Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Quê

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Thang Thắng kể ra tâm nguyện của bản thân:

- Lần trước đốc công kết toán cho ta hai mươi nghìn đồng, ta còn chưa gửi vào ngân hàng, hiện tại ta chết rồi cũng không biết tiện nghi cho ai, vậy nên cần ngươi hỗ trợ đem tiền này mang về cho Thang Viên nhà ta, nói hắn cố gắng đi học cho giỏi, khó khăn hơn nữa cũng phải học xong đại học…”

Thang Thắng vừa nói vừa móc từ trong túi ra hai chồng tiền, sau đó nhét vào tay Hà Tứ Hải.

- Ngươi chỉ cần đưa Thang Viên mười lăm nghìn là được, dựa theo quy củ, còn lại năm nghìn là thù lao của ngươi.

- Quy củ? Quy củ gì vậy?

Đang xem trên tay là tiền thật hay giả, Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên, trước cửa làm gì có ai.

Nếu không phải trên tay còn đang nặng trĩu hai mươi nghìn tiền giấy, phảng phất giống như vừa rồi hắn nằm mơ vậy.

Hà Tứ Hải lần nữa ngó nghiêng trong ngoài một phen, sau khi xác nhận cái bóng quỷ cũng không thấy lúc này mới nhanh chóng đóng cửa lại.

Tiếp theo hắn ngồi lên giường, tim trong ngực phanh phanh đập loạn.

Cấu tay cấu đùi đau tới nhe răng, sau đó đem tiền trong tay nhìn đi nhìn lại nhiều lần, nhiều lần…

Cuối cùng xác nhận, đúng hai mươi nghìn.

Nhân dân tệ!

Tiền thật.

“Giống như nằm mơ vậy, chuyển lời đưa tiền liền kiếm được năm nghìn?”

Nhìn một xấp tiền trước mặt, Hà Tứ Hải vui tới phát ra tiếng ê a, hận không thể kéo thêm nhiều ma quỷ dạng này ghé thăm một chút.

Đương nhiên hắn chỉ là nghĩ, trong lòng vẫn có chút hoang mang.

Thang Thắng xuất hiện quả thật đã phá hủy tam quan Hà Tứ Hải nhận biết từ trước đến nay, trên thế giới này thật sự có quỷ đấy.

Càng nghĩ càng sợ hãi, nhìn quanh bốn góc tường đều phảng phất cảm giác sẽ có một con quỷ đột nhiên từ đâu bất ngờ nhảy ra.

Ánh mắt lại rơi trên hai chồng tiền, nhìn thấy hình ảnh chân dung đại lão trong tờ một trăm, Hà Tứ Hải rút ra một tờ, dán lên trán.

Trên đầu còn mồ hôi lạnh chưa khô, dán đặc biệt chắc.

Đại lão hộ thể, quỷ thần lui tránh!

Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng lúc Thang Thắng móc tiền ra, trong lòng liền không nỡ.

Lật qua lật lại trên giường thật lâu, đều không sao ngủ được.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải nghĩ tới “Thụy mộng la hán” trong bút ký “võ công bí tịch”.

Lập tức vào thế.

Rất nhanh, hắn liền tiến vào mộng đẹp.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hà Tứ Hải mở to mắt, phản ứng đầu tiên chính là “Tiền còn không?”

Chờ khi nhìn thấy chồng tiền hai mươi nghìn bình yên vô sự ở đầu giường, hắn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Trong khu trọ nhiều thành phần phức tạp, trộm vặt cũng nhiều. Hai mươi nghìn chính mình cũng phải tích góp nhịn ăn nhịn mặc nửa năm.

Nhưng một chút tâm tư giấu làm của riêng Hà Tứ Hải cũng không có, mặc dù hắn yêu tiền, nhưng không phải tiền của mình hắn sẽ không cầm.

Tuyệt đối không phải vì sợ Thang Thắng làm quỷ cũng không buông tha hắn.

Nhà của Hà Tứ Hải ở Hà gia thôn, trấn Bạch Dương thành phố Hợp Châu.

Ở nơi này thôn trang đều lấy họ làm tên, ví dụ như Tiểu Dương thôn, Đại Dương thôn, Thang thôn, Ngô thôn vân vân, nghe xong liền biết làng này có người họ gì, rất ít xuất hiện người họ khác.

Mỗi một làng trên cơ bản đều là đồng tông đồng tổ. Trước kia mỗi thôn đều có từ đường thờ họ riêng, đáng tiếc đã bị phá hủy rất nhiều trong quá khứ.

Hà Tứ Hải muốn về nhà, đầu tiên phải từ thành phố Hợp Châu ngồi xe trở lại trấn Bạch Dương, lại từ trấn Bạch Dương đổi xe mới có thể về Hà gia thôn.

Tuy nhiên hắn đã đáp ứng Thang Thắng, tất nhiên phải đi một chuyến tới Thang thôn. Kỳ thật hai thôn cách nhau không xa, đại khái chỉ tầm ba bốn cây số.

Lúc Hà Tứ Hải ngồi xe tới trấn Bạch Dương, trên trấn vẫn còn rất tấp nập, tất cả đều là hương dân dưới các thôn xung quanh tới đi chợ.

Hà Tứ Hải tới quầy thuốc trong trấn mua thuốc phong thấp giảm đau cho bà nội, lại mua cho Đào Tử ít đồ ăn vặt cùng với một con gà đồ chơi.

Từ trấn Bạch Dương về Thang thôn có lộ trình khoảng năm cây số. Phương tiện di chuyển là ngồi xe, loại xe nhà nông cải tiến năm lần bảy lượt kia, ở đây mọi người gọi là “xe nhảy”.

Bởi vì quá điên cuồng, một đường nhảy tới nhảy lui.

Một người ba đồng, thu theo đầu người, về mấy thôn xóm phụ cận trên cơ bản đều là giá này.

Nhưng mà Hà Tứ Hải không ngồi, bởi vì hắn không nỡ tiêu ba đồng kia.

Dù sao cũng chỉ có năm cây số, hắn tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, đi bộ một chút càng khỏe mạnh hơn.

Không chỉ một mình Hà Tứ Hải có suy nghĩ như vậy, một đường đi bộ, còn gặp không ít hương dân từ trên trấn đi bộ về nhà, bất quá những người kia tuổi tương đối lớn, rất ít có người trẻ tuổi.

Từng chiếc xe nhảy nhảy ở bên cạnh hắn, hí ha hí hửng vụt qua nhanh như tên bắn, người trên xe tất cả đều gật gù đắc ý tí tí tửng tửng.

Hà Tứ Hải cũng không xách theo nhiều đồ, cho nên đi bộ rất nhanh đã tới Thang thôn.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.