Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Tử May Mắn

Phiên bản Dịch · 1132 chữ

- Sao thế, con cũng muốn chơi thả diều?

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, nhìn theo ánh mắt của nó.

- Hừm, con mới không muốn đâu.

Đào Tử dẩu miệng ngước cổ lên đáp.

Một bộ dáng con không thèm để ý.

- Thật sự không muốn? Ba nhớ ở chỗ này cũng có người bán diều đây.

Hà Tứ Hải đứng dậy nhìn xung quanh.

Hắn nhớ có một ông lão thường ở đây bán diều, bóng bay, đồ chơi cho trẻ con.

- Con không muốn, phải tốn nhiều tiền lắm. - Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải chợt trầm mặc.

Mặc dù Đào Tử hiểu chuyện khiến Hà Tứ Hải rất vui mừng, nhưng với điều kiện là không đề cập tới tuổi tác của nó.

- Vậy chúng ta đi về phía trước đi.

Hà Tứ Hải đi dạo xung quanh, nhìn xem ông lão bán diều còn ở đây hay không, vẫn muốn mua cho Đào Tử một cái.

Bỗng nhiên Đào Tử ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Oa, con diều thật là đẹp.

Hà Tứ Hải cũng ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai là một con diều bị đứt dây rơi trên ngọn cây.

- Con muốn.

Đào Tử vui vẻ nói, nhưng cái cây này quá cao, không thể với tới, bằng không đã sớm bị người ta lấy đi rồi.

- Vậy ba ba sẽ giúp…

Hà Tứ Hải lời còn chưa nói hết, một ngọn gió thổi qua làm con diều lắc lư rơi xuống, trực tiếp tới trên đầu Đào Tử, nó vươn tay lên là đỡ được.

- Ba ba, nhìn con diều này. - Đào Tử vô cùng cao hứng.

- Thật là đẹp.

Hà Tứ Hải một mặt quái dị, như vậy cũng được?

Phía trên cánh diều có hình công chúa Elsa, hơn nữa còn rất mới.

- Ai làm mất con diều đây? Chúng ta có nên ở đây chờ người đó không? Chủ của nó sẽ rất lo lắng…

Đào Tử nói xong liền cầm cánh diều ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút cảm động, rõ ràng bản thân rất yêu thích nhưng lại không chiếm lấy nó làm của riêng.

Hà Tứ Hải nhìn chung quanh một vòng, sau đó nói:

- Chủ của nó chắc là không cần rồi, hiện tại nó thuộc về con.

- Thật sao? - Đào Tử có chút nghi hoặc.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

- Diều đẹp như vậy, tại sao có người lại không muốn chứ?

- Đại khái là do nó bị mắc trên ngọn cây, người đó không với tới được, chỉ có thể từ bỏ. - Hà Tứ Hải giải thích.

- Vậy...hiện tại nó là của con rồi sao?

Đào Tử kinh hỉ hỏi lại, trong mắt lộ ra sự vui sướng.

- Đúng, hiện tại là của con rồi.

- Oa, ba ba! vậy chúng ta chơi thả diều đi.

Đào Tử từ trên ghế nhảy xuống, lôi kéo tay Hà Tứ Hải, không thể chờ đợi nữa, muốn đi thả diều.

- Không có dây, chúng ta chưa thả được đâu. - Hà Tứ Hải giải thích.

Đào Tử cúi đầu nhìn con diều trên tay, phía trên đã bị đứt chỉ còn một đoạn dây rất ngắn, cũng bởi vậy nên nó mới bị rơi xuống ngọn cây.

- Aiz~

Đào Tử thở dài.

- Đừng lo, chúng ta đi phía trước xem…

Đúng lúc này, trên sân cỏ có một đứa bé trai lớn tiếng ồn ào.

- Oa mẹ ơi, không hay rồi, diều bị bay mất rồi, diều bị bay mất rồi...

- Kỳ quái, làm sao lại vô duyên vô cớ bay mất rồi, có thể là do con dùng sức quá mạnh đấy, chơi thả diều phải lúc căng lúc lỏng...

- Vậy làm sao bây giờ? Mẹ tìm giúp con đi.

- Đã bay mất rồi, mẹ làm sao giúp con nhặt được, đi thôi, sẵn tiện đi mua thức ăn với mẹ luôn nào.

- Vậy cái này làm sao bây giờ? - Bé trai giơ cuộn dây trong tay lên hỏi.

- Diều bay mất rồi, còn giữ làm gì đâu, con vứt vào thùng rác đi.

- À, được.

Bé trai cầm cuộn dây quấn lung tung một hồi, ném vào thùng rác gần đấy.

...

Hà Tứ Hải và Đào Tử bốn mắt nhìn nhau.

- Đi.

Đào Tử khua chân ngắn chạy nhanh tới.

- Chậm chút, coi chừng ngã chổng vó. - Hà Tứ Hải vội vàng đuổi kịp.

Trong thùng rác trừ cuộn dây đứa bé trai mới vứt đi còn có một cuộn dây khác nhỏ hơn.

Hà Tứ Hải trực tiếp nhặt cuộn dây bé trai vừa mới vứt.

Đào Tử không thể chờ được lập tức đưa con diều trong tay tới, Hà Tứ Hải cẩn thận giúp nó nối lại dây.

- Được rồi, đi thôi, chúng ta chơi thả diều nào.

Hà Tứ Hải giơ cao con diều, phi nhanh tới bãi cỏ xanh um tươi tốt.

Đào Tử vội vàng chạy theo.

- Chờ con với, ba ba! Con muốn chơi, con muốn chơi...

Đào Tử vừa chạy, vừa nhảy, vừa cười to vui vẻ...

Sung sướng biết bao.

- Chờ một chút, ba ba giúp con thả con diều lên cao.

Hà Tứ Hải vừa chạy rồi buông con diều trong tay ra, sau đó kéo nhẹ sợi dây trong tay, chậm rãi nhả dây, lúc chặt lúc lỏng...

Con diều lắc lư bay lên bầu trời.

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, trong ánh mắt đầy mong chờ của Đào Tử ôm nó vào lòng rồi đem cuộn dây đưa cho nó.

- Cẩn thận một chút, một lần đừng thả dây quá dài, từ từ, không nên gấp gáp.

Đào Tử mặt căng thẳng, thần sắc chuyên chú, thật giống như chỉ cần buông lỏng một chút thì con diều sẽ bay đi mất.

Hà Tứ Hải cũng không nhiều lời, cẩn thận cầm tay chỉ cho nó cách khống chế cuộn dây.

Đào Tử chậm rãi nắm bắt được, thần sắc thả lỏng hơn.

- Ba ba, chúng ta thả nhiều dây một chút, diều sẽ bay cao hơn. - Đào Tử hưng phấn nói.

- Càng bay cao gió càng lớn, cẩn thận đẩy diều bay đi mất. - Hà Tứ Hải nói.

- Oa, vậy thu dây lại chút, không nên để nó bay mất.

Đào Tử nghe vậy liền sốt sắng, nó luống cuống tay chân thu dây lại.

Đáng tiếc đã muộn rồi, con diều lắc lư rơi xuống.

- Aiz~

Đào Tử thất vọng thở dài.

- Được rồi, chúng ta thả lại là được, làm việc gì cũng vĩnh viễn không được nhụt chí. - Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của bé.

- Cố lên.

Đào Tử bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt quyết tâm nói.

Hà Tứ Hải bị nó chọc cười.

- Cố lên~

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.