Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Tử Và Bà Nội

Phiên bản Dịch · 1093 chữ

Hiện tại cả nước đang cổ vũ phong trào nông thôn mới, Hà gia thôn mặc dù còn chưa được hưởng thụ phúc lợi nhà mới khang trang, nhưng giao thông đã tiện lợi hơn rất nhiều.

Một con đường xi măng mới xuyên qua thôn xóm, mặc dù tương đối hẹp nhưng đích xác mang tới cho thôn trang rất nhiều thuận tiện.

Tối thiểu là nông sản có thể dễ dàng chở ra ngoài bán. Một vài loại máy móc nông cụ cũng có thể lái vào hỗ trợ mọi người đỡ vất vả hơn.

Cho nên mấy năm này người làm ruộng dần khá hơn, tăng thêm thuế nông nghiệp được miễn giảm, nông dân coi như được sống an nhàn.

Đương nhiên tiền kiếm khẳng định kém hơn ra ngoài làm công, trừ khi bao thầu quy mô lớn, cơ giới hóa nông nghiệp.

Hà Tứ Hải vừa tới cửa thôn liền gặp một đứa bé ngồi xổm bên cạnh hồ nước.

Hắn nhận ra thằng nhóc, tên là Hà Cầu con nhà Hà Đạt, năm nay tám tuổi, chính là đang cái độ tuổi chó hình người, đặc biệt nghịch ngợm.

- Hà Cầu, giữa trưa không về nhà, còn ngồi xổm ở đây làm gì? Mau mau đi về, nếu không ta liền nói cho cha ngươi biết.

Hà Tứ Hải hù dọa thằng nhóc một câu.

Những ngày nắng hè, trẻ con nông thôn thích ra ao hồ bơi lội, cực kỳ nguy hiểm.

Hà Cầu nghe vậy quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cắm đầu cắm cổ chạy.

- Chạy nhanh như vậy làm gì, cũng không biết chào hỏi một câu.

Hà Tứ Hải thầm mắng một tiếng, cũng không để ý. Sau đó hắn trực tiếp hướng về nhà đi tới, nhà của hắn ở chỗ xa nhất phía đông của thôn, trên một con dốc nhỏ.

Người còn chưa tới cổng, xa xa Hà Tứ Hải đã thấy dưới gốc đại thụ trước cửa nhà, một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi, cúi đầu ăn gì đó giống như một chú hamster nhỏ.

Nhìn thân ảnh con bé lẻ loi trơ trọi, Hà Tứ Hải đột nhiên cay cay sống mũi.

- Đào Tử!

Hà Tứ Hải gọi một tiếng.

Còn đang ăn cái gì, Đào Tử nghe thấy liền ngẩng đầu lên, khi thấy Hà Tứ Hải đi tới, đầu tiên là sửng sốt, đại khái là đột nhiên kinh hỉ không phản ứng kịp, một hồi mới lộ vẻ mặt mừng như điên.

Sau đó là một tiếng hô to:

- Ba ba!!

Vèo một phát đứng lên chạy về phía Hà Tứ Hải.

- Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.

Hà Tứ Hải cúi người giang tay bế cô bé lên.

- Ba ba! – Đào Tử ôm cổ hắn lại lần nữa gọi.

- Không phải đã nói rồi sao? Phải gọi ca ca, anh còn chưa cưới vợ đâu…

Thời điểm cha mẹ nuôi qua đời, Đào Tử mới chưa tới hai tuổi, tỉnh tỉnh mê mê cũng không rõ ràng, ba mẹ đi đâu rồi? Vì sao không thấy rồi? Hai người không còn yêu Bảo bảo sao?

Tiểu bằng hữu khác đều có ba mẹ, vì sao mình không có?

Hà Tứ Hải nói đùa với cô bé, nếu em muốn ba ba, vậy liền gọi anh là ba ba đi, không nghĩ tới Đào Tử coi là thật, một mực liền gọi đến giờ không sửa được miệng.

Hà Tứ Hải còn chưa nói hết lời, Đào Tử bỗng nhiên “Oa” một tiếng liền khóc lớn.

Khóc không thở ra hơi…

- Đào Tử, Đào Tử… cháu sao rồi?

Bà nội trong nhà nghe thấy tiếng khóc, lớn tiếng hỏi.

Sau đó bà run run vịn tường đi ra.

- Bà nội, bà sao rồi? Có chỗ nào khó chịu sao?

Hà Tứ Hải vội vàng hỏi thăm.

Trước khi hắn đi, thân thể của bà đã tốt lên nhiều, nhưng bây giờ nhìn thấy lại là cực kỳ suy yếu.

- Tứ Hải trở về rồi à?

Bà nội không trả lời hắn, nhìn thấy Hà Tứ Hải bà lộ ra một biểu tình như trút được gánh nặng.

- Bà nội…

Hà Tứ Hải còn muốn hỏi lại, thế nhưng bà lại quay đầu hỏi Đào Tử:

- Làm sao vậy? Ca ca trở về không vui hay sao? Làm sao lại khóc rồi, đến đây, để bà ôm một cái.

- Bà nội, để cháu tới. – Hà Tứ Hải chạy nhanh tới gần bà.

Cánh tay của bà đã gầy da bọc xương, trên cánh tay có từng đường gân xanh đều thấy rõ ràng.

Bà vừa xờ nắn vừa đánh giá Hà Tứ Hải rồi nói:

- Rám đen đi không ít, nhanh vào nhà thôi, còn chưa ăn gì đúng không.

- Cháu chưa, Đào Tử, em ăn chưa?

Hà Tứ Hải hỏi cô bé hắn đang ôm trong ngực.

Đào Tử đã thôi khóc, chỉ còn hơi thút thít nghẹn ngào, cô bé giơ chiếc hộp nhựa cũ trong tay lên, bên trong có miếng khoai lang luộc:

- Em còn đang ăn đây.

- …

Hà Tứ Hải vừa muốn hỏi “buổi trưa lại ăn cái này sao?” nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hư nhược của bà nội, lại nuốt lời muốn nói lại.

- Bữa tối ca ca nấu món ngon cho em ăn. – Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

- Ừm! – Đào Tử lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

- Đúng rồi, ca ca mang về cho em đồ ăn ngon, còn có đồ chơi, em xem có thích hay không?

Hà Tứ Hải đặt em gái xuống, lặng lẽ quan sát kỹ cô bé một chút.

Chỉ cảm thấy Đào Tử toàn thân vô cùng bẩn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vừa khóc mà có một vệt trắng đen loang lổ, tóc trên đầu rối bời, dài che khuất cả mắt.

Chăm chú nhìn anh trai lấy ra đồ ăn vặt, cô bé không ăn khoai lang nữa, vui vẻ phấn khởi giống như được đi chơi hội.

Đặc biệt là anh trai còn mua cho mình đồ chơi, cô bé cực kỳ thích.

Một chú gà con mập mạp đô đô, phía dưới có bốn bánh xe, phía sau mông còn có một dây kéo. Sau khi kéo một chút rồi đặt xuống đất, gà con nhanh chóng chạy vọt về phía trước.

Cô bé đuổi theo gà con, chơi thật vui thật vui.

Tiếng cười lạc lạc như chuông bạc.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.