Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Tính

Tiểu thuyết gốc · 2537 chữ

Nói là hệ thống phân bố nhiệm vụ, không bằng nói là do có người đứng phía sau âm thầm thả ra nhiệm vụ để người ở vòng ngoài đi làm. Chẳng qua đám người đứng sau luôn luôn tỏ ra thần bí và không thừa nhận hệ thống nhiệm vụ do họ đặt ra, bởi vì sự tồn tại của những kẻ đó khá là đặc biệt.

Vì đã sống ở đây được sáu năm nên Minh biết rất rõ về một số quy tắc ngầm ở thế giới này, ví dụ như cái được gọi là con trùm trong nhiệm vụ gì đó trên thực tế là một loại quái vật được một chủng tộc sống ở thế giới này thả ra để cắn nuốt người mới từ thế giới bên ngoài, chủng tộc này khá là đặc biệt, chúng tự xưng là Ma.

Còn về nhiệm vụ như trước đó mấy người kia nói là do một chủng tộc đối địch với Ma Tộc, chúng tự xưng là Thần Duệ.

Về phần nhiệm vụ của Thần Duệ thì cũng phải tùy vào từng nhiệm vụ, có lúc là nhiệm vụ giết người, có lúc lại là bắt sống, nhưng suy cho cùng thì chúng đều chỉ có một mục đích duy nhất là giết người để ăn hoặc bắt sống để nuôi nhốt.

Tất cả những điều này Minh đều biết rõ, nhưng dù có biết thì cũng chẳng làm được gì. Bởi vì cậu ta bây giờ đã khác xưa, bản thân chỉ là một tên dị nhân trên dưới cấp B thì làm được cái quái gì, chạy được bao xa thì chạy.

Hai ngày sau.

Lúc này, Minh đang ẩn nấp trong một cái hố đất, cách cậu ta hơn mấy trăm mét phía trước là một khu kiến trúc đổ nát, ở nơi đó có hơn mười mấy người đang đánh nhau cực kỳ ác liệt, máu tươi phun tung tóe.

Những cảnh tượng như này Minh đã nhìn mãi thành quen, thậm chí thời điểm chưa mất đi sức mạnh cậu ta cũng không ít lần bị cuốn vào những trận chiến như vậy.

Hơn mười mấy phút sau, trận chiến kết thúc, hiện trường chỉ còn lại ba người sống sót, trên mặt đất là hơn bảy tám cái xác đang nằm đó.

Cả ba người đều tiến đến trước thi thể những người chết kia rồi rạch bụng chúng sau đó lấy ra nội tạng và cắt lấy một số bộ phận trên cơ thể những người kia rồi rời đi về hướng khác. Còn họ lấy những thứ thịt người kia để làm gì thì không cần nói, đương nhiên là để ăn.

Đối với việc ăn thịt đồng loại liệu chúng có cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý hay không thì chắc chắn là không. Trong mắt đại đa số những người còn sống sót trong cái thế giới tàn khốc này, đạo đức chẳng khác gì rác thải vứt đi, muốn sống sót, trước tiên hãy gạt đạo đức sang một bên, huống chi những kẻ này cũng đâu phải là người cùng một hành tinh.

Đợi ba người kia đi xa, Minh chậm rãi tiến về phía những cái xác chết kia. Ánh mắt Minh chứa đầy vẻ phức tạp nhìn những người này nhưng lại chẳng có chút đồng cảm.

Nửa ngày sau, Minh đi tới một thành phố đổ nát khác.

Đi đến trước một chỗ dường như trước đây là khu ổ chuột, một âm thanh van xin của phụ nữ vang lên từ trong góc tường đã gần như sụp đổ hoàn toàn.

Vốn dĩ từ khi mất đi sức mạnh đến giờ Minh đã dần trở nên có chút hèn nhát và vì một số chuyện ở quá khứ nên cậu không muốn lo chuyện bao đồng, lúc đang định âm thầm quay người rời đi chỗ khác thì một âm thanh trẻ con bỗng vang lên chen lẫn tiếng van xin nài nỉ của người phụ nữ kia.

