Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền dạy kiếm pháp.

Tiểu thuyết gốc · 2197 chữ

Cuộc gặp gỡ Chu Hồng xảy ra vô cùng ngắn ngủi, nhưng nó cũng đã để lại dấu vết sâu đậm bên trong tâm trí của Nobita.

"Xinh thật, thậm chí Shizuka.."

Cô thiếu nữ phải đi rất lâu thì Nobita mới mở miệng nói, xưa nay cậu bé chưa từng thấy người đẹp như vậy. Ngay cả Shizuka, người mà Nobita luôn muốn cưới làm vợ trong tương lai cũng không thể sánh bằng được.

"A, không được! Sư phụ nói không thể để những thứ như vậy ảnh hưởng trong ba năm này."

"Nếu người mà biết được mình bị vẻ đẹp của người ta làm mê luyến thì sẽ đánh chết mất."

Nobita thầm nghĩ mà sợ, trong mấy ngày vừa rồi có vài kẻ không có mắt đến gây sự với bọn họ. Kết quả là Dạ Lăng đều dùng một ngón tay trấn áp, sau đó trói chúng vào trên cột rồi dùng dao cắt từ từ từng khúc trên người bọn chúng mà không gây đến cái chết.

Con dao ấy dường như được khắc lấy một vài dòng đạo văn màu vàng kim. Từng dòng cổ ngữ đó có tác dụng cầm máu ngay lập tức sau khi lưỡi dao vừa đi qua, lại còn có tính công kích thẳng vào linh hồn.

Cơ thể khi bị đánh thì còn có thể chịu đau, nhưng linh hồn thì lại không như vậy. Cứ tưởng tượng nhục thân như một người binh sĩ có mang giáp, múi cơ và bắp thịt chính là tấm khiên.

Khi gặp phải công kích thì nó có thể bảo vệ cho chủ sở hữu (tất nhiên là vẫn sẽ có tổn thương), nhưng linh hồn lại giống một người trần truồng yếu ớt không mặc gì vậy. Bị đánh hoặc bị dao đâm sẽ rất đau đớn thậm chí là chết đi.

Từng dòng cổ ngữ trên con dao không đánh mạnh và chỉ đánh rất nhẹ vào linh hồn, nó tựa như từng cây kim châm đâm thẳng vào, vừa đau nhói lại không thể chết đi ngay lập tức.

Nói thẳng ra là linh hồn vô cùng yếu ớt.

Lúc ấy Nobita chưa tu luyện cho nên không nhìn ra được, giờ nghĩ lại khi đó không khỏi để cho cậu bé lạnh sống lưng. Bởi vì cậu là đệ tử của Dạ Lăng nên hắn sẽ không giết cậu, nhưng con người ấy lại có vô số biện pháp tra tấn mà không để cậu phải tổn thương.

"Về thôi về thôi, cần phải tiếp tục tu luyện mới có thể nhanh về nhà được."

Nobita phất phất tay tự nói một mình rồi bay trở lại gian nhà của mình.

Sau khi cậu bé đi mất thì giữa trời đêm hiện ra một bóng người nhìn về phía Nobita.

"Thú vị, không ngờ lại để ta gặp được đồ đệ của nhân vật cấp bậc Tiên Đế."

Người này mỉm cười nhẹ, sau đó một luồng gió lạnh thổi qua liền biến mất.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì Nobita đã phải ra ngoài sân tập quyền pháp.

"Hây da!"

"Vù!"

Cậu bé đứng thế trung bình tấn, hai tay không ngừng vung ra nắm đấm để cho không khí trước mặt bị đánh phá, từng luồng gió mát sinh ra từ đó không ngừng quanh quẩn giữa sân của tiểu viện.

Thật sự thì Nobita không muốn phải tập luyện đâu, nhưng nếu không làm thì cậu sẽ bị Dạ Lăng đánh chết mất.

"Bộp bộp!"

Giữa lúc Nobita đang hăng say đánh quyền thì không biết có tiếng vỗ tay từ đâu ra. Nhịp điệu vô cùng chậm rãi giống như đang thưởng thức màn đánh quyền của cậu vậy.

