Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dưa Hấu

Phiên bản Dịch · 1081 chữ

Bên ruộng dưa hấu, có đủ kiểu dưa vừa to vừa tròn, nhìn qua thật mê người.

Đào Tử vô ý thực nhẹ gật đầu, sau đó như nhớ tới cái gì, vội vàng túm tay Hà Tứ Hải khẩn trương nói:

- Không được đâu, bé ngoan không thể trộm đồ của người khác đâu.

Mỗi lần tới đây, nó đều đứng bên bờ ruộng dưa thật lâu, thật muốn ăn mấy trái dưa hấu kia.

Thế nhưng ba ba đã nói, bé ngoan không thể tùy tiện cầm đồ vật của người khác. Trái dưa hấu là của nhà Nhị bá trồng, không phải của nhà Đào Tử, cho nên Đào Tử không thể ăn.

- Đúng, không thể tùy tiện cầm của người khác, tuy nhiên chúng ta có thể đi tìm nhị bá mua một quả có được hay không?

- Được!

Như vậy thì Đào Tử thật vui vẻ. Sau đó thúc giục nói:

- Vậy chúng ta nhanh đi tìm nhị bá đi!

Nhị bá tên gọi Hà Mãn Thương, cũng không phải bác ruột của Đào Tử, chỉ là gọi vậy mà thôi.

- Hiện tại đi tìm nào!

Hà Tứ Hải ôm em gái lên rồi nói.

- Em không chờ được rồi, em ước nhị bá hiện tại đột nhiên tới thăm ruộng dưa thì thật tốt. – Đào Tử tràn đầy hưng phấn nói.

Lúc này hẳn mới là dáng vẻ mà con nít vốn phải có.

Hà Tứ Hải nhìn bộ dáng của em gái ha ha cười:

- Ha ha, xem em gấp chưa kìa, nào có chuyện…

Nhưng còn chưa nói hết lời, liền nghe thấy sau lưng có tiếng gọi:

- Tứ Hải, về rồi à.

- A?

Hà Tứ Hải quay đầu, phát hiện Hà Mãn Thương đầu đội mũ rơm rộng vành, tay mang sọt trúc đang đi tới.

- Nhị bá.

Hà Tứ Hải mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, vội gọi một tiếng.

- Đào Tử, đến đây, nhị bá mời ngươi ăn dưa hấu.

Hà Mãn Thương thả sọt trúc trên tay xuống, đi vào trong ruộng dưa hướng Đào Tử vẫy vẫy tay.

Đào Tử quay sang nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải dắt tay em gái đi tới nói:

- Nhị bá, dưa hấu này của bác đều trồng để bán, cháu sao có thể ăn không được, bao nhiêu tiền để cháu trả.

Hà Mãn Thương nghe xong liền xụ mặt không vui.

- Thằng nhóc này muốn đánh mặt ta đúng hay không? Cùng một thôn muốn ăn dưa hấu còn đòi tiền, không lời nào để nói, người khác biết còn nghĩ ta xấu tính bẩn thỉu đấy.

- Nhị bá, cháu không phải ý này.

- Ngươi có cái ý gì? Ta không cho ngươi ăn, cũng không bán cho ngươi, ta cho Đào Tử ăn. Đào Tử, đến chỗ nhị bá nào.

Hà Mãn Thương vẫy tay lần nữa.

Hà Tứ Hải cười cười, không nói tiếp mà lấy tay nhẹ đẩy lên lưng Đào Tử, để nó tự tiến lên.

- Nhị bá.

Đào Tử đi qua, ngẩng đầu khéo léo gọi một tiếng.

- Aiz…~

Hà Mãn Thương cao hứng xoa xoa đầu nấm nhỏ của nó sau đó khen:

- Thật sự là bé ngoan, để nhị bá chọn cho con một trái lớn nhất, ngọt nhất cho Đào Tử của chúng ta ăn nhé.

Tiếp đấy ông cúi người, bắt đầu lật qua lật lại mấy trái dưa trên đất, hơi có cảm giác liền nhấc lên vỗ vỗ.

- Đào Tử nhỏ như vậy, bà nội ngươi thân thể lại không tốt, sao ngươi có thể yên tâm để hai người ở nhà rồi ra ngoài làm công? Ta muốn nói một câu, lần này ngươi trở về thì trung thực ở lại nhà, chiếu cố tốt bà nội cùng Đào Tử, cũng đừng ra ngoài…”

Hà Mãn Thương một bên lật qua lật lại dưa hấu, một bên giáo huấn Hà Tứ Hải.

- Nhị bá, cháu cũng không còn cách nào khác…

Hà Tứ Hải thở dài trả lời.

Cơ bản hai vợ chồng Hà Đào trước khi đi vẫn có chút tích góp, nhưng sau khi mất thì tiền ma chay chôn cất cũng tiêu sạch sẽ.

Về phần tiền tử tuất cùng thăm hỏi của mọi người, nông thôn với thành thị là không giống nhau, căn bản không hòa vốn được.

Lại thêm bà nội sinh bệnh, vốn liếng đã sớm móc sạch, còn phải vay bên ngoài một số tiền lớn.

Bởi vậy Hà Tứ Hải mới không thể không ra ngoài làm công. Hà Mãn Thương cũng biết Hà Tứ Hải khó xử, không nói thêm gì nữa, mà chuyển đề tài khác:

- Ta nói với Đào Tử mấy lần, muốn ăn dưa hấu liền tự mình sang ruộng nhà Nhị bá mà hái, vậy nhưng nó thật sự là một đứa trẻ ngoan, trùng hợp gặp thì ta cho một hai lần, còn không có ta nó tuyệt đối không xuống ruộng dưa…

Trong lời nói của Nhị bá đều là tán dương Đào Tử, Hà Tứ Hải nghe xong cũng không cảm thấy hưng phấn tự hào gì, ngược lại chỉ thấy cay cay sống mũi.

- Đến đây, cầm quả này này.

Hà Mãn Thương hái được một quả thật to, cầm đưa tới. Đào Tử lập tức đưa tay muốn tiếp, Hà Mãn thương liền cười không cho nói:

- Ngươi không được, để ca ca tới cầm.

Nói xong liền mang dưa hấu nhét vào ngực Hà Tứ Hải.

- Cảm ơn, nhị bá. – Hà Tứ Hải hơi cảm động nói.

- Một quả dưa hấu, có gì tốt mà cảm ơn.

Nói xong lại cúi người hái thêm quả nữa.

- Nhị bá, một quả là đủ rồi.

Hà Tứ Hải vội vàng ngăn lại.

- Cầm đi, mang về cho bà nội ngươi cũng nếm thử.

Hà Tứ Hải không nói thêm, đem dưa hấu lần nữa ôm trong ngực, luống cuống vội vàng đỡ cả hai quả.

- Nhị bá…

- Làm sao?

- Vậy cháu về đây.

Hà Tứ Hải không nói cảm ơn nữa, có vài chuyện ghi tạc trong lòng là được.

- Đi đi, sau này muốn ăn dưa hấu tự mình đến hái, không đáng mấy đồng tiền. Lại nói sắp phải thu hoạch đưa xuống thành phố rồi, không ăn chẳng mấy chốc nó hỏng đi.

Hà Mãn Thương vừa nói vừa nhìn quanh ruộng dưa, một tia ưu sầu hiện lên khóe mắt của ông.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.