Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp cận căn cứ

Tiểu thuyết gốc · 3173 chữ

Thời gian đã vào giữa trưa, ai nấy đều đói bụng. Đang trong tình thế khẩn cấp phải nấp kín, không có thời gian để nấu nướng, vì vậy Trần Phi và Mạnh Quân cùng nhau chia cho mỗi người một vắt mì nhai tạm, cùng chút nước suối. Tuy rằng hơi khô khốc khó nuốt nhưng chẳng ai phàn nàn gì, đều tranh thủ trệu trạo nhai mì sống, khi nào khô quá không nuốt nổi mới dám uống một ngụm nước quý giá. Trong tình trạng hiện nay mà có chút thực phẩm nước uống thế này đã là quý giá lắm rồi, không thể đòi hỏi gì hơn.

Lát sau, Trần Phi đứng lên nói với Mạnh Quân:

- Tôi và anh đi tới phía trước thám thính tình hình xem sao, có thể bọn chúng sắp đến rồi.

- Được.

Mạnh Quân gật đầu, căn dặn Gia Mỹ vài lời rồi cùng Trần Phi như hai con sóc nhanh nhẹn chạy len lỏi theo triền núi.

Đến gần hiện trường giao chiến khi nãy, Trần Phi và Mạnh Quân rất ăn ý dừng lại, ẩn nấp sau một tảng đá to trên núi, cách con đường độc đạo bên dưới chừng 30 mét. Với đẳng cấp hai người bây giờ thì khoảng cách này có thể nói gần như trước mắt, quan sát rất rõ tình hình bên dưới.

Mạnh Quân thấp giọng:

- Cậu đoán xem sau khi tên Dĩ nhận được hung tin, hắn sẽ có hành động gì?

Hai mắt Trần Phi chăm chú dõi nhìn dưới đường, trầm tư giây lát mới đáp:

- Theo Lửng Mật thông tin thì tên đại ca này bản tính khá cẩn trọng, tôi nghĩ gã sẽ không nóng đầu chạy lung tung đi tìm chúng ta, mà sẽ cẩn thận quan sát mọi vết tích để lại bên dưới rồi mới suy tính, cũng không loại trừ khả năng gã đoán ra âm mưu của chúng ta và cử người ở lại căn cứ phòng ngừa.

Mạnh Quân gật đầu tán đồng:

- Tôi cũng nghiêng về phương án này. Nếu là tôi, tôi sẽ làm như vậy.

Trần Phi cười một tiếng:

- Mặc kệ chúng dùng biện pháp gì, ta vẫn đang nắm thế chủ động. Bọn chúng một đường truy theo, hoặc chia ra hai nhóm một đuổi một ở lại thì đều nằm trong tính toán của Nguyễn Huy.

Mạnh Quân cười không đáp, trong đầu loáng thoáng hiện lên gương mặt thư sinh mọt sách của Nguyễn Huy. Tên này còn trẻ mà thâm trầm gớm, cứ như ông cụ non, với đầu óc gã ta mà kết hợp cùng khả năng chiến đấu mạnh mẽ của Trần Phi, tổ hợp này cực kỳ đáng gờm. May là hiện giờ Mạnh Quân đang chung phe với hai người bọn họ, tạm không có gì đáng lo ngại, song gã thiếu tá vẫn âm thầm lưu ý.

Bên tai Mạnh Quân bất chợt bắt được tiếng động, nhìn sang thấy Trần Phi gật đầu hiểu ý:

- Tôi cũng nghe được tiếng xe bọn chúng rồi.

Cả hai không hề nghe lầm, đúng là đang có âm thanh động cơ xe tiến lại gần.

Lát sau, ba chiếc ô tô xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, chậm rãi chạy đến gần hiện trường thảm khốc của đồng bọn rồi dừng lại.

Từ trong ba chiếc xe, cả đám người lố nhố chui ra, cả thảy có 15 mạng. Trong đó, Trần Phi đặc biệt chú ý đến tên tóc húi cua có vết sẹo dài bên đuôi mắt phải, trông rất dữ tợn. Nhìn cử chỉ kính trọng đám kia dành cho gã, không khó để đoán ra gã này rất có khả năng là tên Dĩ đại ca. Mặt khác, từ trên người gã này toát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm mà Trần Phi chưa từng cảm nhận được ở bất cứ ai trước kia.

