Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Hoạch Phong Phú

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

- Ngươi buổi tối lại cho Đào Tử ăn những thứ này? - Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi Hà Tứ Hải.

- Sao vậy, không ăn cái này thì ăn cái gì? - Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi lại.

- Dì ơi, ăn rất ngon đây này, dì có muốn ăn không nha? - Đào Tử cao hứng mời khách, nó đã rất lâu không được ăn những món ngon như vậy.

Lưu Vãn Chiếu lắc đầu, cười nói:

- Con tự ăn đi.

Sau đó thở dài nói với Hà Tứ Hải:

- Ai, ngươi cũng bán sách, về tìm mấy cuốn sách hướng dẫn nuôi trẻ để xem đi.

- Lải nhải.

Hà Tứ Hải ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thầm ghi nhớ, gãi gãi đầu.

Hắn nhớ tới khi hắn còn bé, Lưu Tiểu Quyên rất ít khi mua đồ ăn ngoài cho hắn ăn, muốn ăn cái gì tất cả về nhà làm.

Lưu Tiểu Quyên nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, không có dinh dưỡng, hắn vẫn cho rằng Lưu Tiểu Quyên keo kiệt lấy lý do thoái thác thôi.

Nuôi trẻ con, hắn thực sự không hề có kinh nghiệm.

Hà Tứ Hải quyết định sau này đi tới vựa ve chai tìm một hai cuốn sách hướng dẫn nuôi trẻ xem thử.

Bày sạp đến chín giờ rưỡi, Hà Tứ Hải liền dọn dẹp rồi chuẩn bị chở Đào Tử về nhà.

Vì Đào Tử đã bắt đầu buồn ngủ rồi.

Trên thực tế lúc này mới là thời gian mua bán đông đúc, nhưng trời đất bao la, Đào Tử lớn nhất, Hà Tứ Hải lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.

- Ây, chờ một chút.

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu gọi hắn lại.

- Sao vậy? - Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.

- Bức thư pháp kia, ta muốn, bảy trăm rưỡi đúng không?

Lưu Vãn Chiếu lấy điện thoại ra, chuẩn bị chuyển khoản.

Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt.

Sau đó có chút bừng tỉnh, mỉm cười nhìn Đào Tử đang ôm cổ tựa trên vai hắn mơ màng.

- Cảm ơn cô giáo Lưu, nhưng ta không bán nữa.

Nói xong vác đồ lên, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hai cha con đi xa, Lưu Vãn Chiếu thở dài, cất điện thoại rồi tiếp tục cúi đầu công việc thêu thùa của cô.

Rất nhanh không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Bé quỷ nhỏ ngồi bên cạnh chân của cô nhìn cô cười, cũng vui vẻ cười theo.

Về đến nhà, Hà Tứ Hải trước tiên an bài cho Đào Tử đi ngủ, sau đó kiểm kê thu hoạch tối nay của bản thân.

Bức thư pháp 800.

Tài liệu phụ đạo 120.

Đèn dầu hỏa 80.

Đồng hồ báo thức 50.

Ống đựng bút 30.

...

Hà Tứ Hải tính toán, một buổi tối vậy mà kiếm được tận 1350 đồng.

Về phần chi phí, có thể bỏ qua không tính.

Thực sự là một ngày làm ăn phát đạt.

Nếu mỗi ngày đều có thu hoạch phong phú như vậy, hắn cần gì phải đi làm công nữa?

Tập trung bày sạp bán hàng là được, còn có nhiều thời gian bồi tiếp Đào Tử.

Hà Tứ Hải bò lên giường, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

.

- Con đứng yên ở đây, đừng đi đâu, chờ chút nữa mẹ sẽ quay lại đón con.

Một người phụ nữ nói với bé trai tuổi cùng Đào Tử không sai biệt lắm.

Bé trai nhẹ gật đầu.

- Vậy mẹ nhanh một chút nhé.

- Yên tâm, mẹ rất nhanh sẽ quay trở lại.

Người phụ nữ nói xong liền vội vã chạy về phía trước.

Bé trai ngồi tại chỗ chờ đợi lại chờ đợi, nhưng mãi vẫn không chờ được mẹ quay về.

Đứa bé khóc thương tâm, lấy tay quệt nước mắt, một đường tìm kiếm.

Hà Tứ Hải tỉnh lại từ trong mộng, sờ sờ khóe mắt đã tràn đầy nước.

- Vẫn còn nhớ kỹ?

Hà Tứ Hải bỗng nhiên vui vẻ, chính hắn cũng không biết mình vui điều gì.

Cúi đầu nhìn Đào Tử đang cuộn tròn trong ngực ngủ ngáy o o.

Hà Tứ Hải cầm điện thoại lên nhìn giờ, vẫn chưa tới năm giờ, ngoài trời đen kịt một màu.

Nhưng Hà Tứ Hải vẫn đứng dậy xuống giường.

Đào Tử phảng phất có cảm giác, lầm bầm một câu, trở mình tiếp tục nằm ngáy o o.

Nhìn Đào Tử đang say ngủ, khuôn nhỏ nhỏ mũm mĩm hồng hồng, từ trong đáy lòng hắn cảm thấy một niềm hạnh phúc khôn tả.

Tối thiểu nhất, hắn vẫn còn có Đào Tử.

Hà Tứ Hải đem quần áo mặc hôm qua bỏ vào chậu, bê tới chỗ nước máy dùng chung giặt giũ.

Hừng đông đến rất nhanh, Hà Tứ Hải vừa mới giặt quần áo xong, nguyên bản bầu trời vẫn một màu tăm tối giờ đã hơi thấy nắng sớm, lại là một ngày sáng sủa.

Hà Tứ Hải trở về phòng, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của Đào Tử.

- Đào Tử, mặt trời chiếu đến mông rồi, nhanh rời giường nào.

Đào Tử mông lung mở mắt ra nhìn Hà Tứ Hải.

- Ba ba.

Sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say.

- Haizz, như vậy không được đâu, ba ba phải đi làm đây.

Hiện tại chưa tới sáu giờ, xác thực có hơi sớm.

Nhưng hắn làm ca sáng, từ sáu giờ sáng đến bốn giờ chiều, nên nhất định phải tới công trường trước sáu giờ.

- Ba ba.

Cũng không biết có phải là vì Hà Tứ Hải nói phải đi làm hay do Đào Tử đã tỉnh ngủ, tay nhỏ dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông cực kỳ đáng yêu.

- Chúng ta rời giường thôi, lát nữa ba ba dẫn đi ăn đồ ngon.

Hà Tứ Hải đem nó bế lên, Đào Tử giống như không có xương, mềm oặt dựa vào người Hà Tứ Hải mặc cho hắn dằn vặt.

Đến khi Hà Tứ Hải giúp nó rửa mặt xong, Đào Tử mới hoàn toàn tỉnh ngủ.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.