Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sổ Sách

Phiên bản Dịch · 993 chữ

“Thì ra đây thực sự là một quyển sổ sách?” – Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Nhìn sang hai bên trái phải quyển sách một chút, giống như cũng không có điểm đặc thù nào, cực kỳ phổ thông.

Hà Tứ Hải bình thường đôi khi cũng xem tiểu thuyết mạng trên điện thoại, đối với các loại như lão già trong nhẫn, ngón tay vàng, hệ thống, bật hack bật bug đều hiểu tương đối.

Nếu nói như vậy thì quyển sổ này coi như là ngón tay vàng của hắn. Thế nhưng nói như nào đều cảm giác có chút vô dụng nhỉ?

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải lại nghĩ tới, mình có thể nhìn thấy quỷ, có phải cũng vì nguyên nhân do quyển sổ này?

Đại khái bởi vì quá nóng, Đào Tử nhẹ nhàng trở mình, cũng buông ra tay nhỏ đang nắm áo của hắn.

Thế là Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xuống giường, đi tới phòng khách đem quyển sổ đặt lên mặt bàn. Sau khi trở lại giường trong đầu nghĩ tới cuốn sổ, cuốn sổ lập tức xuất hiện trong tay của hắn.

Cái này chỉ sợ là tồn tại ngón tay vàng yếu nhất thế giới rồi?

Truyền tống một quyển sổ xa như vậy thì làm được cái gì?

Hà Tứ Hải đem một cái cốc đè lên sổ rồi thử lại. Sau đó cuốn sổ trực tiếp truyền tống vào tay hắn, cái chén vẫn y nguyên tại chỗ.

Tiếp theo lại lấy vài thứ mỏng nhẹ kẹp trong sổ, lần này ngược lại mấy thứ đó cùng một chỗ truyền tới tay hắn.

Thế nhưng cả quyển mỏng như vậy, lại có thể kẹp được bao nhiêu chứ?

Mà lại nói, cho dù truyền tống tới, lấy ra có thể làm cái gì?

Làm ảo thuật?

Hà Tứ Hải nghĩ nghĩ mà đau sọ nhức đầu.

Mơ mơ màng màng, rồi tự mình lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Trong lúc ngủ mơ, Hà Tứ Hải phảng phất nghe thấy âm thanh tiếng trống vang “Đùng đùng đùng…”.

Tiếng trống mênh mông mà hùng hồn, giống như xuyên thấu từ viễn cổ, từ quá khứ xa xăm truyền vọng vào đầu hắn…

Sau đó hắn liền tỉnh.

Mở mắt ra nhìn thấy Đào Tử đang giẫm ván giường vang “thùng thùng…”

- Ba ba!

Nhìn thấy Hà Tứ Hải mở mắt, Đào Tử trực tiếp nhào tới.

- Cẩn thận kẻo ngã, không ngủ đi mới sáng sớm đã dậy làm gì?

Hà Tứ Hải đưa hai tay ôm lấy cô bé, đề phòng Đào Tử ngã khỏi giường. Liếc mắt nhìn điện thoại, mới hơn sáu giờ một chút.

- Hì hì, con dậy sớm nấu cơm nhé, đợi lát nữa bà nội dậy sẽ muốn ăn cơm đấy.

Đào Tử khờ dại trả lời.

Hà Tứ Hải nghe thấy thế liền trầm mặc, sau đó vuốt ve đầu của nó rồi hỏi:

- Những ngày này đều là em nấu cơm sáng à?

- Vâng, con thường xuyên nấu cơm đấy.

Đào Tử vui vẻ gật nhẹ đầu, thể hiện bộ dáng mau tới khen con đi, con có phải một đứa trẻ rất tuyệt hay không.

Thế nhưng Hà Tứ Hải tình nguyện để cho nó không cần hiểu chuyện như vậy.

- Buổi sáng, giữa trưa cùng bữa tối đều là con nấu cơm đấy, nấu cơm rất dễ nhé, đem khoai lang rửa sạch sẽ, đặt ở trong nồi, dùng nước đổ ngập bọn nó, sau đó chất củi thổi lửa đốt lên là được, ùng ục ùng ục, rất đơn giản!

Đào Tử đắc ý nói.

Trách không được hôm qua giữa trưa hắn trở về, ăn khoai lang nửa sống nửa chín.

Mà như Đào Tử nói chẳng những cơm trưa là khoai lang, bữa sáng bữa tối đều là khoai lang luộc.

Hà Tứ Hải đưa tay đem nó ôm thật chặt, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ xíu yếu ớt.

- Ca ca ở trong nhà thì không cần Đào Tử làm, ca ca nấu đồ ngon cho Đào Tử ăn có được hay không? – Hà Tứ Hải hỏi khẽ bên tai em gái.

- Được, được!

Đào Tử vui vẻ trả lời.

Sinh hoạt khó khăn cũng chẳng làm nó bỏ đi sự thuần chân đẹp đẽ vốn có.

.

- A… đây là làm sao vậy? Bị heo con ủi sao?

Hà Tứ Hải nhìn thấy một mảnh rối bời trong vườn, cố ý khoa trương hỏi.

- Hì hì, con nhổ củ cải lên ăn đấy.

Đào Tử lúc lắc cười ngây ngô nói.

- Ăn ngon không?

Hà Tứ Hải cũng không có ý trách cứ em gái, một đứa trẻ mới bốn tuổi, còn có thể yêu cầu nó phải thế nào chứ?

- Không ăn được, con thích ăn cà chua.

Đào Tử vui vẻ trả lời.

Cà chua trong lời của nó chính là cà chua trồng trong vườn, mảnh vườn này một nửa trồng cà chua, một nửa trồng cà rốt.

Nơi này trở thành căn cứ chứa đồ ăn dự trữ của Đào Tử, thèm hay đói liền tới đây nhổ một chút, hái một chút.

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, nhìn qua mấy cành cà chua xung quanh. Cả vườn đều không thấy một trái đỏ, thậm chí quả xanh hơi lớn chút cũng đều không có.

- Thật xin lỗi, con đều ăn hết mất rồi…

Đào Tử có chút ngượng ngùng nói.

- Không việc gì, vốn chính là trồng để Đào Tử ăn mà.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa xoa chiếc đầu nấm nhỏ.

Cái đầu nhỏ của Đào Tử cũng rúc vào tay hắn cọ cọ, có ba ba thật là tốt, rốt cuộc không cần chơi một mình, nó thật vui vẻ.

Ánh mắt Hà Tứ Hải rơi vào ruộng dưa bên cạnh rồi hỏi.

- Đào Tử, có muốn ăn dưa hấu hay không?

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.