Ngoài gã đại ca rất đáng lo ngại, trong nhóm chúng còn có hai tên cầm lăm lăm trên tay hai khẩu súng trường và luôn kè kè bên cạnh tên đại ca, chực chờ sẵn sàng khai hỏa.

Trần Phi lẻn dùng kỹ năng Trinh Sát xem cấp bậc chúng, nhưng khoảng cách 30 mét quá xa, nằm ngoài phạm vi công hiệu của kỹ năng. Dù vậy, ở cấp bậc Trần Phi hiện tại, các giác quan phát triển vô cùng thính nhạy, hắn ước đoán khả năng rất lớn tên Dĩ kia phải trên cấp mình, còn hai kẻ cầm súng trường có lẽ ngang cấp hắn và Mạnh Quân. Ngoài ra, 12 tên kia theo Lửng Mật khai nhận thì trải đều từ Người Chơi Mới cao cấp đến Nghiệp Dư sơ cấp.

Tổ đội này quá mức kinh khủng, chỉ nghĩ thôi Trần Phi cũng đã thấy tê dại hết da đầu. Từ lúc chúng từ trên xe bước xuống, hắn và Mạnh Quân không ai bảo ai đều chủ động nín thở, hụp sát người xuống sau tảng đá to, chỉ dám lén lút nhìn qua khe đá rất nhỏ, cứ sợ bị tên Dĩ đại ca đánh hơi được thì toi.

Lực lượng song phương quá mức chênh lệch, một khi chúng phát hiện ra, bọn hắn chỉ có nước chạy trối chết, mà thoát được hay không còn chưa thể biết.

Dưới đường, Phạm Dĩ đang đích thân cúi xuống xem xét từng thi thể, lật tới lật lui, quan sát các vết thương một cách kĩ lưỡng, vừa xem vừa lẩm bẩm nói gì đó với hai tên cầm súng. Gã ta khống chế thanh âm rất chuẩn, lại do khoảng cách quá xa nên bọn Trần Phi không thể nghe lỏm được, chỉ thấy vết sẹo trên mặt gã ngày càng ửng đỏ lên như đang vô cùng phẫn nộ.

Thỉnh thoảng, ánh mắt đầy lửa giận của Phạm Dĩ quét lên trên núi, khiến bọn Trần Phi giật mình cứ ngỡ bị phát hiện tung tích, càng ra sức cúi người nấp kín. Thật may, đến giờ vẫn chưa thấy tên đại ca có hành động gì, có lẽ gã chỉ vô tình đảo mắt dò xét, thực tế chưa phát giác ra bọn họ.

Bọn chúng nán lại nơi này khá lâu để quan sát và bàn thảo, không hề tỏ vẻ gấp gáp muốn truy theo nhóm Trần Phi. Cuối cùng, sau khoảng 15 phút trao đổi, chúng bất ngờ chia thành hai nhóm. Một nhóm 14 tên, bao gồm cả hai tên cầm súng trường cận vệ của Phạm Dĩ, lên hai chiếc xe tiếp tục chạy tới phía trước truy lùng kẻ địch. Nhóm kia vậy mà chỉ có một mình Phạm Dĩ leo lên chiếc xe còn lại, quay ngược theo đường cũ trở về đại bản doanh.

- Chết tiệt thật, thằng đại ca quay về trấn giữ căn cứ mới khó chơi đây! - Mạnh Quân thấp giọng thì thầm.

Chờ xe của Phạm Dĩ vừa khuất dạng cuối đường, Trần Phi và Mạnh Quân tức tốc ngồi bật dậy, phóng ngược trở về. Bọn họ chủ động di chuyển lên cao hơn trên núi, cách mặt đường dưới kia tận 50 mét rồi mới tăng tốc để tránh bị đám nọ phát hiện.

Thật may, hai chiếc xe bên dưới không dám di chuyển quá nhanh, có lẽ do đề phòng bị tập kích bất ngờ nên rốt cuộc Trần Phi cùng Mạnh Quân vẫn kịp tụ họp với cả nhóm trước khi chúng đến.

