Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Sống Tràn Đầy Bất Đắc Dĩ

Phiên bản Dịch · 1051 chữ

- Tứ Hải, ăn trưa trước đã.

Bà nội từ trong nhà bưng một bát khoai lang đi ra.

- Bà, cháu tự lấy được mà. – Hà Tứ Hải vội vàng tiếp lấy bát trong tay bà, sau đó đỡ bà ngồi xuống.

- Nhanh ăn đi, trong nồi còn có rất nhiều. – Bà nội cười vui vẻ nói.

Thế nhưng Hà Tứ Hải lại khó nén cảm giác chua xót trong lòng, sống mũi, hốc mắt cay cay.

- Bà nội, có phải trong người lại có chỗ nào không thoải mái hay không? Chiều cháu dẫn bà đi bệnh viện huyện khám nhé.

Hà Tứ Hải cũng ngồi xuống bên cạnh.

Cầm một miếng khoai lang trong bát nhét vào miệng, khoai nửa sống nửa chín, mặc dù rất ngọt, nhưng Hà Tứ Hải ăn lại có chút đắng chát.

- Không cần đâu, tình huống bà thế nào bà tự biết. Cháu trở về là tốt rồi, nhìn xem Đào Tử vui vẻ kìa.

Bà nội nhìn đứa bé đang chơi ngoài sân, không ngừng truy đuổi “gà con” mà nói.

Bà cười lên lộ ra miệng không còn răng, trên mặt tất cả đều là biểu tình thỏa mãn.

Hà Tứ Hải không lại tiếp tục truy vấn, nhưng trong lòng âm thầm quyết định dành thời gian mang bà nội đi bệnh viện kiểm tra lại một chút.

Sau đó hai bà cháu trò chuyện rất nhiều.

- Ở công trường làm việc có mệt hay không?

- Có ăn uống đúng bữa không?

- Sư phụ ngươi khỏe không?

- Ban đêm nhiều muỗi, phải mắc màn thắp nhang muỗi…

Chi tiết nhỏ không bỏ sót, đem sinh hoạt thường ngày của Hà Tứ Hải hỏi hết một lượt từ đầu tới đuôi.

Đào Tử cũng không chơi với “gà con” của nó nữa, mà ôm lấy rồi nép trong ngực ca ca. Hơn hai tháng không gặp, nó đặc biệt nhớ “ba ba”, rất nhớ rất nhớ.

Hà Tứ Hải vừa dùng tay chải vuốt đầu tóc rối bù giúp cô bé, vừa trò chuyện cùng bà nội.

Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, thổi vài phiến lá rụng chao liệng, hoảng du du rơi xuống trước sân.

Ánh nắng pha tạp chiếu vào, từng tia chập chờn theo cơn gió.

Thổi qua từng lọn tóc của Đào Tử, thổi tung lên phiêu đãng trong không trung.

Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng giúp cô bé vuốt xuống, không biết vì sao, tại thời khắc này mọi mỏi mệt mà hắn lăn lộn làm việc bên ngoài phải gánh, phảng phất biến mất vô tung vô ảnh.

Thân thể từ trong ra ngoài cảm thấy thanh lương nhẹ nhõm.

Hắn bỗng nhiên rất không muốn đi ra ngoài làm nữa, muốn ở nhà bồi tiếp bà nội cùng Đào Tử.

Thế nhưng chỉ là suy nghĩ một chút thôi.

Không kiếm tiền sao được, tiền mượn chữa bệnh cho bà nội còn chưa trả.

Hắn còn muốn xây dựng một hoàn cảnh sống tốt hơn cho Đào Tử.

Cuộc sống, luôn tràn ngập bất đắc dĩ.

Hà Tứ Hải vào nhà nhìn quanh trong ngoài một vòng.

Đào Tử ôm gà béo nhỏ tò tò đi theo phía sau hắn, có chút không hiểu rõ ca ca đang làm gì.

Thực tế Hà Tứ Hải vẫn chưa từ bỏ, muốn tìm thử một chút xem vợ chồng Hà Đào có khả năng tại quanh nhà hay không.

Đáng tiếc lại khiến hắn thất vọng, trong nhà cái gì cũng không thấy.

“Thật là, các người cứ như vậy đi, yên tâm về Đào Tử sao?” – Hà Tứ Hải nhỏ giọng thầm thì.

Hắn đang nghĩ, nếu như hai người họ không buông xuống được Đào Tử, nhất định sẽ còn bồi hồi ở nhân gian, vậy Hà Tứ Hải liền có cơ hội gặp lại bọn họ.

- Ba ba, trong nhà rất bẩn có phải không? Con… khí lực của con cũng không phải rất lớn…

Bỗng nhiên ở phía sau lưng hắn, Đào Tử tràn đầy ủy khuất nói ra.

- Cái gì? – Hà Tứ Hải nhất thời chưa phản ứng kịp.

Đào Tử lại lặp lại một lần.

Hà Tứ Hải nghe xong trong lòng liền chìm xuống, con bé mới bốn tuổi đã phải chịu đựng gánh nặng sinh hoạt.

- Đào Tử ngoan lắm, không quan hệ, đợi đến mai chúng ta cùng dọn dẹp một chút có được không?

- Được!

Đào Tử thấy ca ca không hề trách cứ nó, lập tức liền nở nụ cười vui vẻ.

- Tối nay em muốn ăn gì, ca ca làm cho.

- Con muốn ăn nhiều thịt.

Đào Tử phấn khởi đáp ngay lập tức. Tiểu hài tử, nhanh khó chịu lại nhanh quên.

Thật vui vẻ.

- Đi, ca ca dẫn đi mua đồ ăn.

Bây giờ lên chợ phiên mua thịt khẳng định đã trễ, nhưng trong thôn có một nhà bán hàng ăn, mua chút đồ nấu sẵn mang về cũng không sao.

Đào Tử nghe vậy lập tức nuốt nước miếng, nó đã rất lâu chưa được ăn thịt rồi.

- Bà nội, cháu mang Đào Tử đi ra ngoài một chút.

Hà Tứ Hải ôm con bé, hướng phía trong buồng hô một tiếng.

Nhà của hắn là loại nhà lợp ngói lớn, trái phải hai bên là phòng ngủ, ở giữa là phòng khách, tại phòng khách có cái cửa hông, đằng sau là sân viện cùng phòng bếp.

Trừ cái đó ra, bên phải cửa chính còn có một phòng riêng, đó là gian phòng mà ba mẹ nuôi của Hà Tứ Hải ở khi còn sống.

- Được rồi. – Âm thanh hơi yếu trong buồng vọng ra.

Sức khỏe của bà không tốt, thời gian nói chuyện cùng Hà Tứ Hải hơi lâu, cần lên giường nằm nghỉ.

Hà Tứ Hải kéo cửa, bế Đào Tử hướng về phía trong thôn đi tới.

Đào Tử giãy dụa muốn từ trên người hắn tuột xuống đất.

- Làm sao vậy? – Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.

- Ba ba bế con đi đường sẽ rất mệt.

Đào Tử hiểu chuyện giải thích.

- Không sao, ca ca thích ôm Đào Tử.

Đào Tử càng hiểu chuyện, càng khiến cho người ta đau nhói lòng.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.