Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Thành

Tiểu thuyết gốc · 1599 chữ

Lạc Thành là một tiểu thành tận cùng biên hoang . Nơi đây tràn ngập trong giết chốt và tang thương. Sáng sớm từng tiếng chém giết vang vọng khắp thành. Lạc Thành chìm trong huyết vụ cùng với mùi tanh tưởi của máu . Mặc cho hoàn cảnh như thế trong thành một đám thanh thiếu niên tuổi chừng mười tám đôi mươi đang xếp thành từng hàng đứng tấn dưới chân thành . Từng khuôn mặt thiếu niên tràn đầy quyết tâm cùng bất khuất đôi mắt nổi lên đầy gân máu , một vài thiếu thì không ngừng rung rẩy nước mắt chảy ròng đôi tay bóp chặt đến ra máu.

Một nam tử trung niên mặt trên người một bộ giáp cũ kỹ miện không ngừng quát tháo :

Đứng vững cho ta! Tập trung cho ta . Các ngươi có nghe thấy không đó là tiếng cha chú tiền bối các ngươi đang chiến đấu với dị thú. Có nghe thấy không đó là tiếng dị thú công thành, đó là tiếng dị thú đang xé xác bọn họ đấy . Có nghe thấy không?

Có! Đám thiếu niên nghiến răng đồng thanh trả lời:

Ngoài thành vô số dị thú với đủ thứ hình dạng kì lạ lao về phía Lạc Thành . Có đại tượng lưng mộc đầy gai nhọn , có mảnh hổ răng nanh sắc bén hơn vô cùng , có viêm hầu thân cháy phừng phừng hắc hoả đầy quỹ dị cùng vô số dị thú đáng sợ khác. Trên tường thành tình cảnh chém giết vô cùng thảm khóc khiến người nhìn thấy đỏ cả mắt. Trong thành tiếng quát tháo của nam tử trung niên vẫn không ngừng vang lên:

Các ngươi bảo có, thế thì càng phải tập trung vào thế tấn của bản thân . Đám xúc vật các ngươi khóc cái bọn họ chiến đấu hy sinh là để các ngươi khóc à . Bọn họ liều mạng với dị thú là để các ngươi rung rẩy khi đứng tấn à . Nghĩ hết cho ta !

Nam tử trung tức giận quát lên:

Lúc này đám thiếu niên chỉ biết ngồi bệch xuống trên nền đất cả đám cuối gầm mặt xuống. Nhìn về đám thiếu niên nam tử trung niên cũng chỉ biết thuở dài . Sỡ dĩ phải làm như thế là để ma luyện tâm tính cho đám thiếu niên này . Luyện thể không đơn thuần chỉ là toi luyện nhục thân mà phải còn rèn luyện tâm tính nó là cảnh giới xây dựng căn cơ cho con đường tu luyện sao này , làm quen sớm với giết chóc ngày sau bước lên chiến trường cơ hội sống sót của đám thiếu niên này sẽ lớn hơn một chút chẳng phải khi xưa lão cũng như vậy đó sao bất chợt đôi mắt lão sáng lên

Phía trung tâm đám thiếu niên một tên nhóc chừng ba tuổi đang đứng tấn sắc mặt không vui cũng không buồn đôi mắt bị một băng vãi đen bịt lại thế đứng của nó vững vàng trầm lặng thân hình nhỏ nhắn toát lên một ý cảnh kì diệu như hòa cùng thiên địa xung quanh nó từng điểm trắng nhạt vô hình đang không ngừng tiếng vào cơ thể . Nhìn thấy ánh mắt của nam tử mặt giáp, lúc này đám thiếu niên xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới tên nhóc đôi mắt từng tên hiện lên vẻ kinh tháng cùng ngưỡng mộ

Tên nhóc này gọi a ngưu được thành chủ Lạc Thành mang về từ ba năm trước không ai biết gõ thân thế của nó , tên nhóc này thường xuyên lẩn vào đội ngũ thiếu niên để tu luyện lão vốn dĩ không quan tâm nhưng hôm nay tên nhóc này biểu hiện khiến lão ngạc nhiên cùng thêm mấy phần chờ mong. Lúc này tiếng chém giết ngoài thành cũng dần nhỏ đi báo hiệu cho trận chiến thủ thành đã kết thúc. Từ phía cổng thành không xa từng tốp người lưng hùm vai gấu ôm mặt chiến giáp màu máu không biết là của dị thú hay của chính họ từ từ tiếng lại . Nhìn thấy thế đám thiếu niên vui vẻ chạy lại gần từng người trong số họ một số thì lo lắng nhìn xung quanh xong rồi cũng kinh hỉ khi thấy người thân của mình.Bọn họ có thể là cha con là sư đồ hay thậm chí thúc cháu. Tên nhóc băng vãi đen cũng không còn đứng tấn nữa mà háo hức chạy về hướng nam tử trung niên đi đầu tiêng chỉ thấy đó là một nam tử vác một thanh cự phủ sau lưng dáng người oai vệ to lớn khuôn mặt tràn đầy sát khí . Tên nhóc khẽ gọi :

Hắc thúc thúc . Thúc trở về rồi.

