Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Nhàn Khắc Pháp Trận, Kiều Nhan Thụ Trọng Bảo

Tiểu thuyết gốc · 2202 chữ

Chút xung đột nho nhỏ ở Hồng Trà lầu, chỉ là chút gió nhẹ thoảng qua mái đầu nhỏ của Bánh Bao Hấp.

Vương Nhàn cũng không đem Lưu Sơn hay Thiết gia gì gì đó để trong lòng.

Dù sao bây giờ cả trong tối lẫn ngoài sáng, đang có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Phí gia và Phương Thiên môn.

Chẳng qua, trong mắt họ Vương, bọn chúng có chơi ra hoa dạng gì cũng chỉ như đám kiến hôi giãy dụa gào thét mà thôi, không thể gây nên nổi sóng to gió lớn gì.

Thời gian thấm thoắt như dòng nước chảy xuôi, nửa tháng thời gian nhanh chóng trôi qua;

Và kỳ Luận Võ Đại Hội mà tất cả mọi người đang háo hức chờ mong;

Rốt cuộc cũng đến.

...

- Võ Nữ đến, thượng Kỳ Lân Võ Đài.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG

Tiếng hô lớn cùng tiếng trống hào hùng từ phía Bắc Đại Quảng Trường dồn dập vang lên liên hồi, trợ uy cho chủ nhân chủ lực đài của Thảo Dược Môn bước vào đấu tràng.

Võ Nữ trong bộ võ phục của Thần Dược anh khí hiên ngang bước tới dưới chân đài tỉ võ cao lớn;

Thịch

Nàng dậm chân vào mặt đất mượn lực bay lên, mạnh mẽ đáp xuống Kỳ Lân Võ Đài nghe thịch một tiếng, sau đó liền khoanh chân ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn về phía ba tòa chủ lực đài còn lại kia.

Tính từ lúc có người thượng đài, bất kỳ ai đều có thể nhảy lên khiêu chiến cùng với người thủ đài;

Thế nhưng ai cũng đều biết, bốn tòa chủ lực đài chính là nơi dành riêng cho chủ lực lần này của Tứ Đại môn phái.

Bởi vậy, cho dù ở đây có nhiều người có tu vi võ đạo cao hơn Võ Nữ rất nhiều, nhưng không một ai ngu ngốc nhảy lên tranh giành với Võ Nữ làm chi.

Vì thế, mọi người cũng chỉ nhìn Võ Nữ một cái, sau đó liền dời tầm mắt đi.

- Mộc Chân Chiêu đến, thượng Linh Tượng Võ Đài.

Không bao lâu sau, tiếng hô lớn từ phía Nam Đại Quảng Quảng vang lên.

Thế nhưng trái ngược hoàn toàn với Võ Nữ, lúc Tiểu Chiêu ra sân lại chẳng có ai reo hò cổ vũ, cũng không có lấy một tiếng trống trợ uy, khí thế khác biệt cách nhau một trời một vực..

Sau tiếng hô lớn, từ xa nhìn lại, mọi người ngay lập tức trông thấy một nữ tử mặc một thân trường bào màu vàng nhạt thong thả bước đến;

Lưng nàng cõng một thanh trường kiếm cũ nát dính đầy vết rỉ sắt, khiến cho mọi người đều có chút xem nhẹ nàng.

Lưu Thủy Tiên Trì bị diệt môn, Chưởng môn nhân Vân Trung Hậu nghèo đến nỗi chẳng cấp nổi cho nàng một thanh bảo kiếm.

Cũng như Võ Nữ, mọi người liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó cũng đều dời ánh mắt đi;

Có lẽ, nàng đến đây chỉ để góp cho đủ số, leo lên bốn toà chủ lực võ đài cũng chỉ để làm bình hoa trang trí cho đẹp mắt, chứ cũng chẳng thể đánh ra tiếng vang gì.

Cũng đúng thôi, nếu xét về mặt thực lực, Võ Nữ có tu vi Địa cấp không nói, còn Mộc Chân Chiêu mặc dù là cường giả Thiên cấp nhưng cũng chỉ là Sơ Ý cảnh, lại vừa đột phá không lâu.

Không thể đặt lên bàn cân so cùng Phí đại tiểu thư một thân tu song võ, hay Diệc Vân Tuyết Thiên cấp Song Ý được.

Mộc Chân Chiêu không quan tâm đám đông nghĩ về mình như thế nào;

Nàng ung dung bước tới dưới chân Linh Tượng Võ Đài, hờ hững ngẩng đầu nhìn tòa võ đài trước mặt;

Nhẹ điểm mũi chân nhảy lên, vừa đáp xuống võ đài nàng liền khoanh chân ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến ánh mắt xung quanh, không màng ngoại sự.

- Diệc Vân Tuyết, khách khanh Kỳ Linh cấm đạo đến, thượng Kim Quy Võ Đài.

Không bao lâu sau, một trong hai nhân vật mọi người mong chờ nhất trong kỳ Luận Võ Đại Hội này, rốt cuộc đã xuất hiện.

