Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm Vụ Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 3232 chữ

Thấy Minh sắp sửa đi khỏi nơi này, người phụ nữ kia do dự một chút rồi vẫn gọi theo.

"Còn chuyện gì nữa sao?" Nghe thấy tiếng gọi, Minh quay người lại hỏi.

"Cậu tên gì?" Người phụ nữ kia nói.

"Tên sao, cái đó không quan trọng lắm, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nữa nên không cần thiết." Minh không chút biểu cảm trả lời.

"Vậy sao, cảm ơn cậu nhé, nhưng mà... Tôi nên đi đâu đây?" Người phụ nữ kia có chút thất vọng tự lẩm bẩm.

Dù nói nhỏ nhưng Minh vẫn nghe thấy, cậu ta có chút bối rối, đối với Minh thì việc dẫn theo người khác đi bên cạnh, đặc biệt là phụ nữ thì chính là chuyện cực kì phiền phức nên mới muốn rời đi càng nhanh càng tốt.

Nhưng mà còn đứa bé kia thì Minh cảm thấy khá là thương sót, nếu là khi xưa thì chắc chắn cậu sẽ dẫn theo hai mẹ con này, thế nhưng kể từ khi chuyện kia xảy ra, cậu ta đã sớm không còn ý định khiến cho bản thân phải bị bó buộc.

Người phụ nữ kia có chút lạc lõng, đang không biết nói gì thì Minh lại lần nữa lên tiếng: "Chuyện đó, có một chuyện có lẽ tôi có thể giúp cô đấy..."

Nửa ngày sau Minh xuất hiện ở một đồi núi, ở nơi này có thể nhìn thấy rõ một khu phố bị phá hủy cách đó hơn mười mấy cây số.

Trước khi chia tay với hai mẹ con kia, Minh đã để lại một lọ U Gen, vì không tiện dẫn theo người khác nên cậu chỉ có thể làm vậy, có thể nhờ vào U Gen để biến đổi ra năng lực gì thì phải xem người phụ nữ kia rồi, còn sau khi thức tỉnh dị năng rồi người phụ nữ kia có thể sinh tồn trong thế giới này hay không thì phải xem vào chính cô ta.

Kết quả khiến Minh thở phào nhẹ nhõm, tuy nói là rời đi nhưng cậu ta vẫn luôn âm thầm theo dõi từ xa, kết quả là người phụ nữ kia lại thật sự thức tỉnh được một loại dị năng liên quan đến phấn hoa, hình như là độc tố gì đó, tuy nhiên độc tố vẫn có thể được khống chế bởi cô ta nên về phần đứa trẻ thì không cần lo lắng.

Từ xa trông về phía những kiến trúc bị tàn phá trước mắt, Minh cảm thấy có chút chán nản, nhiều khi cậu ta sợ bản thân sẽ bị điên mất. Trên thực tế cậu ta sắp điên rồi, nếu không phải vì còn mối thù kia thì chỉ sợ cậu ta đã không chịu nổi nữa mà nổi điên mất.

Những chuyện ngày hôm đó vốn Minh đã không còn muốn nhớ đến, nhưng sau chuyện vừa rồi, cậu ta lại lần nữa không tự chủ mà nhớ lại nó lần nữa.

Càng như vậy, cậu ta càng quyết tầm phải tìm cho bằng được những kẻ đó, sau khi giải quyết bọn chúng, Minh mới có thể coi như giải quyết được gánh nặng trong lòng.

Nửa giờ sau.

Trời lúc này đã gần tối, bầu trời mây đen chằng chịt, chẳng biết khi nào mưa dông sẽ đổ xuống. Thế nhưng Minh vẫn đứng ở đỉnh đồi này, sở dĩ cậu không rời đi là vì vừa nhận được tin của đám đồng đội tạm thời mấy hôm trước, nghe họ nói thì hình như đợt dịch chuyển kia đã bắt đầu.

Từ xa xa, một điểm sáng nhanh chóng tiến về nơi này. Ánh mắt Minh hơi liếc qua một chút rồi lại quay sang nhìn hướng khác.

