Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha Ta Không Phải Người Như Vậy

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Vừa tới cổng thôn, Hà Tứ Hải liền thấy xác pháo giấy ven đường. Cho nên không cần hỏi thăm, hắn cũng biết nhà Thang Thắng ở đâu.

Trước cửa nhà Thang Thắng còn thật náo nhiệt, vui như hội, thân bằng hảo hữu kết nhóm chuyện trò vui vẻ, giống như cũng không có ai để ý Thang Thắng chết hay sống.

Chỉ có từ trong nhà truyền đến tiếng khóc nức nở nói cho mọi người biết, đây là tang sự chứ không phải hỉ sự.

Hà Tứ Hải đến cũng không khiến ai chú ý, thất đại cô bát đại di, không phải họ hàng ai cũng quen mặt nhớ tên cả, huống hồ hiện tại còn có rất nhiều người ra ngoài làm công nhiều năm, lâu không thấy càng là quên mặt mũi.

Bất quá ngay tại cổng, hai người trung niên ngồi thu tiền biếu, một người thu một người ghi chép lại.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải tới mặc dù có nghi hoặc, nhưng mặt mũi vẫn tràn đầy chờ mong.

Đòi tiền sao?

Hà Tứ Hải có xúc động muốn quay người rời đi. Nhưng mà nghĩ tới năm… cái kia Thang Thắng gửi gắm tâm nguyện, ngẫm lại vẫn kiên trì tiến tới.

Nhưng mà để hắn móc tiền là chuyện không thể nào.

- Cháu tới tìm người, Thang Viên có nhà không? Cháu là bạn học của hắn.

- Hà Tứ Hải ?

Thang Viên trùng hợp từ trong nhà đi ra, hai mắt sưng đỏ, vô cùng kinh ngạc khi thấy Hà Tứ Hải.

Thang Viên quả thực chính là Thang Thắng phiên bản trẻ hóa, mày rậm mắt to, thấp thấp đô con, một bộ tướng trung thực, trên mặt khó nén nét bi thương.

- Bớt đau buồn đi. – Hà Tứ Hải an ủi.

Chỉ cần không phải bỏ tiền, lại dùng ít sức, hắn đều sẽ không chút keo kiệt.

Hà Tứ Hải rất hào phóng.

- Làm sao cậu… ?

Thang Viên rất nghi hoặc vì sao Hà Tứ Hải lại đến đây, hai người bọn họ mặc dù là bạn học cùng trường, nhưng lại không phải cùng lớp, cũng không thân thiết gì.

- Trước đó tớ với chú Thang làm cùng một công trường. Lúc chú Thang còn chưa mất, tớ đã nói với chú ấy là mình muốn về nhà một chuyến, cho nên chú ấy nhờ tớ đem mười lăm nghìn tiền mặt này về đưa cho gia đình, không ngờ…

Hà Tứ Hải móc ra cục tiền đã gói kỹ đặt lên tay Thang Viên.

Thang Viên hơi sửng sốt.

- Cảm ơn.

Nhìn một sấp tiền thật dày trên tay, Thang Viên cảm động nói.

Cha hắn đã chết rồi, lại không ai hay biết việc này, Hà Tứ Hải hoàn toàn có thể không cần tới đưa tiền cho hắn.

- Đừng khách khí, chú Thang bình thường cũng rất chiếu cố cho tớ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Bất quá, cậu nhất định phải đi học cho giỏi, chú Thang từng nói với tớ, tâm nguyện lớn nhất của chú ấy chính là hi vọng cậu có thể học đại học.

Hà Tứ Hải tất nhiên không thể đem chuyện quỷ Thang Thắng nói thẳng ra, chỉ có thể biên một chút. Trên thực tế mặc dù Hà Tứ Hải cùng Thang Thắng xem như hai người đồng hương, nhưng ngày thường cũng không lui tới trò chuyện gì.

- Tớ biết, cha tớ cũng không phải một hai lần từng nói với tớ như vậy.

Thang Viên càng thêm tin tưởng Hà Tứ Hải, bởi vì tâm nguyện của Thang Thắng cũng không ít lần được hắn đề cập với con trai.

- Vậy được, tớ về đây, gia đình bớt đau buồn nhé.

Hà Tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ, quay người liền muốn rời đi.

- Cảnh sát nói cha tớ là bởi vì trộm cắp văn vật cổ, chia của không đều nên bị người hại chết.

Thang Viên bỗng nhiên nói.

- Bất kể như thế nào, chú Thang là một người cha tốt.

Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, vì sao hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới một câu như vậy, vì thế quay đầu thuận miệng an ủi, sau đó tiếp tục rời đi.

Về phần Thang Thắng có thật là do trộm đồ rồi bị giết hay không cũng không quan trọng, tối thiểu đối với Hà Tứ Hải mà nói là như vậy.

- Cha ta làm người cực kỳ trung thực, ta không tin ông ấy sẽ làm loại chuyện này!

Thang Viên bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Hà Tứ Hải cũng không quay đầu lại, đi xuyên qua đám người nhốn nháo.

Chính hắn còn sống rất gian nan, đâu quản được những người khác.

Từ Thang thôn ra, Hà Tứ Hải cũng không về Hà gia thôn ngay, hắn lượn một vòng lớn, đi lên đập thủy lợi gần đó.

Đây là mấy thôn vì chống lũ cùng tưới tiêu nên góp tiền của công sức cùng xây lên, khi còn bé Hà Tứ Hải thường thích tới đây bơi lội, sau đó bị mẹ bắt được đánh một trận.

“Mẹ, sau này không còn ai đánh con nữa rồi.” – Hà Tứ Hải hướng về phía mặt sông lẩm bẩm, sau đó ngồi xuống đập.

Bỗng nhiên bên cạnh truyền tới thanh âm.

- Chuyện của Hà Đào cùng Lưu Tiểu Quyên sao, ta có nghe qua sự tình của họ.

Hà Tứ Hải nghe vậy quay ngoắt sang nhìn, nhận ra là Thang Thắng, trong mắt khó nén nổi thất vọng.

Đồng thời cũng nhận ra mình đã không còn bao nhiêu sợ hãi.

Cũng không biết do hình ảnh Thang Thắng bên cạnh rất giống người sống, hay là bởi vì đang giữa ban ngày.

Hà Đào và Lưu Tiểu Quyên mà Thang Thắng vừa nhắc tới chính là cha mẹ của Hà Tứ Hải, nhưng lại không phải thân sinh, chuyện này từ nhỏ hắn đã biết.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.