tôi cũng không biết. Ai mà để ý tới mấy chuyện này cơ chứ... - Thằng nhóc Thiên Lôi hết gãi đầu lại chuyển sang gãi tai sồn sột cứ như đang ngứa ngáy kinh lắm, trong bụng giật thon thót vì sợ mình không còn tác dụng sẽ bị bọn Trần Phi xử lý.

Mạnh Quân khoát tay:

- Bên dưới có tới bốn năm chiếc, tình trạng hiện giờ tôi nghĩ chẳng ai rảnh rang tới mức cất chìa khóa xe làm gì. Thôi, trông vào vận may vậy, nếu lúc đó không lấy được xe thì mọi người cứ chạy bộ trước, không cần chờ bọn tôi.

- Ngoại trừ Tiểu My, những người khác không cần ở lại. - Trần Phi lên tiếng, quét mắt qua chỗ Lửng Mật, thanh âm hàm ý đe dọa - Cậu là Người Chơi Mới trung cấp, tạm thời có nhiệm vụ bảo vệ mọi người khi bọn tôi vắng mặt. Đừng quên cậu đã uống thuốc độc, đồng thời vị trí của mọi người trong nhóm tôi đều nắm rõ.

Gã đầu vàng gượng cười giả lả:

- Yên tâm, ai dám động tới bọn họ đều phải bước qua xác tôi.

Trần Phi ngó sang thằng nhóc Thiên Lôi:

- Cả cậu nữa, nhớ dẫn đường cho chính xác, đừng chạy lung tung.

- Dạ, em biết mà. Anh đừng lo! - Thiên Lôi tái mặt gật đầu lia lịa, trong bụng thầm kêu may mắn, mình vẫn còn tác dụng, phen này sống rồi.

Trần Phi lừ mắt về phía Lương Nhật, những lời vừa rồi không chỉ dành cho Lửng Mật, mà hắn còn cố tình nhắc nhở Lương Nhật bỏ đi những suy nghĩ xấu xa trong đầu nếu có. Lẽ ra hắn phải kéo "kiện tướng thể thao học đường" này theo, song lại nghĩ với cấp độ quá kém của gã có lưu lại cũng chẳng ích gì nên đành thôi.

Mặc kệ Trần Phi, Lương Nhật tảng lờ như chả hay biết, đưa mắt nhìn ngó quanh quất.

Ai cũng nhất trí với kế hoạch của Mạnh Quân, chỉ riêng hai cô nàng Gia Mỹ và Bạch Yến là không đồng ý. Cả hai người đều muốn ở lại với bọn Trần Phi, bị Mạnh Quân kiên quyết gạt đi:

- Ngoài Tiểu My có năng lực trị thương cần ở lại thì bọn em nhất định phải rời đi, có nán lại cũng không giúp được gì cho bọn anh mà còn vô cùng nguy hiểm, chẳng may tên Dĩ đó bắt được em rồi dùng em để uy hiếp anh thì sao?

Lời Mạnh Quân rất có lý, biết có nói mãi cũng không thể thay đổi được quyết định của bạn trai, Gia Mỹ đành nói:

- Vậy... bọn anh nhớ cẩn thận. Đánh không lại thì chạy ngay nhé! Hứa với em, anh phải sống sót trở về với em!

- Ừ, anh hứa mà! - Mạnh Quân ôn nhu lùa bàn tay vào trong mái tóc dài của Gia Mỹ đã nước mắt lưng tròng, gã rất yêu thích cảm giác này.

Trong khi ấy, Trần Phi kín đáo giao dịch bản kỹ năng Sóng Lửa qua cho Bạch Yến, đồng thời đưa chiếc Nhẫn Không Gian cấp F cho Tiểu My sử dụng. Ngoài ra, hắn còn đưa thêm mớ Dao Mổ Chó cho các nàng trang bị vào. Những thứ này hắn có nhiều quá rồi, không còn cần thiết nữa, giúp mọi người tăng cường thực lực cũng tốt. Dù tự tin cách mấy, chuyến này vẫn có rủi ro rất lớn, hắn không chắc mình còn mạng trở về, vì vậy tốt nhất cứ đưa những thứ cần thiết cho các nàng.

- Bạn... - Đôi mắt to đen láy của Bạch Yến đã ửng đỏ lên, cố lắm mới không rơi nước mắt, cắn môi thì thầm - Tôi không biết phải nói gì nữa. Chỉ cầu mong bạn bình an trở về thôi!

Trần Phi gật đầu thay cho lời đáp. Hắn không quen tình cảnh kiểu này, đối diện sự quan tâm không hề che giấu của Bạch Yến thì cảm thấy vô cùng lúng túng, thà chém giết thây ma còn thấy dễ dàng hơn.