Phía bên đó cũng có mấy điểm sáng đang lao tới với tốc độ cao. Chưa tới mấy phút đồng hồ chúng đã dần đến gần, lúc này mới có thể trông thấy rõ.

Điểm sáng lao tới duy nhất kia hóa ra là một  phương tiện di chuyển trông khá giống xe máy nhưng kích thước lại còn muốn lớn hơn xe ô tô, hơn nữa bên ngoài còn được bao lại bằng thủy tinh đen, điều đặc biệt là nó có thể bay trên không trung.

Những điểm sáng còn lại khi đến gần có thể nhìn rõ là sáu phương tiện di chuyển hình dạng khác nhau.

Bay lơ lửng trên bầu trời là một máy bay hình dạng khá giống chim đại bằng, toàn thân màu đen khiến nó ở trong bóng tối nếu không bật đèn thì khó mà bị phát hiện.

Gần sát mặt đất là một quả cầu bay, một phương tiện hình bánh xe, ba cái còn lại là cùng một hình dạng giống như xe ô tô con nhưng lại có đầu mũi nhọn và bay được.

"Mẹ nó, không phải đã nói là tin tức chính xác sao, vậy mà đám người mới đã được dịch chuyển từ hôm qua rồi, nắm giữ tin tức kiểu gì vậy chứ!" Vừa tới nơi, từ một trong ba phương tiện có hình xe ô tô kia bỗng mở ra một cánh cửa phía trên nóc, sau đó từ trong người thanh niên lúc trước đi chung với cô gái chui ra, nói với vẻ bực tức.

Hiện tại Minh đã sớm biết tên mấy người này, người thanh niên kia tên Lane, cô gái bên cạnh anh ta tên Ennis, hai người này là thủ lĩnh của băng Đại Bàng, băng hội của họ có sáu người.

"Chuyện này ai mà biết được, trước đó tin tức có chút thiếu sót, dù gì cũng chỉ có một ngày thôi, giờ đi chẳng lẽ đã quá muộn ư?" Người đàn ông cường tráng tên John nói, đồng thời anh ta là người đi trên chiếc xe máy màu đen tới một mình kia.

Sau một hồi tranh cãi với nhau, đám người tạm thời lấy ba người Ennis, Lane và John làm người dẫn đầu, bắt đầu đi về nơi nào đó.

"Đi chung chứ, cậu không có phương tiện di chuyển sao?" Thấy Minh không lấy ra phương tiện di chuyển, Ennis tưởng rằng cậu không có nên ngỏ lời mời lên xe.

Đáp lại cô chỉ là nụ cười cảm ơn của Minh, sau đó trong lúc tất cả mọi người chuẩn bị xuất phát thì dưới mặt đất nơi Minh đang đứng có chút chấn động, sau đó mặt đất nứt toác ra một cái khe cực lớn.

Từ dưới đất, một con bọ cạp màu tím chui ra, vừa vặn đỉnh đầu nó cũng chính là chỗ hai chân Minh đang đứng, sau đó trên đỉnh đầu bọ cạp mở ra một cái lỗ rồi chậm rãi đưa Minh tiến vào trong.

"Lâu quá không dùng đến mi rồi!" Vào trong buồng điều khiển, Minh có chút cảm khái tự lẩm bẩm, cậu ta cũng chẳng còn nhớ rõ bản thân mình đã không sử dụng thứ này bao lâu rồi.

Khởi động phương tiện hoặc nói cách khác là robot, sau đó Minh liền điều khiển nó chui xuống mặt đất, chậm rãi bám theo những người khác.

"Hửm... Thứ đó sao trông quen quá vậy?" Quan sát robot của Minh một hồi, Lane cảm thấy có chút quen mắt liền nói.

"Đúng là như vậy, hình như từng nghe về nó ở đâu rồi thì phải." Ennis khẽ cau mày lại, nói.

"Kệ đi, tạm thời nhiệm vụ quan trọng chính là tìm những tân thủ kia, chuyện khác về sau hãng tính."

Ennis: "Oke!"

Trong buồng lái của John.