Mọi người đồng loạt đưa mắt hướng về phía Tây Đại Quảng Trường, chăm chú nhìn theo bước chân của tuyệt sắc tiểu giai nhân, nàng khoác trên mình một bộ váy trắng bồng bềnh như áng mây trôi trên trời cao, không nhiễm chút khói bụi hồng trần.

Hôm nay cũng như mọi ngày, nàng đeo một tấm lụa mỏng che đi chân diện mục của mình, ngăn cách dung nhan tuyệt mỹ khỏi ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.

Thế nhưng, mọi người khi nhìn nàng đều không thể giấu nỗi vẻ kinh diễm hiện đầy trong ánh mắt.

Thật vậy, nếu xét về mặt nhan sắc, mọi người phần lớn sẽ nghiêng về phía Diệc Vân Tuyết nhiều hơn.

Tuy nàng chỉ để lộ mỗi cặp mắt thôi, nhưng chỉ cần đôi con ngươi sáng rực như hai vầng minh nguyệt cũng quá đủ để người ta lâm vào mê muội khi nhìn vào nàng rồi;

Hai viên ngọc trai xanh biếc như mặt nước hồ Gươm phản chiếu lại cả một bầu trời xanh, tĩnh lặng không chút gợn sóng, không pha chút tạp chất nào;

Khi nàng nhìn phía ngươi, chúng nó sẽ như hai mặt gương trong suốt, thu cả hình bóng ngươi vào bên trong, khiến cho ngươi có cảm giác, trong đôi mắt đó chỉ có mỗi thân ảnh ngươi; cảm giác đó sẽ khiến ngươi vô thức rơi vào trong mê muội, muốn chìm đắm vào trong đôi mắt của tuyệt sắc giai nhân mãi mãi.

"Giá mà nàng tháo khăn che mặt xuống nhỉ?"

Khi nhìn nàng, mọi người đều nhịn không nổi mà toát lên một ao ước như vậy.

Quả thật, từ lúc Vân Tuyết xuất hiện, nàng chưa gỡ lớp lụa mỏng che dung nhan tuyệt sắc của mình xuống bao giờ, khiến cho mọi người vừa yêu thích vừa tiếc hận không thôi.

Chỉ là Vân Tuyết không thể nghe thấy tiếng hò hét trong cõi lòng của đám người bên dưới, nếu không, để nàng tháo mạn che mặt xuống, lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần của mình, thì đám người xung quanh đều sẽ bị mê đắm đến thần hồn đảo điên.

Diệc Vân Tuyết lạnh lùng như một khối băng sương vạn năm, không để mắt chúng nhân đang mê mẩn nhìn lấy mình, nàng cũng không có tâm trạng để nghe tiếng trống ồn ào điếc tai, liền vung tay cắt ngang đánh gãy thợ gõ trống mà Kinh Lý gia đã chuẩn bị để chào đón nàng kia.

Sau đó thản nhiên bước về phía Kim Quy Võ Đài, còn cách đài cao một đoạn, nàng liền đạp tật phong lướt hồng thủy tung người bay lên, cưỡi theo ngọn gió nhảy lên tỉ võ đài cao lớn trước mặt.

"Rất tốt, đều đã đến đông đủ."

Diệc Vân Tuyết khẽ gật gù đầu, thầm lẩm bẩm.

Vừa đáp xuống đài cao, nàng theo thói quen dùng thần thức cẩn thận quét qua toàn bộ phạm vi quanh Đại Quảng Trường một vòng.

Dưới thần thức thần kỳ của một tu chân giả, không có gì có thể ẩn giấu được;

Tất cả mọi người ở đây, mọi cử chỉ hành động của bọn họ đều bị nàng thu vào thức hải.

Nàng khẽ nhếch môi hài lòng mỉm cười, những kẻ nàng muốn bắt muốn giết đều đã có mặt đông đủ, khỏi mất công nàng phải đi kiếm từng người một.

Người nàng muốn bắt, Mộc Chân Chiêu đang ngồi trên Linh Tượng Võ Đài là một;

Lẩn khuất trong đám đông, Niêm Diệu cùng Niêm Duật hai tên cường giả của núi Cửu U mà nàng muốn bắt để truy ra chủ nhân của Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu; đang trốn ở một góc lén lút nhìn nàng là ba.

Người mà nàng hiện tại muốn giết chỉ có hai; là tên họ Vương đang ngồi cùng Như Ngọc và Bánh Bao Hấp tại hàng ghế cao nhất trên Đài Quan Chiến đối diện kia, lúc này hắn cũng đang giương mắt chó mà quan sát nàng.

Diệc Vân Tuyết trừng mắt nhìn lại, Vương Kỳ Phong liền nhe răng híp mắt cười với nàng, bản mặt trơ trơ đó, nàng thầm hận không thể ngay lập tức đem nó băm nát thành thịt vụn.