Nhìn thấy A Ngưu chạy lại nam tử vác cự phủ cũng chỉ khẽ cười xoa đầu tên nhóc này giọng nói vang vọng xung quanh:

Huynh đệ về ăn cơm rồi cùng lão tử chiến tiếp với đám xúc vật đó.

Theo đó là từng tiếng hô ứng vang vọng từ phía sau .

Nam tử vác cự phủ gọi là Hắc Phủ là tướng trấn thủ thành đông . Thành đông lớn già trẻ trai gái cộng lại không quá năm trăm nhà cửa đơn sơ cũ kỹ đổ nát . Lúc ăn mọi người thường quay quần lại ăn tập thể cùng với lính thủ thành cũng là người thân của họ bầu không khí tràn đầy ấm áp

Oa là thịt dị thú ngon quá bọn mày ăn từ từ thôi chờ tao !

Mấy tên nhóc không ngừng bát nháu tranh giành đồ ăn .

Đó là thịt viêm hầu mấy con khỉ giảo hoạt vô cùng. Lão tử phải dùng linh quả lừa bọn chúng mới có thể bắt được. À mà thịt bọn chúng nóng lắm đấy các ngươi ăn lắm vào kẽo lại đánh rắm ra lửa ấy .

Giọng Hắc Phủ vang lên:

Xung quanh là tiếng cười đùa không ngừng của mọi người không ai chú ý tới một góc nhỏ A Ngưu đang không ngừng ăn lấy ăn để từng miến thịt viêm hầu làn da của nó không đỏ lên rồi lại chuyển về bình thường cứ sao mỗi một miến thịt viêm hầu mà nó nuốt vào .

Đám nhóc các ngươi ăn xong rồi đến nhà thành chủ uống nước thuốc.

Giọng một nữ phụ nhân vang lên:

Nghe thấy thanh âm sắc mặt đám nhóc liền trở nên khó coi một đám nữ hài oà khóc lên:

Đắng lắm không đi đâu !

Giọng nói nghiêm khắc của một đám nữ phụ nhân vang lên : không đi cũng phải đi đắng cũng phải uống. Máy đứa nhóc các ngươi có biết nước thuốc của thành chủ quý giá cỡ nào không.

Thành chủ là cường giả số một Lạc Thành từng tham gia xá tội chi chiến mặc dù thất bại nhưng vẫn nhận được sự kín trọng của người dân toàn thành ngoài ra lão còn là một dược sư danh vọng có thể nói là số một Lạc Thành . Việc dạy dỗ đám nhóc trong cũng là do lão đảm nhiệm chỉ ngoại trừ A Ngưu cá biệt sớm đã vượt qua mấy tên nhóc cùng lứa nên thường xuyên lẩn trong đám thiếu niên tu luyện .

Bữa ăn kết thú Hắc Phủ cùng với một đám lính quay quần một chỗ sắc mặt ai nấy cũng ngưng trọng . Biết đám nam nhân đang bàn chuyện mấy phụ nhân cũng đem mấy tên nhóc ra một góc chỉ là không biết cố tình hay vô ý lại bỏ quên tên nhóc A Ngưu .

Bữa sáng hôm nay rất lạ mấy tên đại gia hỏa kia hôm nay ngoan ngoãn đến lạ thường .

Giọng một tên phó tướng vang lên :

Việc này quả thật rất lạ chắc ta phải tìm một lão già kia bàn chuyện xem sao .

Hắc Phủ âm trầm trả lời :

Còn nữa chúng ta sắp hết quân lương rồi . Cho dù cộng thêm sát dị thú thu được cũng không đủ huynh đệ ăn. Bình thường mỗi một tháng bên trên liền sẽ phát quân lương nhưng đã hơn một tháng rồi chúng ta không có tin tức gì?

Giọng một phó tướng khác vang lên:

Nghe thấy thanh âm Hắc Phủ cũng chỉ biết thuở dài :

Chờ chúng ta cũng chỉ có thể chờ thôi . Nếu vẫn không có thì còn cách xuất thành săn dị thú thôi .

Nghe tới đây sắc mặt ai nấy cũng đều khó coi . Xuất thành không khác gì tự xác nói là kiếm ăn kỳ thật là giảm miện ăn bởi mỗi một lần xuất thành cơ hồ là đoàn diệt . Nhìn thấy sắc mặt của mọi người Hắc Phủ cũng chỉ biết cười chua chát:

Thân là con dân tội thành chúng ta còn có sự lựa chọn sao !

Có sự lựa chọn sao ! Có sự lựa chọn sao ! Có sự lựa chọn sao ! Thanh âm vang vọng không ngừng trong lòng A Ngưu cách đó không xa nó khẽ nhắc lại :

Tội thành có sự lựa chọn sao ? Nhưng vì sao cha mẹ ta lại lựa chọn tội thành ? .

Hắc hắc chương này tác viết hết công lực hết chất xám có gì sai sót mọi người cmt cho hay để tác sửa chữa cũng là để lấy động lực viết tiếp:)))

Bạn đang đọc Siêu Phàm Linh Đồng sáng tác bởi Vanhahaha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vanhahaha
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.