Chứng kiến tràng cảnh lâm li bi đát như phim tình cảm dài tập trước mắt, đa phần đám đực rựa trong nhóm đều tràn ngập cảm giác ganh tỵ, chỉ thầm ước bản thân cũng được như vậy.

Mạnh Quân đứng lên nói:

- Đi thôi. Bọn tôi xuất phát trước, còn mọi người cứ nấp lại đây, khi nào nghe tôi hô "giết" thì tất cả lập tức xông ra, khẩn trương cướp xe. Nhớ đấy!

Dứt lời, Mạnh Quân cùng Trần Phi sóng vai nhau nhẹ nhàng phóng khỏi triền núi, theo đường đèo len lỏi qua những tán cây rậm rạp chạy đến gần khu nhà trọ.

Tiểu My đã được căn dặn từ trước, di chuyển một mình phía sau, cách bọn họ một đoạn để giữ an toàn. Nàng không cần tham chiến, chỉ ở hậu phương cốt để trị thương cho họ khi cần.

Hai người yên tĩnh tiếp cận khu nhà trọ mà không hề bị ai phát hiện ra, cùng nép sát người vào một thân cây to nằm chếch cổng khu trọ chừng 10 mét. Mạnh Quân thì thào:

- Việc tối trọng yếu là chúng ta phải an toàn áp sát được tên Dĩ, phạm vi công hiệu kỹ năng của tôi rất ngắn, phải đến gần hắn mới được. Nếu để hắn phát hiện ra chúng ta từ xa thì xong.

- Cũng không hẳn. Dám một mình quay về trấn thủ căn cứ, tôi đoán hắn ta rất tự tin vào thực lực bản thân, vậy nên chưa chắc ngay khi phát hiện chúng ta, hắn sẽ lấy súng ra. Hiện tại súng đạn rất hiếm, nếu có thể giải quyết ta mà không tốn đạn, tôi tin hắn sẽ ưu tiên tiết kiệm đạn dược.

- Hữu lý. Nhưng nếu có thể yên ổn tiếp cận hắn vẫn là tốt nhất, không nên đặt tính mạng chúng ta vào kiểu may rủi vậy được. Cậu sẵn sàng chưa, chiến nhé? Cố gắng giải quyết bọn kia nhẹ nhàng êm thấm, sau đó tôi và cậu giáp công tên Dĩ, đánh cho hắn không kịp trở tay.

- Đi.

Trần Phi hơi ngoái đầu ra sau, bắt gặp Tiểu My đang tràn ngập âu lo nhìn mình thì gật đầu một cái để trấn an nàng, sau đó cùng Mạnh Quân biến thành hai cơn gió xông thẳng tới cổng chính khu nhà trọ. Hai bên nhà trọ đều là vách núi thẳng đứng, muốn đột nhập vào chỉ có một đường này mà thôi.

Đến trước cổng, cả hai nhẹ nhàng tung người lên cao vài mét, nhảy thẳng qua cổng vào bên trong.

Vút! Vút!

Mấy tên thuộc hạ đang có mặt trong sân, nhác thấy bóng người đột ngột xông vào, hốt hoảng há miệng toan hét lên báo động liền bị Mạnh Quân và Trần Phi vài đao diệt gọn. Hai người còn cẩn thận đến mức đỡ cơ thể chúng cho đáp thật nhẹ xuống nền gạch bên dưới để tránh tạo tiếng động.

Làm thịt xong đám này, cả hai đảo mắt ngó quanh mấy dãy phòng, cố tìm kiếm hành tung tên Dĩ, đột nhiên nghe "ầm" một tiếng thật lớn, cánh cửa căn phòng đối diện bất thình lình bay vèo tới.

Hai người Trần Phi vội tách ra hai bên, lạng tránh cánh cửa gỗ to nặng đột ngột tập kích.

Cùng lúc, từ trong gian phòng kia, một bóng người lao vút ra, bóng đao loang loáng chém thẳng xuống Trần Phi.

Vút!

Kẻ này không ai khác chính là Phạm Dĩ đã nhẫn nại ngồi trong phòng chờ đợi bọn Trần Phi rất lâu, vừa nghe động lập tức lao ra. Đen đủi thay, đối tượng gã chọn ra tay trước tiên lại là Trần Phi. Hắn vội vung đao lên đỡ.

Keng!

Hai lưỡi đao va nhau rất mạnh, cánh tay cầm đao của Trần Phi tê rần, bị hất lùi về sau vài bước.

Phía đối diện, Phạm Dĩ cũng rơi vào tình cảnh tương tự, thần sắc gã vô cùng kinh ngạc. Nhận ra đối thủ khó chơi hơn mình tưởng, gã không nói một lời, dứt khoát triệu hồi một khẩu AK trên tay, nòng súng đen ngòm hướng thẳng tới chỗ Trần Phi.