Vừa về tới nơi, Trần Phi vội rít khẽ:

- Tất cả cúi sát người xuống mau lên!

Mọi người đang xì xầm thảo luận, nhác thấy bọn Trần Phi gấp rút chạy về, nghe vậy liền nín bặt, lập tức cùng nhau nằm rạp hết xuống đất, vài người thậm chí còn nín thở vì sợ kẻ địch nghe thấy.

Hai chiếc ô tô xuất hiện bên dưới, lừ đừ như hai con quái vật rồi cứ thế chầm chậm lướt qua trước tầm mắt cả nhóm, sau đó khuất ở khúc quanh.

Chờ thêm một lúc để chúng đi xa, mọi người mới dám ngồi lên.

Gia Mỹ vuốt vuốt ngực, thở phào:

- May quá, chúng không phát hiện ra chúng ta ở trên này!

Nguyễn Huy bực dọc lôi vài chiếc lá khô dính trên đầu ném xuống đất, hỏi:

- Tên đại ca có trong nhóm kia chứ?

Trần Phi lắc đầu:

- Không. Một mình hắn quay về trấn giữ căn cứ rồi, nhưng nhóm vừa nãy vẫn rất khó chơi. Tôi không rõ cấp bậc chúng, tuy nhiên trong đám đó có hai tên rất mạnh, lại còn cầm theo hai khẩu súng trường, không thể động vào được.

Dù hiện tại thực lực Trần Phi đã mạnh hơn trước nhiều, song còn chưa tới mức hợm hĩnh tự cho mình đủ khả năng dùng tay không chơi với kẻ địch có súng, lại còn là súng trường và ngang cấp độ hắn. Nếu chúng chỉ có một tên, hắn và Mạnh Quân có thể phối hợp tìm cơ hội giải quyết, nhưng tận hai tên thì đành chịu.

Mạnh Quân cũng lên tiếng xác nhận lời Trần Phi:

- Kể cả không có tên Dĩ đi cùng, chúng ta cũng không thể đánh nổi chúng. Tôi đoán tên Dĩ đã nghĩ tới chuyện đó nên mới dám tự tin tách riêng ra như thế. Không loại trừ khả năng đó là cái bẫy chúng cố ý giăng ra, chờ ta tự lao đầu vào chịu chết.

Nguyễn Huy gục gặc tỏ ý đã hiểu, ngón tay khẽ đẩy gọng kính, nói:

- Như vậy, chúng ta chỉ còn một con đường là tiếp tục chạy tới phía trước mà thôi. Liệu cả nhóm chúng ta có thể hợp sức chơi chết một mình gã đại ca không?

Mạnh Quân đảo mắt một vòng, lướt qua từng gương mặt trong nhóm đang thấp thỏm lo âu nhìn mình, sau cùng buộc phải lên tiếng thừa nhận sự thật:

- Tôi không muốn nói ra điều này, nhưng có lẽ là không. Tên Dĩ đó mang tới cho tôi cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Sau khi nhìn thấy thảm trạng của đồng bọn mà gã vẫn dám một mình quay về trấn giữ căn cứ, tôi đoán gã bét lắm cũng là Người Chơi Nghiệp Dư cao cấp, hoặc thậm chí còn ở một cấp độ cao hơn nữa.

Nghe xong những lời này, mọi người bất giác rùng mình sợ hãi. Kế sách của Nguyễn Huy là tiêu diệt bớt vây cánh kẻ địch, hoặc đánh xuyên qua căn cứ bọn chúng, cướp đường mà đi, nhưng xem tình hình thì bây giờ đi tới hay quay lại đều dở như nhau.

Lương Nhật cất tiếng hỏi:

- Đừng trách tôi tò mò, nhưng mọi người cần phải biết rõ thực lực của nhau để cùng đề ra phương án tác chiến hợp lý. Mạnh Quân, anh cấp độ gì rồi? Cả Trần Phi nữa?