Mọi người đều nói Hắc Sát Ma Ảnh là kẻ truyền thụ Cửu Liên Thần Công cho Phí Kiều Nhan, nhưng chỉ có mỗi Diệc Vân Tuyết biết, chính thằng nhóc Vương Kỳ Phong kia mới là người truyền thần công cho cô ta;

Không những vậy, nó còn lén lút đào móc pháp quyết tu chân của nàng đem dạy cho cô gái kia;

Bởi vì từ lúc xuất đạo đến giờ, ngoài nữ đồ đệ của nàng ra, chỉ có hắn mới được tiếp xúc gần nàng nhất, Pháp Quyết Bản Mạch bị lộ ra, không phải Vương Kỳ Phong là tội đồ thì không còn ai khác.

Học lén pháp môn nhà người khác, ngươi chắc chắn phải chịu trừng phạt, hoặc là cam chịu trở thành môn đồ của người ta, hoặc là bị phế đi trở thành một tên ngu ngốc.

Còn kẻ dám đem công pháp của người khác truyền ra bên ngoài, gọi là sinh tử đại thù còn chưa đủ, chết cũng chưa hết tội, bị rút hồn luyện cốt cũng không oan.

Vì đây chính là một đại cấm kỵ rồi.

- PHÍ ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN, THƯỢNG HOẢ PHƯỢNG VÕ ĐÀI.

Tiếng hô lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệc Vân Tuyết.

Từ phía chính đông Đại Quảng Trường hai nữ tử thướt tha yêu kiều sóng vai nhau bước tới.

Nữ tử bên trái ôm thanh trường kiếm trước ngực, dáng người thon gầy mảnh mai, nàng bước đi uyển chuyển mượt mà như một nhành trúc khẽ đung đưa theo cơn gió, khiến người không nhịn được mà muốn đưa tay nâng lấy nàng.

Thế nhưng không một ai dám vô lễ, vì bọn đều biết, nàng là đại tiểu thư của Hồng Nhiên gia, có hôn ước cùng Phí gia Phương Thiên sơn:

-Hồng Nhiên Thanh Trúc-

Thanh Trúc hôm nay cũng đến để giành cho mình một toà Nhân cấp võ đài, mặc dù Hòng Nhiên gia không cần thiết phải tranh đoạt cùng thiên hạ, nhưng nàng vẫn muốn làm ra một chút gì đó cho gia tộc nàng, muốn tranh thủ chút danh khí cho nhà Hồng Nhiên.

Thanh Trúc có thể xưng là một trang giai nhân mỹ lệ động lòng người, nhưng ánh mắt mọi người hầu hết đều đổ dồn về phía nữ tử đi ở bên phải cô.

Bởi vì nàng mới là người nổi bậc nhất trong kỳ Luận Võ Đại Hội lần này đấy.

Phí đại tiểu thư, Phí Kiều Nhan.

Không chỉ nhan sắc tuyệt trần, mà dáng người bốc lửa cũng đốt cháy ánh mắt chúng nhân, cơ thể nàng thành thục như một trái táo đến độ chín muồi chờ nhân đến ngắt lấy;

Từ trên xuống dưới là một khối thân thể tiền đột hậu kiều, hai khối đầy đặn căng tròn trước ngực, xuống một chút là vòng eo nhỏ gọn, chỉ cần ngươi đem cánh tay đưa qua, là lập tức có thể ôm trọn nàng vào lòng, cảm nhận ôn hương mềm mại trên cơ thể của người ngọc.

Thế nhưng không một ai ở đây dám làm liều mà đến gần nàng, vì mũi thương sắc bén nhô ra sau lưng nàng kia đã ngay lập túc cản bước bọn họ lại.

Nhìn mũi thương phủ một màu đen kịt, ai nấy đều cảm thấy cổ họng mình lạnh buốt nhịn không được mà nuốt ực một cái.

Chỉ cần tiến đến trong phạm vi của trường thương, nhất định sẽ nó một kích đoạt mạng đấy, nghĩ đến đây, đám đông thức thời nhường ra một lối đi nhỏ dành cho tiểu nữ tử.

- Đến nơi rồi, cậu thượng đài đi.

Vì chưa đến lượt mình, nên Thanh Trúc liền dừng lại bước chân, vẫy vẫy tay cổ vũ cô bạn thân mình, sau đó mới đi qua chỗ đám nhân sĩ tham chiến của nhà họ Phí.

Chỉ còn mình Phí Kiều Nhan, nàng ngẩng đầu hướng ánh mắt về phía bốn toà chủ lực võ đài vây quanh Nhân Trung Long Đài ở ngay trung tâm Đại Quảng Trường;

Nhìn lên hai trang giai nhân tuyệt sắc, cũng là hai cường địch của nàng trong lần tỉ võ này:

Diệc Vân Tuyết thủ Kỳ Lân Võ Đài;

Mộc Chân Chiêu thủ Linh Tượng Võ Đài.

cùng nhau tranh đoạt Nhân Trung Long Đài.

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.