Tiếng khóc kia cùng với hoàn cảnh lúc này lập tức khiến Minh nhớ lại một chuyện của năm năm về trước, cảm xúc của cậu ta lập tức giao động mãnh liệt.

"Mình... Đang nghĩ gì chứ?" Minh vừa tự lẩm bẩm vừa cười tự giễu, cũng chẳng biết trong đầu cậu ta đang nghĩ gì, chỉ thấy bước chân cậu ta càng nhanh hơn rời khỏi nơi đó, quyết định không lo chuyện bao đồng.

Nhưng. Bước chân cậu vừa đi được mấy bước thì lại dừng lại, bởi vì tiếng trẻ con cùng tiếng khóc van xin càng lúc càng lớn.

Dường như một tia trắc ẩn cuối cùng còn sót lại trong lòng Minh cuối cùng cũng trỗi dậy, chỉ trong nháy mắt, cậu ta chạy lao như điên về hướng tiếng phụ nữ và trẻ con.

Đi đến gần mới biết, thì ra phía sau bức tường đổ kia là một căn phòng còn chưa bị sụp đổ hoàn toàn, lúc này ở trong đó có hơn mười mấy người, có cả đàn ông lẫn phụ nữ trong đó.

Đáng chú ý nhất trong căn phòng chính là một cái nồi nước đang sôi sùng sục, những người kia đều đang ngồi vây quanh cái nồi lớn, ánh mắt chứa đầy vẻ thèm thuồng.

Đang lúc này, một đứa bé sơ sinh vừa được tắm rửa sạch sẽ đang bị một tên đàn ông trông khá tiều tụy cầm trên tay, chuẩn bị bỏ vào trong nồi nước sôi.

Ở trong góc căn phòng, một người đàn ông có vẻ mặt dâm tà đang chậm rãi lột bỏ từng lớp quần áo của một người phụ nữ, gã ta tham lam hít lấy hít để thứ ở giữa hai chân người phụ nữ.

Chỉ là đối mặt với cảnh tượng này, người phụ nữ kia dường như chẳng hề để ý mà chỉ đang khóc lóc nhìn về phía nồi nước sôi kia, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn những người kia tha cho đứa bé sơ sinh.

Đáp lại cô ta là một cú tát cực mạnh đến từ tên đàn ông trước mắt, cô càng lúc càng trở nên tuyệt vọng, nhìn con trai nhỏ của mình sắp sửa bị bỏ vào nồi nước, cô chỉ có thể giãy giụa trong vô lực.

Đột nhiên động tác trên tay người đàn ông tiều tụy trước nồi nước dừng lại, ông ta chậm rãi quay người về một hướng trên tay ôm lấy đứa trẻ đi thẳng về góc tường.

"Này! Mày đang làm cái gì đấy, nấu nhanh lên bọn tao còn ăn trưa, cả ngày bận rộn mới có được mồi ngon mà giờ còn lề mề à?" Mấy người ngồi bên nồi thấy vậy liền quát tên đàn ông tiều tụy sau đó một người khác đứng dậy định đi về phía tên đàn ông tiều tụy.

Cùng lúc đó, người đàn ông đang chuẩn bị làm chuyện kia với người phụ nữ ở trong góc cũng dừng lại động tác, ông ta chậm rãi đi về phía mấy người kia, trong khi đó thì người phụ nữ vừa rồi vì thấy con mình đã an toàn nên cũng thở phào rồi chuẩn bị đứng dậy chạy đi cứu con mình.

Đúng lúc này, một tiếng bụp bỗng vang lên khiến tất cả mọi người không khỏi nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.

Vừa nhìn, tất cả bọn chúng đều tay chân lạnh toát, một vài người phụ nữ thì kinh hoảng đến nỗi phát ra tiếng kêu chói tai.

