Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gà Trống Lớn Đào Tử

Phiên bản Dịch · 1249 chữ

- Ò ó o o... Ta rời giường rồi a!

Đào Tử đứng ở cửa, học tiếng kêu của gà trống lớn tiếng gáy đón mặt trời lên.

- Nào có gà trống đợi mặt trời chiếu tới mông rồi mới gáy?

Hà Tứ Hải cười nói.

- Hừ hừ, Đào Tử chính là gà trống lớn mặt trời phơi đến mông mới rời giường, ba ba giờ đã biết rồi chứ?

Hà Tứ Hải nghe vậy sững sờ một lúc, Đào Tử ít khi nói chuyện với hắn nghịch ngợm như vậy.

Nhưng tiếp đó lại bắt đầu vui vẻ, hắn cảm thấy Đào Tử quá mức nhu thuận, nữ hài tử nhu thuận quá sẽ chịu thiệt, phải lợi hại hơn một chút, sau này lớn lên mới bảo vệ được bản thân.

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu dưa hấu của nó nói:

- Vậy gà trống lớn mau đi đánh răng đi.

- Gà con của con đâu?

Đào Tử nhìn trái nhìn phải tìm kiếm.

- Ở chỗ này này.

Hà Tứ Hải cầm con gà béo nhỏ đồ chơi tại góc giường lên.

Đào Tử rất yêu thích con gà béo nhỏ này, mỗi tối đều ôm nó ngủ.

Hà Tứ Hải sợ lúc ngủ nó đè vào bị đau, chờ Đào Tử ngủ rồi lặng lẽ lấy ra để ở cuối giường.

Đào Tử đặt gà béo nhỏ bên cạnh chậu rửa mặt, sau đó mới nghiêm túc đánh răng.

Chính Đào Tử có thể tự làm rất nhiều việc, không cần Hà Tứ Hải quá bận tâm.

Bất quá có đôi khi cần người lớn giúp đỡ một chút, ví dụ như vắt khăn mặt.

Khí lực của nó quá nhỏ không vắt nổi, nếu không có người giúp, Đào Tử sẽ vắt không hết, phơi ở đâu cũng đọng thành vũng nước bên dưới.

Mà Đào Tử phơi khăn mặt còn rất có kỹ thuật, bởi vì vóc dáng tương đối thấp, dây phơi lại cao, cho nên nó cầm một đầu khăn mặt quay quay, “piu” một phát ném lên.

Hà Tứ Hải nhìn như vui vẻ, trong lòng lại đặc biết chua xót.

Chờ Đào Tử súc miệng xong, chuẩn bị đồ đạc, bình nước vịt vàng nhỏ, đồ chơi, mũ mặt trời nhỏ và sách tranh.

Hai người liền xuất phát.

Thời gian chưa tới sáu giờ, trên đường không có nhiều người, toàn bộ thành phố phảng phất còn chưa tỉnh giấc.

Trừ các ông các bà quét đường, đại khái chỉ còn những hàng ăn sáng mở cửa sớm.

Sau khi ăn xong bữa sáng ven đường, một ngày làm việc mới của Đào Tử và ba ba lại bắt đầu.

Đối với Đào Tử cũng không có bao nhiêu cảm giác vất vả.

Có cơm ăn no mây mẩy, có đồ chơi để chơi, có sách tranh đẹp mắt để xem.

Còn có Diêu nãi nãi cho nó đồ ăn ngon.

Quan trọng nhất là mỗi ngày đều được ở cùng một chỗ với ba ba.

Với nó mà nói, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất.

.

Mặc dù đêm hôm qua Hà Tứ Hải đã kiếm được hơn một ngàn đồng, nhưng hắn vẫn không thể hạ quyết tâm nghỉ công việc hiện giờ.

Dù sao thì buôn bán vỉa hè quá không ổn định.

Trên tay hắn lại không có tích trữ gì.

Nếu liều lĩnh nghỉ việc bây giờ, ngộ nhỡ chuyện làm ăn thất bát, hắn và Đào Tử chắc phải uống gió tây bắc để sống.

Cho nên Hà Tứ Hải nhất định phải tiết kiệm được một số tiền, sau đó mới làm tiếp dự định khác.

