Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách Hàng Mới

Phiên bản Dịch · 1118 chữ

Hà Tứ Hải và Đào Tử chơi thả diều một lúc, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Đào Tử còn muốn chơi tiếp nhưng Hà Tứ Hải không cho phép, trời quá nóng rồi.

Đào Tử có hơi không vui, dẩu miệng nhỏ.

- Thời tiết nắng nóng, đi thôi, đến phía trước ba ba mua kem cho con. - Hà Tứ Hải nhìn bầu trời một chút.

- Oa! Được thôi.

Cái này thì Đào Tử vui vẻ, thế nhưng suy nghĩ một chút, nó lại hỏi:

- Ba ba có tiền sao?

- Có, còn nhiều tiền mua kem cho con đây này.

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu dưa hấu nhỏ của nó nói.

- Trẻ con đừng có suốt ngày để ý tới chuyện tiền, ba ba sẽ nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền mua đồ cho Đào Tử.

- Ba ba thật tuyệt.

Đào Tử hoan hô một tiếng, nhảy nhót chạy về phía trước.

Một hồi chổng cái mông nhỏ lên nhặt lá cây.

Một hồi lại đuổi theo hồ điệp đang bay múa.

Một hồi lại cúi người ngắm nghía bông hoa rung rinh.

...

Hà Tứ Hải yên lặng đi theo phía sau, tâm tình phảng phất bị Đào Tử ảnh hưởng, trở nên thật vui vẻ thoải mái.

Phía trước không xa có một cửa hàng nhỏ, chẳng những bán đồ uống mà còn bán diều.

Có lẽ bởi vì có cửa hàng này, ông lão bán diều lúc trước mới không đến.

Hà Tứ Hải tuân thủ lời hứa, mua cho Đào Tử một cây kem ốc quế.

- Ba ba không ăn sao?

Đào Tử thấy Hà Tứ Hải chỉ mua một cây, có chút kỳ quái hỏi.

- Ba ba không thích ăn. - Hà Tứ Hải theo bản năng trả lời.

Một cây kem tận ba đồng, quá đắt.

Đào Tử hơi nghi ngờ.

- Ăn đi. - Hà Tứ Hải xé vỏ bên ngoài, đưa kem cho nó.

Sau đó lôi kéo Đào Tử đi về phía ghế đá gần đó.

Phía trước ghế là một quảng trường rộng hình cung láng xi măng, bên cạnh có vài bậc thang để mọi người ngồi nghỉ ngơi.

Lúc này trên quảng trường đã có không ít người trẻ tuổi đang chơi trượt ván.

Tuổi tác chắc không kém Hà Tứ Hải là bao.

Bọn họ ăn mặc trẻ trung thời thượng.

Nghe nhạc, nhảy múa.

Chơi trượt ván, hát hò.

Vừa nhìn liền có cảm giác tươi mới, năng động.

- Oa, thật là lợi hại.!

Đào Tử mặt thán phục nhìn một người trẻ tuổi bỗng nhiên nhảy bay cao lên, tay giữ chặt ván trượt lao qua vật cản, sau đó vững vàng đáp ván trượt xuống đất.

Hà Tứ Hải còn chưa nói, bên cạnh một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Có phải rất có sức sống không?

Hà Tứ Hải nghiêng đầu, không biết từ lúc nào ở cạnh hai người có một thanh niên đang ngồi.

Một thân quần áo thể thao, trắng trẻo, tai đeo khuyên, nhìn qua thật sự rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Đáng tiếc không phải người.

- Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm. - Hà Tứ Hải lạnh nhạt nói.

- Đúng vậy, rảnh quá mà.

Không nghĩ tới người thanh niên nghe vậy không phản đối mà là cảm khái nói một câu.

- Cậu cũng chơi ván trượt sao? - Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

- Tất nhiên, trượt ván, nhảy dù, trượt tuyết, leo núi... chỉ cần là loại hình vận động, tôi đều sẽ chơi. - Thanh niên đắc ý trả lời.

- Nên chơi đến mạng cũng vứt luôn rồi?

- Ha ha, đúng vậy, thể thao mạo hiểm chính là liều mạng.

Người thanh niên thoải mái cười to, không hề giống quỷ chút nào.

Đào Tử ở bên cạnh liếm kem, hơi nghi hoặc nhìn Hà Tứ Hải.

- Ba ba đang nói chuyện với con sao?

- Không phải, ba ba đang lẩm bẩm một mình thôi, con ăn nhanh đi, coi chừng chảy hết lại lem ra tay bây giờ.

- Ồ.

Dù sao vẫn là trẻ con, sự chú ý của Đào Tử quay về với cây kem trên tay.

- Muốn nghe tôi kể chuyện không? - Thanh niên hỏi.

- Có tiền không? - Hà Tứ Hải hỏi lại.

- Không có.

- Không có tiền nói cái búa, không nghe. - Hà Tứ Hải nói thẳng.

- Đại ca, liền nghe một chút đi, tôi dùng kỹ năng vận động cực hạn làm thù lao cho anh.

Người thanh niên không còn hờ hững như trước, cả khuôn mặt đầy vẻ cầu khẩn.

Hà Tứ Hải nghĩ tới kỹ năng bơi của Hà Cầu lúc trước.

Sau khi hắn hoàn thành ủy thác của Hà Cầu, trong đầu xác thực xuất hiện một ít kiến thức về bơi lội.

Khi xuống nước, cơ thể buông lỏng, chân đạp về phía sau, tay sải về phía trước...

Mấy cái này không phải đều phí lời sao?

Đầu óc biết cùng với tay chân có biết hay không là hai chuyện khác hoàn toàn.

- Mấy người các cậu đều muốn đưa toàn kỹ năng vô dụng, nếu thật sự dùng được, mấy người còn có thể bởi vì vậy mà mất mạng sao?

Hà Tứ Hải đứng lên, đi mấy bước về phía trước cho khuất tầm mắt, bởi vì Đào Tử lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn rồi.

- Đại ca, tôi rất nổi danh, anh có thể lấy di động ra tra một chút, những kỹ năng này của tôi, anh tùy tiện lấy ra dùng để tham gia vài trận đấu đều có thể thu được giải thưởng cao, tối thiểu so với việc anh đang làm còn tốt hơn nhiều.

Người thanh niên nhìn từ trên xuống đánh giá Hà Tứ Hải.

- Sao, xem thường công nhân à, còn nữa, tôi hẳn là nhỏ hơn cậu, đừng gọi đại ca.

Hà Tứ Hải ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn lấy di động ra.

- Cậu tên gì?

- Lâm Hóa Long.

Hà Tứ Hải lập tức tra tìm một lúc, thật sự là có.

Trên wiki có tên của cậu ta kèm theo một chuỗi các giải thưởng.

Người chơi Parkour lập kỷ lục Guinness.

Người leo núi cực hạn đệ nhất Hoa Hạ.

Người nhảy dù ở độ cao cao nhất Hoa Hạ.

Phi hành tàu lượn…

Ván trượt...

Đua moto...

Chỉ cần là hạng mục nguy hiểm, hầu như đều có liên quan tới tên cậu ta.

Hơn nữa ở nhiều hạng mục đã đạt được thành tích vô cùng tốt.

Đáng tiếc cuối cùng ở hạng mục lướt sóng lại xảy ra tai nạn chết đi, thi thể cũng không thể tìm được.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.