"Cho hỏi là ai vậy?"

Tiếng vỗ tay cũng làm cho Nobita đang tập trung đột nhiên bừng tỉnh, cậu bé lần theo thanh âm để tìm nơi phát ra của nó.

Trên mái nhà, ở trên đó có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi nhìn cậu với vẻ mỉm cười.

"Ta à? Một người qua đường mà thôi, đi ngang qua tiểu viện này thì nghe có tiếng gió rít gào khiến cho ta tưởng bão sắp đến."

"Không ngờ lại là một thiếu niên đẹp trai sáng sủa đang chăm chỉ đánh quyền đấy."

Thanh âm trong trẻo dễ nghe.

"Cảm ơn, không biết nên gọi anh trai là như thế nào?"

Nobita lễ phép trả lời, người trước mặt không có địch ý nên cậu cũng không đề phòng.

"Ha ha! Anh trai sao? Vậy gọi ta là Trần ca ca đi."

Người này nghe vậy lập tức cười vang lên, gương mặt anh tuấn ấy cười một cái dường như để thế gian trăm hoa đua nở, vô cùng mê người.

Đến Nobita cũng không khỏi thầm khen một tiếng.

"Được, Trần ca ca. Vậy anh tiếp tục ngồi đó đi, em sẽ tiếp tục đánh quyền."

Cậu bé hỏi thăm một tiếng.

Thật sự thì Nobita muốn mời vị Trần ca ca này vào uống trà cơ, nhưng mà ở nơi này không thể tùy tiện tin người khác được.

"Vù!"

"Đoàng!"

Từ khi bắt đầu tu luyện thì Nobita đã có thể tập trung dễ dàng hơn, chỉ không đến ba hơi thở là cậu đã tiến vào trạng thái này.

Khi tập trung thì mọi tạp niệm trong đầu đều được buông bỏ, quyền pháp cũng ngày càng tiến bộ. Hiện tại Nobita đã có thể tung ra những nắm đấm đánh nổ cả không khí như pháo bắn.

"Bộp! Bộp!"

"Này, đánh tốt đấy."

Tiếng vỗ tay lại vang lên, nó đánh nhiễu sự tập trung của Nobita một lần nữa.

Cậu ngoảnh mặt nhìn lại thì đã thấy vị Trần ca ca này đứng trong tiểu viện ngắm nghía xung quanh tiểu viện.

"Không thể nào!"

Trong lòng Nobita không khỏi rung động cùng sợ hãi, tiểu viện này có kết giới. Hơn nữa còn không yếu, Dạ Lăng từng nói không phải Nguyên Anh sẽ không thể phá bỏ nó.

Bởi vì mấy tên không có mắt hôm trước liên tục quấy rầy cho nên sư phụ cậu đã tạo ra kết giới này để tránh sự phiền nhiễu.

"Anh trai này không đơn giản."

"Sư phụ, có người xông vào kết giới của chúng ta rồi kìa!"

"..."

Nobita cảm thấy không ổn liền lập tức truyền âm cho Dạ Lăng, chỉ là đúng lúc quan trọng như thế này thì người sư phụ kia lại im lặng không thấy đâu.

"Không phải chứ? Sư phụ, người đâu rồi?"

Cậu cố gắng truyền âm cho Dạ Lăng, đáng tiếc là không thể liên lạc được cho hắn.

Người này thật không đáng tin cậy.

"Đừng sợ, ta cũng không định làm gì xấu. Chủ yếu là thấy nên dạy ngươi một chút kiếm pháp tăng thêm thủ đoạn phòng thân mà thôi."

Thanh niên trẻ tuổi nhếch miệng cười một cái nói, đồng thời đi đến gần cậu.

"Trần ca ca, chúng ta là người xa lạ không quen biết. Vì sao anh muốn dạy cho em?"

Nobita liên tục lùi lại mấy bước, cậu muốn tránh xa khỏi người đang đến gần mình.