Chỉ có điều, khoảng thời gian này phải khiến Đào Tử chịu khổ rồi.

Nhân sinh có thời điểm đầy sự bất đắc dĩ.

Không phải không muốn chọn mà là căn bản không có sự lựa chọn nào khác.

Chẳng quản ngươi chọn con đường nào, hay là con đường ngươi chuẩn bị phải đi, trên thực tế đều là chính ngươi hoặc những người khác giúp ngươi mở ra.

Mà con đường nhân sinh được mở ra, là kiến thức của ngươi, là quan hệ xã hội của cha mẹ, tài phú tích lũy v.v…

Những thứ này, hắn đều không có.

Hà Tứ Hải tuy rằng không lớn tuổi lắm, nhưng hắn so với bạn cùng lứa thành thục hơn rất nhiều, đại khái cũng do một phần tuổi thơ của hắn.

Khi người khác còn hồ đồ, ngơ ngẩn, hắn đã thấy rõ rất nhiều thứ.

Nhưng hắn không muốn Đào Tử giống như hắn.

Hà Tứ Hải hi vọng sau này Đào Tử có càng nhiều con đường để lựa chọn.

Có cuộc sống thật đặc sắc, sẽ không vì sinh hoạt mà ưu sầu.

...

Lăn lộn với công việc thời gian qua thật nhanh, lại tới giờ ăn trưa.

Hà Tứ Hải vẫn y nguyên là người đầu tiên xông tới lán tạm.

Dùng gáo múc nước xối thẳng lên đầu mới cảm giác được một chút mát mẻ, khí trời bây giờ quá nóng nực.

Đào Tử thấy vậy, duỗi tay nhỏ ra muốn học cầm gáo xối nước.

Hà Tứ Hải vội vàng ngăn nhóc con này lại, không phải cái gì cũng có thể học.

- Đào Tử, hôm qua chú đi dạo phố mua được ít quýt, con có muốn ăn không?

Có chú công nhân cầm theo túi nhựa đi tới nói.

- Ha ha, ta mới lợi hại đây, mua một quả dưa hấu lớn tới, ngâm nước máy từ sáng, lát nữa ăn trưa xong mọi người cùng nhau ăn cho mát.

- Ta mua đào, Đào Tử ăn đào tử, Đào Tử có thích ăn đào hay không? Ha ha...

...

Nhóm công nhân tụm năm tụm ba mang đồ ăn cho Đào Tử.

Đều là công nhân nghèo, đối với bọn họ mà nói, ăn là chuyện quan trọng nhất trong đời, mấy thứ đồ chơi gì đó hoàn toàn là lãng phí, vậy nên ai cũng mua toàn đồ ăn.

Hà Tứ Hải trong lòng rất cảm động.

- Đào Tử, cảm ơn các vị gia gia.

Hà Tứ Hải vội vàng kéo Đào Tử nói.

- Cảm ơn gia gia! - Đào Tử rất hiểu lễ phép nói.

- Khách khí cái gì, lại không đáng mấy đồng.

Nhóm công nhân đều thái độ thờ ơ.

Người nghèo lại càng hiểu rõ người nghèo hơn.

Bọn họ nguyện ý tự mình trả một giá nho nhỏ, mang đến một chút hạnh phúc cho Đào Tử.

- Được rồi được rồi, ăn cơm thôi. Đào Tử, tới đây, hôm nay nãi nãi làm cho con thịt kho tàu, ngọt lắm, không mặn đâu.

Diêu Thúy Hương từ trong lều đi ra, lau mồ hôi một cái rồi nói.

- Thúy Hương, ta cũng muốn ăn thịt kho tàu. - Có công nhân ồn ào nói.

- Không có, đây là cho Đào Tử ăn, ngươi tranh đồ ăn với tiểu hài tử không ngại sao?

- Ha ha, hắn không ngại đâu, lần trước ta tới nhà hắn còn thấy hắn đoạt kẹo với con trai đấy.

Sau đó mọi người được một trận cười vang.

Trong căn lều nho nhỏ tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Đối với bọn họ mà nói, ăn cơm có lẽ chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày.

.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.