Không nghĩ đột ngột có người đem chuyện này ra thắc mắc, Mạnh Quân thoáng lúng túng, tuy nhiên gã lấy lại điềm tĩnh rất nhanh nên không mấy ai nhận ra, thản nhiên đáp:

- Nghiệp Dư trung cấp mà thôi. Trần Phi chắc cũng giống tôi.

Trần Phi thầm cười lạnh, ngoài mặt sảng khoái thừa nhận:

- Đúng là thế. Thực lực bọn tôi quả thật chưa đủ để đấu với tên Dĩ đó. Chưa kể, hắn chắc chắn có súng.

Những lời Trần Phi vừa nói, có sự thật lẫn một chút dối trá che giấu bên trong. Hắn thừa nhận, kể cả khi đã được cộng thêm khá nhiều thuộc tính nhờ trang bị thanh Katana lấy trong bí cảnh, có lẽ hắn vẫn chưa đủ sức đấu tay đôi với tên Dĩ trên cấp và có thể trữ hàng nóng trong người. Việc đó không cần phải nghĩ, lũ tay sai của gã ta còn có tận hai khẩu súng trường thì không lý nào gã lại không sở hữu súng để phòng thân. Nhưng, nếu có thêm Mạnh Quân hỗ trợ chiến đấu, Trần Phi tin mình vẫn đủ khả năng chơi xanh chín với tên đại ca một phen. Bất quá, hắn không muốn bại lộ toàn bộ thực lực trước một Mạnh Quân quá ma mãnh và ẩn giấu nhiều bí mật. Ngoài ra vẫn còn Lương Nhật lúc nào cũng đang chực chờ cơ hội lật bàn kia.

Tổ hợp này có quá nhiều vấn đề cần lưu tâm, một khi Trần Phi bị thương, thực lực suy yếu, hắn biết có thể đó cũng là thời khắc cuối cùng hắn còn tồn tại. Vậy nên dù bất cứ giá nào, hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Bạch Yến bỗng đề xuất:

- Tôi có ý kiến này, mọi người xem được không nhé. Nếu không thể xông thẳng qua căn cứ chúng, vậy tại sao chúng ta không chịu khó leo lên núi rồi đánh một vòng ra sau cắn cứ của chúng, như vậy thì không phải lo chạm trán chúng nữa.

Mọi người nghe đều gật đầu bảo phải, song Mạnh Quân cười khổ:

- Tất nhiên bọn tôi đã từng nghĩ đến phương án này, nhưng Lửng Mật nói nơi đó vách núi dựng đứng và rất cao, hầu như không thể dùng sức người leo qua. Kể cả có được thì cũng sẽ mất cực nhiều thời gian và công sức, nhưng đó là dành cho những người cấp độ cao, còn lại thì...

Đến đây, Mạnh Quân bỏ lửng, đủ cho cả nhóm hiểu rõ là gã nghĩ cho tất cả mọi người.

Kể từ khi Mạnh Quân thăng cấp ngang bằng Trần Phi, dường như sự tự tin đã trở lại với gã, bằng chứng là gã nói nhiều hơn, thể hiện nhiều hơn, không còn im ỉm như trước đó.

Nhận thấy không khí chùng hẳn xuống, Nguyễn Huy vỗ tay vài tiếng:

- Mọi người sao thế? Không đi đường vòng được thì đã sao? Tên đại ca canh chừng ở đó thì mặc xác gã, chúng ta cứ lẻn tới gần thám thính tình hình, chờ gã sơ hở không để ý thì cùng nhau chuồn qua. Cứ ở đây lo lắng cũng đâu giúp ích được gì?

Mọi đề xuất của Nguyễn Huy từ đầu đến giờ, Trần Phi luôn hết sức ủng hộ, riêng lần này thì không thể. Hắn nói:

- Cậu không phải là Người Chơi nên không rõ, ở đẳng cấp bọn tôi đã có thể nghe được mọi tiếng động nhỏ ở khoảng cách khá xa, đừng nói đến tên Dĩ đó còn có cấp độ cao hơn. Chỉ cần tới gần căn cứ của gã, tôi e gã sẽ sớm phát hiện và chờ sẵn để xử lý chúng ta rồi.

- Ồ, gay thế hử?