Chỉ thấy người đàn ông vừa rồi có ý định đồi bại với người phụ nữ kia chẳng biết từ lúc nào đã bị nổ banh đầu, máu tươi đang phun trào từ trên thân thể cụt đầu của gã, đồng thời thi thể gã đã sớm ngã nằm trên mặt đất.

"Ai...?" Phản ứng nhanh nhất là đám đàn ông trong đoàn người, tên vừa rồi đứng lên định tự tay đi nấu đứa bé kia quay đầu lại nhìn ở phía cửa ra, miệng quát một tiếng dài.

Lúc này từ bên ngoài cửa, một thanh niên mặc áo choàng chùm đầu đi vào, trên tay anh ta cầm một thứ vũ khí gì đó có hình dạng hình chữ nhật kích thước tương đương với một chiếc laptop.

Minh không thèm trả lời mà chỉ lạnh lùng giơ lên thứ vũ khí trên tay, ngón tay bị bao phủ bên trong bóp cò một cái, một âm thanh như tiếng gió nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy vang lên.

Ở phía đối diện, một người đàn ông khác đang hấp tấp đứng dậy khỏi chỗ ngồi lập tức bị nổ  banh đầu, máu tươi vang tung tóe khiến những người còn lại sợ hãi chạy tán loạn.

Trong lúc mọi người đang hoảng loạn, người đàn ông tiều tụy trước đó lại đang chậm rãi ôm đứa bé đi về phía người phụ nữ ở trong góc phòng.

Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ sợ hãi cảnh tượng xảy ra trước mắt thì thấy người đàn ông kia mang con mình tới, cô chợt hồi thần lại sau đó chạy vội qua giựt lấy đưa bé trên tay người đàn ông kia, vừa khóc vừa lùi về sau với ánh mắt đầy cảnh giác.

Cùng lúc, lại một cái đầu nữa nổ tung, mùi tanh dần tràn ngập khắp phòng.

"Mày, dừng lại..." Người đàn ông vừa rồi lại nói, chỉ là gã ta không tiến lên mà ngược lại còn lùi về phía sau.

"Dừng lại sao? Một đám không còn lại chút nhân tính như bọn mày thì có tư cách gì cầu xin tao dừng lại, đối với dạng người như bọn mày, không cần phải sống tiếp nữa." Minh nói rất nhanh, nhìn như ánh mắt cực kỳ mạnh lùng, tràn đầy sát khí nhưng thực tế cậu ta lại đang cực kỳ cảnh giác với những người trước mắt.

Lại một người nữa bị mất đầu, ngã quỵ xuống đất, mà người này lại chính là người đàn ông tiều tụy kia.

Tất cả những người Minh giết trước tiên hầu như là đàn ông, nguyên nhân chủ yếu là vì cậu ta sợ đám này sẽ có người là dị nhân nên ra tay cực kỳ độc ác, chỉ trong chốc lát đến cả tên đàn ông vừa rồi nói chuyện cũng bị cậu nhắm tới.

Trước lời cầu xin của tên kia, Minh không chút nương tay mà trực tiếp nổ súng. Phải nói uy lực khẩu súng trên tay cậu ta cực kì mạnh, tuy trông nó khá là quái dị và to lớn nhưng trong tay Minh lại trông nhẹ như không.

Khi người đàn ông còn lại cuối cùng trong đám người bị bắn chết, Minh chợt cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm, cậu ta tự chửi thầm bản thân mình sai lầm, đồng thời nhanh chóng di chuyển khỏi chỗ đang đứng.

Chỉ là dù cậu ta phản ứng khá nhanh nhưng vẫn bị một vật nhọn đâm vào một bên vai, đây còn là kết quả khi đã tránh khỏi vị trí cũ.

"Dị nhân loại hình ẩn thân sao, mày thật là đặc biệt, suýt nữa thì..." Minh vừa lui lại vừa nhìn người vừa xuất hiện ở vị trí vừa rồi cậu đứng, miệng lẩm bẩm nói.

