Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1220 chữ

Tên nhóc nghe đủ rồi còn không mau trở về nhà lão thành chủ uống nước thuốc.

Giọng Hắc Phủ vang lên từ phía sau khiến A Ngưu giật mình vừa nói vừa tiếng lại gần xách A Ngưu đặt lên vai rồi đi về phía trung tâm Lạc Thành. Đi trên đường A Ngưu không khỏi thắc mắc :

Hắc thúc thúc, thúc bỏ đi như thế không phân phó gì cho bọn họ à ?

Không cần đâu mấy tên đó tự sẽ biết nên làm gì . Còn ngươi cũng không nên ăn nhiều thịt dị thú quá tuy có lợi cho luyện thể nhưng chúng dù sao cũng mang theo vật chất quỷ dị về lâu dài sẽ không có lợi cho cơ thể .

Giọng Hắc Phủ vang lên trả lời có chút răng dạy :

Xung quanh từng đám nhóc con không ngừng phản kháng không muốn đi tới nhà lão thành chủ . Bọn chúng bị từng đám phụ nhân xách cổ như xách gà con miện la oai oái:

Không đi con không đi thuốc vừa đắng uống vào còn rất khó chịu nữa.

Một số còn bị trói gô bịt miệng vác trên vai trong cực kỳ buồn cười. Càng về trung tâm Lạc Thành mọi người càng đông đúc âm thanh đám nhóc ồn ào khắp nơi hoàn cảnh càng lúc càng náo nhiệt. Phía xa xa đã có thể nhìn thấy một căn nhà cũ kĩ sặp xệ kế bên là một tế đàn hình tròn bằng đá cẩm thạch toát lên khí tức đầy cổ lão. Trước sân có bốn chung thuốc bằng đồng thau đang sôi nghiên ngút kế bên một lão già râu tóc bạc phơ gia mặt nhăn nheo nhưng đôi mắt lại hữu thần sáng ngời . Lão không ngừng đi qua đi lại tay cầm một đám cây cỏ có hình thù kỳ lạ mà văng vào chung thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng con độc trùng cũng từ tay lão bị quăn vào chung có một đám cóc tía làn gia sằn sùi có bọ cạp với cái đuôi nhọn hắc càng không thiếu rắn rết dài tận hơn mét bị lão ném vào bốn cái chung bốc lên một mùi vị khó tả. Tiếng lại càng gần sắc mặt đám nhóc dần trở nên trắng bệch có đứa không chịu được rào khóc lên mếu máo một đám thì kêu rào kháng nghị:

Không uống đâu đáng sợ quá. Rê khiếp đi được.

Đám mỹ phụ giắt theo đám trẻ sắc mặt cũng có chút tái đi đôi mắt ánh lên vẻ do dự mặt dù đây không phải lần đầu tiên bọn họ đến nơi này.

Không ai chú ý tới A Ngưu trên vai Hắc Phủ đang cố vương cổ hít lấy mùi hương từ chung thuốc khoé môi nó khẽ cười mỉm ẩn ẩn có thể nhìn thấy một tia nước vãi đang chảy ra.

Chẳng mấy chốc mọi người đã bao vây lấy nhà của lão thành chủ nhìn bốn cái chung đang sôi nghiên ngút trước nhà .

Thành chủ gia gia thứ nước này thật sự có thể uống sao. Lần trước uống nó vừa đắng vừa khó uống cơ thể bọn cháu cũng cực kỳ khó chịu nữa.

Đúng đó vừa khó uống vừa khó chịu nó chẳng có lợi ít gì cả

Một đám nhóc đồng thanh hô ứng, ánh mắt trốn tránh cùng ghét bỏ.