"Ồ, đùa đấy à, cậu thanh niên đó chẳng lẽ là kẻ kia? Nhưng mà không phải người đó đã..." John thầm nghĩ, thế nhưng anh ta không quá để ý, dù gì thì bọn họ cũng chỉ lập đội tạm thời, quan tâm làm gì chứ.

Phế tích thành phố.

Nơi đây là một thành phố đổ nát hoang tàn, dù là như vậy thì từ lối kiến trúc có thể thấy trước đây nó từng phồn hoa như thế nào.

Ở trong một dãy những ngôi nhà đổ nát, vừa vặn có một không gian rộng lớn, lúc này đang có hơn mười mấy người tụ tập lại ở trong đó.

Chẳng biết những người này đã trải qua điều gì, thế nhưng vẻ mặt còn chứa chút sợ hãi của một số người có thể thấy bọn họ vừa trải qua một chuyện kinh khủng nào đó.

"Thứ đó, lỡ như nó tìm thấy chúng ta thì sao?" Một người thanh niên nói.

"Im mồm, sợ cái mẹ gì chứ, không thấy anh mày có súng đây sao, nó mà dám tới thì tao cho nó chầu ông bà ông vải." Một người đàn ông xăm trổ cầm trên tay khẩu súng lục giận dữ quát người kia.

"Nhưng đại ca, hình như thức ăn hết rồi, làm sao bây giờ?" Một người khác bên cạnh nói.

"Hừm... Cái này khó đây, trước tiên thu hết thức ăn của những người khác lại." Tên đại ca trầm ngâm một lát rồi ra lệnh.

Chỉ trong chốc lát, dưới sự răn đe của đám người tên xăm trổ, những người khác đã ngoan ngoãn giao nộp hết đồ ăn thức uống ra.

"Này, con bé kia..." Một tên đàn em khá là lớn gan lớn mật đứng ngay cạnh tên đại ca xăm trổ, gã ta nhìn về phía một góc trong phòng với ánh mắt đầy dục vọng, nói.

"Chà chà, nói mới nhớ, thứ mê người đó của cô nàng kia anh đây đã để ý lâu rồi, chạy trốn cả ngày suýt nữa thì quên mất, đáng tiếc lại là một con đàn bà tàn phế, loại này thì đúng là phiền phức. Bắt nó sang đây chơi xong rồi đem đi kiếm chỗ vứt để dụ thứ kia đi, không chừng nó sẽ chuyển sự chú ý sang con kia thì sao." Tên đại ca lộ vẻ thổn thức nói ra lời cay độc.

"Oke luôn đại ca, nhưng con nhỏ bên cạnh thì sao?" Tên đàn em lại nói.

"Con đó thì tạm thời giữ lại, dẫn theo lúc nào cần ăn thì đưa ra mà thịt, còn con ngồi xe lăn đó dẫn theo thì phiền, mang ra xài đi." Tên xăm trổ nói.

"Nhưng đại ca..."

"Mày nói lắm vậy, bảo mày đi thì đi đi, tao dùng xong cho tụi mày chia nhau không được sao?"Tên xăm trổ có phần mất kiên nhẫn quát tên kia, âm thanh quá lớn nên đám người đều nghe thấy hết.

"Dạ dạ đại ca...!" Tên đàn em sợ hãi dạ vâng một hồi rồi xoay người, trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ nó, tao muốn nói là lỡ mấy thằng kia không nhịn được ra tay ngăn cản thì sao, mày có súng thì oai lắm à."

Những người khác thấy mấy người tên xăm trổ nhỏ giọng xì xào nãy giờ vốn đã có chút nghi ngờ, lúc này thấy tên đàn em kia bước qua chỗ hai cô gái kia liền có chút suy đoán, đồng thời cũng nhìn sang hai cô gái với vẻ mặt thương cảm.

"Này người đẹp, đại ca anh nói muốn tán gẫu với em kìa, đi theo anh sang bên đó, nếu làm đại ca vui vẻ thì anh ấy sẽ cho em thức ăn." Tên đàn em liếm môi nói với cô gái ngồi xe lăn.