Nguyễn Huy vẫn giữ thái độ khá lạc quan và cợt nhã, không hề tỏ vẻ lo lắng tí nào. Có thể gã cố tỏ ra như vậy, hoặc cũng có thể gã không hề sợ chết.

- Cách này không được, cách kia cũng không xong. Chúng ta cần phải khẩn trương lên, không thể bỏ qua cơ hội này, bọn kia có thể quay lại bất cứ lúc nào đấy. - Mai Hùng lo lắng nói. Từ nãy giờ gã như bị kiến cắn đít, cứ nhấp nhổm đi tới đi lui không tài nào ngồi yên.

Mạnh Quân thoáng cân nhắc lợi hại, trầm giọng:

- Kỳ thực vẫn được, nhưng tốt nhất chúng ta nên dừng xa căn cứ bọn chúng một chút để tránh bị phát hiện. Đi thôi, tới đó xem tình hình rồi tính tiếp, không nên trì hoãn nữa, đây là cơ hội duy nhất để ta vượt qua nơi này.

Cả nhóm lục tục đứng lên khởi hành. Nhằm tăng tốc độ di chuyển, Mạnh Quân bảo mọi người rời khỏi triền núi, đi xuống dưới lòng đường nhưng vẫn bám sát lề có khá nhiều cây cối che chắn để giảm bớt khả năng bị phát hiện.

Trong lúc đi tới, Mạnh Quân và Trần Phi chia ra hai đầu để tiện bảo hộ cả nhóm, vừa đi vừa tập trung lắng nghe, chỉ cần xa xa có kẻ lạ mặt xuất hiện hoặc tiếng động cơ xe đến gần nhất định sẽ phát giác ra từ sớm, thông báo cho mọi người cùng nhau leo lên núi ẩn nấp.

Dọc theo đường đi xuất hiện rải rác vài trạm gác của băng anh Dĩ nhưng đều bỏ trống, không người canh giữ, có lẽ toàn bộ lực lượng chúng đều đã bị điều động đi truy lùng nhóm Trần Phi cả rồi, nhờ vậy mọi người dễ dàng len qua.

Sau một thời gian hồi hộp xen lẫn lo lắng, cuối cùng cả nhóm cũng yên lặng tiếp cận được đại bản doanh của đối phương. Đó là một khu nhà trọ còn khá mới, gồm nhiều căn phòng liền kề nhau, nằm gần như lọt thỏm trong lòng núi Trường Sinh, khuôn viên khá rộng, nhiều cây cối um tùm. Sau nhà trọ đúng là mọc lên từng dãy vách núi cao và thẳng đứng như Lửng Mật đã khai báo từ trước, rất khó leo qua.

Địa thế nơi này hiểm trợ, dễ thủ khó công, muốn đánh vào chỉ có một đường là lối cổng chính, không phải ngẫu nhiên mà băng tên Dĩ chọn nơi đây làm đại bản doanh.

Bảo là tiếp cận, kỳ thực mọi người vẫn còn cách căn cứ chúng chừng 100 mét, phải dừng xa thế này để đảm bảo không bị tên đại ca Dĩ phát hiện. Mặc dù cách khá xa nhưng cả nhóm vẫn vô cùng cẩn trọng, nép sát người trên triền núi, không dám để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Chỗ bọn họ đang đứng khá cao nên có thể quan sát được rất rõ tình hình dưới đó. Trong khu nhà trọ khá vắng vẻ, chỉ có vài tên tay sai thỉnh thoảng xuất hiện tới lui làm việc. Nhìn cách chúng di chuyển, Trần Phi đoán chỉ là những người bình thường, hoặc nếu là Người Chơi thì cấp bậc cũng rất thấp, không đáng bận tâm.

Quan sát nãy giờ đã 10 phút, nhận thấy ngoài mấy tên này ra thì không có thêm bất kỳ ai xuất hiện, cộng thêm thông tin từ Lửng Mật, Trần Phi càng thêm tin chắc trong căn cứ hiện giờ chỉ có mình tên Dĩ đại ca là đáng gờm. Nhìn bên ngoài khu trọ không có tường bao kín mà chỉ có một tầng lưới rào B40, trong đầu hắn đang vẽ ra một ý tưởng lớn mật.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.