Đám tiểu tử các cháu thật không biết gì , các cháu có biết mấy chung nước thuốc là tinh túy từ vô số phối phối phương quý giá mà ta phải trả giá vô số cùng thành tụ dược đạo cả đời ta đúc kết mà thành, dược tài trong đó là tích lũy cả đời của ta. Bao nhiêu kẻ thèm khát mà không có được , chỉ cần các uống nó hấp thụ hết dược lực trong nó sẽ giúp các cháu thoát thai hoán cốt, nâng cao tư chất kích phát tìm năng vượt qua thế hệ cha chú của các cháu vô số lần đánh xuống một tia hy vọng cuối cùng cho toà tiểu thành này.

Lão thành chủ nghiêm khắc răng dạy:

Qua lợi hại như vậy nhưng bọn cháu uống thứ nước đó nhiều lần rồi vì sao không thấy gì ?

Một tên nhóc chắc vấn :

A Ngưu lại đây .

Lão thành chủ hướng về A Ngưu đang ngồi trên vai của Hắc Phủ khẽ gọi. Từ trên vai Hắc Phủ nhảy xuống nó liền chạy về phía giọng nói của lão thành chủ, lão khẽ nói làm đi :

Lập tức A Ngưu chạy lại một tảng đá lớn cách đó không xa tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng nó có thể thông qua cảm giác của bản thân mà xát định vị trí của tảng đá . Khi còn cách tảng đá một khoản nó khẽ đứng lại thuở lấy một hơi đôi tay dơ lên vận lấy nội kình xung quanh nó bất đầu xuất hiện từng điểm trắng nhạt nhất thời tung ra một đấm trực diện về phía tảng đá . Trong vô số ánh mắt không thể tin nấm đấm A Ngưu lưu lại một cái lỗ sâu hút trên tảng đá lớn lấy nấm đấm làm trung tâm từng vết nứt lang tràn ra bốn phương .

Qua thật lợi hại ... Không thể nào !

Âm thanh kinh ngạc cùng không thể tin của mọi người xung quanh vang lên xen vào đó là tiếng la phấn khích của đám trẻ . Một tên nhóc ba tuổi làm sao có sức lực lớn đến thế giữa lúc ấy giọng nói của lão thành chủ vanh lên:

Các cháu có thấy không đó chính là công dụng của nước thuốc .

Như vậy chỉ cần bọn cháu uống hết đóng nước thuốc này liền sẽ lợi hại như A Ngưu

Giọng một đám nhóc vang lên đầy hưng phấn :

Cũng không phải như thế sau khi uống nước thuốc các cháu cần không ngừng siêng năng rèn luyện bản thân như A Ngưu mới được

Lão thành chủ ôn tồn giảng giải :

Uống nước thuốc bọn cháu muốn uống nước thuốc.

Tiếng bọn nhóc đồng thanh vang lên như không kịp chờ đợi:

Chỉ là khi là ngây sao đó không lâu lại là âm thanh rào thét thê thảm của đám nhóc:

Đắng quá đắng chết ta!

Nóng quá ! Sao có thể lạnh như thế chứ .

Nhứt quá toàn thân ta đau nhứt quá .

Bọn nhóc không ngừng lăng lộn trên đất rồi ngất đi.

Nhìn thấy tình cảnh như thế lão thành chủ cũng chỉ cười khổ nhìn về một đám phụ nhân :

Các ngươi mau đem đám nhóc trở về sáng mai bọn chúng sẽ tỉnh lại thôi nhớ ướt thúc bọn chúng siêng năng vào.

Thoáng chốc xung quanh nhà thành chủ chỉ còn mỗi Hắc Phủ cùng A Ngưu lão thành chủ khẽ nhìn về ba chung thuốc còn lại rồi lại liếc nhìn về A Ngưu khẽ cười ấm áp:

Phần còn lại là cho ngươi. Hắc Phủ hộ pháp cho tên nhóc này.

Cmt đi mình rất cần các bạn nói gì đó cho mình thêm động lực

Bạn đang đọc Siêu Phàm Linh Đồng sáng tác bởi Vanhahaha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vanhahaha
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.