Khí lạnh phút chốc bao trùm toàn thân Trần Phi, cảm giác nguy hiểm cực độ, hắn vội vàng tung người nhảy sang một bên, miệng quát:

- Mau!

Sau lưng Phạm Dĩ, Mạnh Quân như cơn lốc lao tới, một quầng sáng màu đen kịt tựa hố đen vũ trụ từ lòng bàn tay gã bay thẳng đến lưng Phạm Dĩ.

Tên đại ca ỷ vào tốc độ cao toan lách tránh, nhưng quầng sáng màu đen kia không phải bay đến, mà lại kéo dài ra thành tia, dùng vận tốc cực kỳ kinh khiếp đánh trúng mục tiêu, để lại hình dạng một lốc xoáy nhỏ màu đen trên lưng gã vô cùng kỳ quái.

Dễ dàng trúng chiêu, Phạm Dĩ khiếp hãi cứ ngỡ mình vậy là toi rồi, không nghĩ còn chưa kịp làm gì đối phương mà đã bị dính đòn dễ dàng như vậy. Trong cơn giận dữ, gã chẳng kịp kiểm tra thương thế, liền quay người bóp cò súng nhằm thẳng vào Mạnh Quân, quyết bắn thằng thiếu tá cảnh sát chết tiệt chỉ giỏi đánh lén kia thành cái tổ ong.

Thế nhưng...

Cạch! Cạch! Cạch!

Phạm Dĩ điên cuồng siết cò súng song khẩu súng vẫn cứ im lìm, không hề khai hỏa như gã mong chờ, liên tục bóp cò mấy lần vẫn vô hiệu.

- Cái đéo gì thế này? - Gã điên tiết gầm lên, móc ra thêm một khẩu súng lục bóp cò nhưng kết quả vẫn như cũ. Toàn bộ súng ống trên người gã đều đã bị vô hiệu hóa, mất sạch tác dụng, nhất thời ngẩn người ra.

Mạnh Quân chỉ chờ có thế, hai mắt tóe lửa, rút đao xông tới:

- Giết!

Xa xa, mọi người đang hồi hộp lén lút theo dõi trận chiến trong khu nhà trọ, vừa nghe được âm thanh ra hiệu của Mạnh Quân liền cùng nhau phóng xuống đường đèo, gia tăng hết tốc lực chạy đến.

Trong lúc Mạnh Quân công kích Phạm Dĩ, Trần Phi tranh thủ thời gian ném kỹ năng Trinh Sát lên người tên đại ca.

[Phạm Dĩ]

Đẳng cấp: Người Chơi Nghiệp Dư (cao cấp)

Quả nhiên là Nghiệp Dư cao cấp, còn cao hơn hắn và Mạnh Quân một cấp độ nhỏ. Vừa nãy chạm chiêu, Trần Phi cảm nhận được tố chất cơ thể lẫn lực tay của hắn và tên đại ca ngang ngửa nhau, có lẽ là nhờ thuộc tính từ thanh Katana cộng thêm vào hỗ trợ. Lúc này, nhìn đao của Mạnh Quân và Phạm Dĩ sắp va chạm, hắn đoán người thất thế sẽ là Mạnh Quân, trừ khi gã có trang bị đặc thù. Đây cũng là thời điểm để nhìn rõ thực lực Mạnh Quân, vì vậy Trần Phi lao đến hỗ trợ nhưng cố tình chậm một nhịp để chờ kết quả.

Keng! Keng!

Hắn đoán không sai, song phương vừa đụng độ chính diện, Mạnh Quân lập tức bị Phạm Dĩ đánh cho liên tục lùi về sau, gần như không có thời gian để thở. Cả về tố chất thân thể, lực tay, tốc độ Mạnh Quân đều kém tên đại ca một bậc. Tuy vậy, nếu Mạnh Quân rắp tâm bỏ chạy, Phạm Dĩ cũng rất khó kết liễu được đối thủ, trừ khi gã có kỹ năng nào đó lợi hại nằm ngoài dự trù của Mạnh Quân.

Những suy nghĩ phân tích trên chỉ lướt qua đầu Trần Phi rất nhanh, cơ hồ ngay khi Mạnh Quân bị Phạm Dĩ chấn lùi, hắn đã âm thầm lướt đến sau lưng tên đại ca, lưỡi đao quét ngang.

- Tao chờ mày đã lâu!

Phạm Dĩ không chút bất ngờ, tung người tránh đao, đồng thời miệng cười lạnh một tiếng, tay trái bất đồ hất ra.

Véo!

Một đốm lửa màu xanh biếc như ma trơi cuộn thẳng tới mặt Trần Phi. Đốm lửa này rất nhỏ, chỉ bằng đầu ngón tay cái song lại mang đến cảm giác áp bách cực kỳ nguy hiểm.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.