Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếc Nôi Nhỏ

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

Cũng may còn có đội đưa tang chuyên nghiệp, chỉ cần tiêu tiền, bọn họ đều sẽ an bài tất cả thỏa đáng, thậm chí còn cung cấp dịch vụ khóc thuê, ca hát, khiêu vũ…

Hà Tứ Hải không có khả năng làm mấy tiết mục biểu diễn như vậy, đương nhiên hắn là không có tiền.

Để bà nội ở nhà ba ngày, sau đó đưa đi hỏa táng.

Đào Tử một tấc không rời đi theo Hà Tứ Hải, ai đến bế cũng không cho.

Con bé tỉnh tỉnh mê mê, đã biết đại khái cái gì là tử vong.

- Ba ba, có phải con sẽ không còn được gặp bà nội nữa hay không?

Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, khó chịu hỏi thăm.

- Bà nội nhớ ba mẹ của Đào Tử, cho nên đi gặp bọn họ rồi. Bà ở với em lâu như vậy, hiện tại cũng muốn bồi tiếp ba mẹ.

- Con cũng muốn gặp ba mẹ, con cũng muốn đi cùng bọn họ.

- Khó lắm, Đào Tử muốn đi với ba mẹ, vậy ca ca liền ở một thân một mình rất đáng thương, anh rất thương tâm đấy.

Đào Tử nghe vậy lập tức ôm chặt lấy cổ Hà Tứ Hải, úp mặt vào vai hắn.

- Vậy thì Đào Tử vĩnh viễn ở với ca ca, ca ca đừng thương tâm nha.

- Cảm ơn.

- Cái gì?

- Anh nói, Đào Tử là đứa trẻ tốt nhất trên thế giới này.

Đào Tử lộ ra nụ cười nhẹ thật khó có được trong mấy ngày hôm nay.

Nghĩa địa của Hà gia thôn tại một sườn núi nhỏ cách thôn không xa, đây cũng là nơi đặt mộ tổ.

Người Hà gia thôn trên cơ bản đều có cùng một tổ tông, mỗi nhà đều sẽ có một khu vực chôn cất của riêng nhà mình.

Tro cốt của bà nội được đặt bên cạnh mộ của ông nội, tại phía dưới hai phần mộ của họ còn có hai tòa mộ mới.

Đó là vợ chồng Hà Đào.

Những người đi theo tiễn bà đoạn đường cuối cùng lên núi đã lục tục rời đi, bọn họ vui vẻ trò chuyện với nhau, thảo luận buổi trưa cùng ăn cái gì.

Cuối cùng chỉ còn lại Hà Tứ Hải, Đào Tử còn có Tứ gia gia ba người.

Hà Tứ Hải mang theo một chiếc xẻng, xúc một chút đất mới bồi đắp lên phần mộ của cha mẹ. Đào Tử hiểu chuyên hỗ trợ nhổ cỏ dại xung quanh.

Tứ gia gia ngồi xổm trước mộ phần của ông nội bà nội, lật qua lật lại mấy tờ tiền giấy rồi đốt đi, vừa nói chuyện vừa qua loa lau nước mắt.

Nói rất nhiều.

Cuối cùng Tứ gia gia hướng về phía hai anh em hô:

- Tứ Hải, Đào Tử, đến đây dập đầu cho ông bà cha mẹ mấy cái.

Giọng nói rất lớn.

Dùng cái này để che giấu đi bi thương của bản thân.

Bà nội qua đời, ngoài Hà Tứ Hải cùng Đào Tử, Tứ gia gia đại khái là người khổ sở nhất.

Cái gọi là trưởng tẩu như mẹ, đối với bà nội, cảm tình của Tứ gia gia đúng là như vậy.

Về phần Ngũ gia gia, không nói cũng được.

- Ông nội, bà nội, ba, mẹ, đến tết con lại trở về thăm mọi người.

Tứ gia gia đứng bên cạnh, đốt điếu thuốc hít một hơi khói dài, cuối cùng chỉ còn lại đoạn tàn thuốc bị ông ném trên mặt đất, dùng chân nện mấy lần, sau đó lớn tiếng hô to:

- Đi!

Một bàn tay nhỏ bé luồn vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.

- Đi thôi. – Hắn quay người đem Đào Tử bế lên, hướng về phía dưới núi đi tới.

Hai bên đường đầy những phần mộ.

Bỗng nhiên ánh mắt của hắn thoáng qua, phát hiện một ngôi mộ mới, có chút kỳ quái lên tiếng hỏi thăm Tứ gia gia:

- Trong thôn gần đây còn có ai qua đời rồi?

Tứ gia gia đi phía trước nghe vậy quay đầu, thuận theo ánh mắt nhìn về phía ngôi mộ mới, sau đó thở dài.

Quay đầu lại vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước:

- Con trai nhà Hà Đạt, chết đuối trong hồ nước đầu thôn.

- Hà Cầu?

- Đương nhiên, nhà Hà Đạt chẳng phải chỉ có một đứa bé là Hà Cầu sao?

Hà Tứ Hải mở cửa căn phòng riêng bên phải, đây là phòng của hai vợ chồng Hà Đào, từ sau khi bọn họ qua đời đã rất ít mở ra.

Trên thực tế cũng chẳng còn bao nhiêu đồ vật.

Một chiếc bàn dài cũ.

Một cái giường trơ chọi không có gì che phủ.

Một tủ quần áo đơn giản.

Một chiếc giường nôi đong đưa nho nhỏ.

Căn phòng tuy không lớn lại lộ ra khí tức đặc biệt trống trải.

Trên bàn dài cũ đặt di ảnh hai vợ chồng Hà Đào, Hà Tứ Hải đi vào cũng đặt ảnh bà nội lên đấy.

Đào Tử nép tại khung cửa, lặng lẽ thò đầu nhìn trộm vào bên trong.

Đây là căn phòng lúc nào cũng khóa lại, trừ khi đến tết ca ca mới mở ra, cho nên nó cũng không có ấn tượng gì trong đầu.

- Đừng đứng ở ngoài, vào đây nào.

Hà Tứ Hải hướng về phía Đào Tử vẫy tay.

- Ba ba. – Đào Tử nhút nhát đi đến.

Hà Tứ Hải chỉ vào di ảnh nói:

- Nào, tới đây, chắp tay bái ba mẹ.

Thế nhưng sự chú ý của Đào Tử hoàn toàn không ở đó, mà là nhìn vào chiếc giường nôi đong đưa nho nhỏ kia.

Hà Tứ Hải dắt tay nó đi qua:

- Đây là chỗ ngủ của Đào Tử khi còn bé.

Chạm nhẹ chút trên nôi rơi ra một lớp bụi dày.

- Ừm, hiện tại con không cần, con lớn rồi. – Đào Tử nói.

Thế nhưng hắn lại nghe ra trong giọng nói của nó có sự thất lạc không phù hợp với tuổi tác.

Chiếc giường nôi nhỏ đong đưa này, gánh vác lên toàn bộ tất cả ký ức về ba mẹ của nó.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.