Nghe gã nói vậy thì những người khác đều đồng loạt xoay chuyển ánh mắt rời đi, có người hình như muốn đứng ra khuyên nhủ nhưng như đang nghĩ gì đó rồi vẫn không nói.

"Cảm ơn nhé, nhưng tôi vẫn chưa đói." Thấy vẻ đê tiện trên ánh mắt kẻ kia, Ngân có chút sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh đáp.

"Ồ... Nhưng đại ca nói muốn người đẹp qua đó kìa!" Tên này vừa nói như thế, ánh mắt vừa liếc nhìn cô gái đang cầm tay cầm xe lăn phía sau với vẻ cảnh cáo.

"Em ấy nói không muốn sang bên đó thì cậu cứ quay về nói với đại ca cậu là được, cần gì cứ phải ép người ta đi." Cô gái phía sau dù cũng khá lo sợ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, giọng điệu còn có chút không hề sợ hãi.

"Đến lượt mày nói nữa?" Tên đàn em có chút tức giận, đại ca chửi gã thì thôi, thế mà một ả đàn bà cũng dám láo với gã.

Đang lúc gã định ra tay cho cô gái kia một bài học thì tên đại ca đi tới, gã liếc nhìn hai cô gái rồi chậm rãi đi lại gần chiếc xe lăn của Ngân.

Bàn tay tên xăm trổ túm lấy váy dài của cô gái, dưới sự chứng kiến của những người xung quanh định giở trò đồi bại.

Thấy vậy, Ngân vừa sợ vừa giận, may thay cô gái phía sau xe lăn nhanh chóng kéo cô lùi lại.

Tên đại ca có chút không vụ, đang định đứng dậy thì một tiếng va đập mạnh vang lên, âm thanh khá lớn nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rõ.

Một trong số những người vốn im lặng nãy giờ cẩn thận đi tới trước bức tường nhìn ra phía ngoài, chợt ánh mắt anh ta lộ rõ sự sợ hãi chạy về phía đám người.

"Nó lại đến rồi..." Âm thanh của thanh niên kia không chút kiêng nể mà hô lớn, bởi vậy mà càng kích thích thứ kia tăng tốc đuổi tới.

"Bốp bốp!" Con quái vật lao nhanh tới, bất chấp xung quanh là những bức tường, nó lấy thân mình va đổ mấy bức tường chắn ngang trước mắt khiến tường đổ nát vang lên âm thanh nặng nề.

Quái vật kia là một sinh vật có nửa thân trên là hình người, hai tay là hai cái càng cua to bự, kích thước cơ thể quái vật lớn hơn cả một cái xe taxi.

Nửa thân dưới của nó là một cái đuôi rắn dài, toàn thân được bao lại trong giáp sắt, miệng nó không ngừng chạy ra chất nhầy trông cực kỳ ghê tởm.

"A a a..." Tiếng la hét thảm thiết của thanh niên vừa rồi vang lên, eo anh ta bị kẹp chặt lại trong cái càng cua bên phải, theo một tiếng răng rắc vang lên, xương sống anh ta bị kẹp đến mức gãy nát, sau đó máu thịt phun tung tóe, toàn thân đứt lìa thành hai nửa rồi trực tiếp bị quái vật kia bỏ vô mồm nhai nuốt.

Những người xung quanh làm gì còn để ý đến Ngân và tên xăm trổ nữa, hầu như tất cả mọi người đều hoảng sợ chạy tán loạn.

Toàn thân Ngân mềm nhũn vô lực, chỉ có thể ngồi trên xe lăn run rẩy sợ hãi. May thay cô gái phía sau phản ứng nhanh lẹ nên nhanh chóng dắt theo xe lăn bỏ chạy.

Chỉ là hai người còn chạy chưa được bao xa thì một người phụ nữ khác lại la hét thảm thiết sau đó âm thanh liền im bạt, mùi máu tràn ngập khắp nơi đây khiến quái vật kia càng thêm điên cuồng, âm thanh nhai nuốt của nó lần nữa truyền tới khiến da đầu người ta tê dại.