"Tên khốn, mày ra tay thật tàn nhẫn, họ có lỗi gì với mày chứ, mày đúng là đồ độc ác máu lạnh." Ở chỗ vừa rồi minh vừa đứng, xuất hiện một gợn sóng mờ ảo sau đó một thiếu nữ dường như hiện ra từ hư không, sau khi nghe mấy lời lẩm bẩm của Minh xong liền căm hận, nói.

"Để tao giúp mày dùng từ cho chuẩn xác nhé, mày nên nói tao là súc sinh mới đúng. Mày nghĩ thế nào khi tao giết hết đám đó, bọn nó căn bản chính là một đám súc sinh, kể cả mày. Cho nên...." Miệng thì nói nhưng thực tế Minh đang âm thầm điều khiển vi rút của bản thân chuyển rời từ thi thể hai người đàn ông kia sang mấy người phụ nữ còn lại.

Lời vừa dứt, Minh lần nữa giơ lên khẩu súng nọ bắn về phía trước, nhưng cô gái kia cũng phản ứng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt lại tàng hình biến mất.

Cùng lúc đó, mấy người phụ nữ còn lại sau khi bị ký sinh đều làm cùng một động tác đưa hai tay lên cầm lấy đỉnh đầu và cằm của mình. Sau đó một tiếng "rắc" vang lên, tất cả đều ngã quỵ trên mặt đất.

"Thằng khốn, mày chết đi..." Thấy người thân mình đều tự bẻ cổ chết hết, cô gái kia liền biết tất cả chỉ sợ đều do Lý Minh gây ra nên không kìm nổi cơn giận mà quát lên.

Với năng lực tàng hình của cô gái này một khi Minh đã đề phòng thì đối với cậu ta, việc đối phó là rất dễ.

Vốn đã nhìn thấu vị trí của cô ta, lúc này khi nghe thấy tiếng quát giận dữ của cô ta, Minh lại càng dễ dàng xác định, đầu súng nhanh như chớp xoay về hướng đó, ngón tay liên tục bóp cò.

Chỉ trong mấy hơi thở, một thi thể gần như nát bới xuất hiện từ trong không gian, ngã quỵ trên mặt đất.

"Không ngờ lại có loại dị nhân này trộn lẫn trong những tên súc vật này, lần này quá bất cẩn rồi." Tự kiểm điểm lại bản thân một chút sau đó Minh mới quay sang nhìn hai mẹ con kia.

Quần áo của người phụ nữ nọ đã sớm bị xé rách hết, trên người chỉ còn lại một vài mảnh vải che thân, cảnh tượng cực kỳ chật vật. Thế nhưng loại cảnh tượng này thu hút đối với đàn ông như thế nào thì khỏi phải nói.

Minh cũng chẳng để ý lắm, cậu ta chỉ tiện tay cởi một bộ đồ từ trên mấy cái xác kia vứt qua, dù sợ hãi nhưng người phụ nữ kia vẫn nhanh chóng mặc vào sau đó nhìn sang chỗ Minh với vẻ lo lắng và sợ hãi.

"Yên tâm đi, bọn chúng chết hết rồi, hai người an toàn, nhanh chóng rời khỏi nơi này, máu tanh sẽ thu hút đám thú đến." Minh không để ý người phụ nữ kia nghĩ gì, cậu ta chỉ chậm rãi xoay người đi rồi nói.

Tuy người phụ nữ này khá xinh đẹp nhưng cậu ta chẳng có ý định sẽ dẫn theo người khác đi cùng, đẹp à? Chính vì đẹp nên lại càng không nên dẫn theo. Trong cái thế giới này, mọi sinh linh đều bình đẳng, đều phải chết, trừ phụ nữ thì sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn, nhưng chắc chắn một điều là sẽ sống không bằng chết!"

Bạn đang đọc Siêu Thần sáng tác bởi HongLeee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.