Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tang Lễ

Phiên bản Dịch · 1092 chữ

- Bà nội!

Hà Tứ Hải xông vào trong phòng, thuận tay bật đèn lên.

Liền thấy bà nội đã mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề nằm trên giường, mặt mang theo nụ cười mỉm, cực kỳ an tường.

- Bà nội!

Nhưng Hà Tứ Hải có dự cảm cực kỳ không tốt, dùng thanh âm cơ hồ đã biến dạng méo mó gọi thêm lần nữa.

Bà nội không có trả lời, càng không mở mắt ra.

Hà Tứ Hải đi lên trước giường, nhẹ nhàng lắc lư lay động thân thể bà, giọng nói đã nghẹn lại:

- Bà nội, rời giường đi, lại nói chuyện với con…

Thế nhưng, Hà Tứ Hải đưa tay sờ lên nàn da của bà, đã lạnh buốt.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì, vội vã xông ra khỏi phòng, đảo mắt nhìn một lượt xung quanh nhà.

Hà Tứ Hải mở toang cửa lớn, chạy ra ngoài sân gọi to:

- Bà nội…~ !

Hắn hét lớn, trong đêm trăng sáng tĩnh mịch, âm thanh truyền đi rất xa, rất xa.

Ánh trăng trong vắt hạ xuống, xuyên thấu qua ngọn cây rồi lượn xung quanh con dốc nhỏ, một bóng người cũng không thấy, tự nhiên cũng chẳng có quỷ.

Hà Tứ Hải đứng trước cửa hô vài tiếng tê tâm liệt phế, nước mắt theo gò má lặng lẽ chảy xuống.

Khi còn bé, lúc hắn vừa tới Hà gia, người đầu tiên đi vào tâm linh non nớt của hắn chính là bà nội.

Bà từng li từng tí chiếu cố chăm sóc cho hắn. Một đứa trẻ vừa tới nơi hoàn cảnh lạ lẫm, lúc nào cũng cẩn thận đề phòng, luôn cảm thấy kinh hoảng bất an.

Từ nhỏ đến lớn bà nội chưa từng mắng qua hắn một câu, chưa từng đánh qua hắn một lần, luôn luôn che chở hắn, yêu thương hắn, bênh vực hắn dù có nghịch ngợm thế nào đi nữa, chân chính coi hắn làm cháu trai ruột của mình.

Hà Tứ Hải chợt nhớ tới, trong lòng hơi động, quyển sổ liền xuất hiện trong tay của hắn.

Cuốn sổ giản dị đơn bạc, lúc này đối với Hà Tứ Hải lại nặng tựa vạn cân, do dự mãi, hắn vẫn lấy dũng khí mở ra xem.

Trên sổ quả nhiên nhiều thêm một hàng chữ nhỏ:

Tính danh: Phan Ngọc Oánh

Ngày sinh: Năm Tân Tị - Tháng Giáp Dần – Ngày Quý Tị - Giờ Thân hai khắc.

Tâm nguyện: Đã hoàn thành

Thù lao: Chúc phúc

- Bà nội, lên đường bình an.

Hà Tứ Hải lẩm bẩm.

Sau đó hắn ngồi xổm xuống bậc cửa, ôm đầu phát ra từng âm thanh nghẹn ngào trầm thấp.

Người thân liên tiếp rời đi, là đả kích phi thường lớn đối với hắn. Dù sao Hà Tứ Hải cũng là một thằng nhóc vừa mới trưởng thành mà thôi.

- Ba ba…? Oa!!!

Bỗng nhiên tiếng gọi cùng tiếng khóc do giật mình tỉnh dậy của Đào Tử vang lên, Hà Tứ Hải vuốt mặt một cái rồi đứng dậy xông vào trong phòng.

Hắn… còn có Đào Tử.

Cho nên hắn nhất định phải cố gắng sống sót, sống tốt.

- Tứ gia gia.

Hai con mắt Hà Tứ Hải sưng đỏ, thần sắc sa sút, hướng về phía lão nhân trước mặt gọi.

- Tứ Hải, đừng quá khó chịu, chết già là phúc, huống chi bà ngươi ra đi cũng rất an tường.

Tứ gia gia đưa tay ra muốn vỗ nhẹ bả vai Hà Tứ Hải, nhưng cuối cùng đưa được một nửa lại do dự rút về.

Thở dài thật sâu.

- Ta đi xem bà chị dâu. – Nói xong ông vào trong nhà.

Hà Tứ Hải ngơ ngác nhìn đám người huyên náo ngoài cửa, hắn bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh ngày hôm trước tới nhà Thang Viên.

Sao mà giống nhau đến thế.

Hà Tứ Hải quay đầu, nhìn thấy Đào Tử đang cuộn rúc vào chỗ ngồi mà bà nội thường ngồi, ôm con gà béo nhỏ đồ chơi, ngây ngốc nhìn về phía trước.

Hà Tứ Hải đi qua ôm nó vào lòng.

- Đào Tử.

- Ừm.

- Ba ba.

- Ừm.

Cái nhà này chỉ còn lại hai người bọn họ nữa thôi.

Một nhà của Tứ gia gia đều tới, một nhà Ngũ gia gia cũng tới.

Con cháu bên Nhị gia gia, Tam gia gia đều đến đông đủ.

Hầu như cả làng đều tới.

Hà Tứ Hải còn nhìn thấy cả Hà Cầu đi theo sau lưng ba nó là Hà Đạt cũng tới.

Lần trước thời điểm có thể tụ tập đông đủ như này, vẫn là tang lễ của vợ chồng Hà Đào.

Còn về phần nhà bố mẹ đẻ của bà nội bên kia không có ai tới.

Trong nhà thật náo nhiệt, thế nhưng trừ Đào Tử trong ngực, Hà Tứ Hải cảm giác tất cả đều có nhàn nhạt xa cách.

Hắn dù sao cũng không phải thuộc về cái nhà này, đặc biệt là với những người cùng bối phận với Hà Đào kia, cơ hồ chẳng có lời nào để nói cùng Hà Tứ Hải.

Bởi vì Hà Tứ Hải chỉ là con nuôi, mặc dù họ Hà, nhưng hắn cuối cùng chỉ là một người ngoài.

Ngược lại những người trẻ tuổi cùng bối phận với hắn lại không quá chú trọng mấy cái này, chủ động nói chuyện với Hà Tứ Hải vài câu.

Nhưng cũng chỉ giới hạn vài câu an ủi khách sáo mà thôi.

Một ngày này, Hà Tứ Hải phảng phất giống như một con rối.

Tứ gia gia Ngũ gia gia nói cái gì, hắn liền làm cái đó, không khác lắm so với tang lễ hai vợ chồng Hà Đào ngày trước.

Hà Tứ Hải coi như xe nhẹ đường quen, đây gọi là kinh nghiệm phong phú sao?

Nghĩ tới đây, không hiểu sao hắn càng thêm cay đắng, muốn cười to một trận.

Nhìn ngoài kia người đến người đi, trong nhà vang lên vài tiếng khóc hư tình giả ý, trước cổng hoan thanh tiếu ngữ…

Tất cả thu vào mắt khiến hắn có một cảm giác không chân thật.

Mặc dù là nông thôn, nhưng bây giờ đã không còn thổ táng chôn cất, trên trấn cũng không có đài hỏa táng, cho nên chỉ có thể kéo ra bãi hỏa táng, sau đó đem tro cốt thu thập đặt vào khu mộ tổ.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.