Những người ở gần quái vật lần lượt bị giết chết sau đó cho vào miệng, quái vật nổi điên, ra sức ăn hết đám người trước mắt sau đó chạy về hướng những người khác vừa bỏ chạy.

Ngân và cô gái kia đều cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cố chạy về lối ra, khoảng cách càng lúc càng gần, mắt thấy chỉ còn chưa tới bốn mét nữa là có thể ra khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc hai người vừa tới trước cửa thì một cái chân to lớn đạp mạnh lên người Ngân khiến cả hai bị bay ngược về sau, Ngân trực tiếp rơi khỏi xe lăn.

Cơn đau truyền tới khiến Ngân chỉ có thể ôm bụng nằm co quắp trên mặt đất, còn cô gái kia thì đỡ hơn một chút, chỉ ngã lăn trên mặt đất một lát rồi đứng dậy.

"Thằng khốn, mày muốn gì hả?" Cô gái giận dữ quát. Thế nhưng đối diện với lời chấp vấn của cô, tên kia chỉ lạnh nhạt đẩy một tấm sắt chặn cửa lại sau đó bỏ chạy.

"Mày...! Cô gái kia giận dữ nhưng không thể làm được gì, ánh mắt cô chuyển sang Ngân và chiếc xe lăn, muốn sang đó đỡ cô dậy.

"Đi, chạy đi. Cảm ơn chị thời gian vừa rồi đã chăm sóc cho em, tuy trước đó chúng ta không quen biết nhưng chị vẫn tình nguyện giúp em đến bây giờ, em thật sự vô cùng cảm kích. Chị nhất định phải sống sót, đừng lo cho em." Không đợi cô gái kia đỡ mình dậy, Ngân đã gấp gáp kêu cô gái rời đi, vừa nói cô còn vừa khóc nước mắt giàn giụa.

"Không được, nó sẽ giết em mất, phải cùng đi..." Cô gá kia không bỏ đi mà vẫn tiếp tục đỡ Ngân dậy sau đó đặt lên xe lăn.

Đáng tiếc, lúc này quái vật kia đã nhảy lên không trung, hai càng vung lên đập xuống thẳng vào chỗ hai người Ngân.

"Xin lỗi chị..." Gần như cả hai tuyệt vọng nhắm mắt, miệng Ngân chỉ có thể lẩm bẩm một câu tự trách.

Khi hai người tưởng chừng bản thân sẽ chết chắc thì một luồng gió lướt thoáng qua, sau đó âm thanh va đập của thứ gì đó vang lên khiến cả hai run rẩy mở mắt ra.

Vừa mở mắt, cả hai đã nhìn thấy quái vật kia chẳng biết vì sao đã bay ra cách đó hơn mười mấy mét, thân nó bị ghim vào trong bức tường dày còn chưa sụp đổ.

Ngay lúc này, không gian bên cạnh hai người họ bỗng có chút vặn vẹo, sau đó một vật thể kích thước khổng lồ chậm rãi xuất hiện.

"Xem nào, có người đẹp bị lạc trong rừng kìa... À không phải, lạc trong phế tích chứ nhỉ, ha ha ha. Chờ anh nhé người đẹp, anh sẽ giải cứu em khỏi nơi quái quỷ này." Xe của John hiện ra rõ ràng, gã ta từ trong nhảy ra sau đó vừa cười vừa huýt sáo, nói.

Hai người Ngân vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy may mắn vì bản thân đã thoát chết, đúng lúc đó tấm sắt chặn cửa mở ra, mấy người vừa rồi đã bỏ chạy đi xa ào ạt chạy lại nơi đây.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đám người kia định bỏ chạy về hướng khác nhưng chợt từ các hướng xung quanh có sáu bóng đèn chiếu sáng từ sáu hướng khác nhau khiến đám người kia phải lùi lại, chỉ thoáng chốc chúng đã lui lại gần chỗ hai người Ngân.

Bạn đang đọc Siêu Thần sáng tác bởi HongLeee

Truyện Siêu Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.