"Đơn giản là chướng mắt ngươi quá yếu mà thôi. Thủ đoạn ít như vậy, sau này ra ngoài sẽ rất thiệt thòi thậm chí là mất mạng đấy."

Trần ca ca không biết từ đâu xuất ra một thanh trường kiếm rồi cầm trong tay.

Trường kiếm dài ba thước, tràn đầy cổ lão mà sắc bén phảng phất có trảm diệt hết thảy.

"Nhìn cho kỹ."

Trần ca ca bắt đầu vung kiếm ở giữa sân, từng luồng thanh phong bắt đầu nổi lên.

Kiếm chiêu được xuất ra nhanh như thiểm điệm, mạnh mẽ như lôi đình, nó kết hợp với bộ pháp quỷ dị khiến cho Nobita khó mà đoán được khi nào hắn sẽ xuất chiêu.

Vị Trần ca ca này dường như đang dần tiến vào trạng thái tập trung, quanh thân hắn bắt đầu nổi lên bàng bạc kiếm ý, từng đạo ý cảnh bắn ra quét ngang bốn phía.

Nếu không cẩn thận dính phải kiếm ý của hắn thì linh hồn, tâm trí, ý niệm của người dính phải sẽ lập tức bị trảm diệt không còn một mảnh.

"Đoàng!"

Dần dần, mỗi một kiếm chiêu được Trần ca ca xuất ra đều kèm theo tiếng sấm nổ, lôi điện bắt đầu hiện lên xung quanh hắn. Lúc này, cả người vị Trần ca ca này tựa như lôi thần hàng thế, quanh thân có sấm sét hộ thể, uy thế kinh người.

"Nhìn cho kỹ. Một chiêu này tên là Phá Quân!"

"Bộ kiếm pháp này tên là Lôi kiếm pháp!"

Trần ca ca xuất ra một chiêu kiếm cuối cùng, kiếm chiêu nhanh cùng mãnh đến cực hạn, phảng phất có thể chém diệt vạn quân, thiên địa, thời không, nhân quả, thông tin, quy tắc, khái niệm, câu chuyện, hết thảy Đại Đạo cũng có thể bị trảm diệt.

"Đoàng! Đoàng!"

Không biết trên bầu trời mây đen kéo đến từ lúc nào, sấm chớp dường như âm ỉ đã lâu bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng kinh khủng phảng phất có thể hủy thiên diệt địa.

Từng đạo lôi đình khủng bố theo kiếm chiêu cuối cùng được đánh ra cũng lập tức giáng xuống tiểu viện, may mắn thay kết giới của Dạ Lăng có thể chặn được chúng.

"Đó chính là Lôi kiếm pháp, bộ kiếm pháp này không phải cao siêu gì đâu. Nhưng nó lại rất thích hợp cho người mới học."

"Nhóc con, ta từ trên người ngươi cảm nhận được hắn. Đừng để cho chúng ta thất vọng."

Trần ca ca nói.

"Vâng."

Lúc này, Nobita vẫn còn chưa tỉnh hồn, cậu vẫn trầm mê vào một kiếm cuối cùng kia.

Vị Trần ca ca này thấy vậy liền mỉm cười một cái rồi biến mất.

Hắc Giác Trấn.

Thị trấn nơi Nobita cùng Dạ Lăng dừng chân lại. Kinh tế ở nơi này chủ yếu dựa vào sừng đen của Lục Trảo Hắc Giác Ngưu, sừng của loài trâu này là nguyên liệu khá tốt để tạo lên một kiện linh khí cho tu sĩ.

Hơn nữa loài trâu này có thể nuôi dưỡng như gia súc bình thường, cách tám tháng thì chúng lại mọc ra một chiếc sừng mới sau khi sừng cũ bị cưa đi. Chúng rất có giá.

Bởi vậy nên thị trấn này gọi là Hắc Giác. Dựa vào nó mà nơi đây khá là có tiền.

Hắc Giác Trấn nổi tiếng là có rất nhiều thanh lâu cùng kỹ nữ xinh đẹp, du khách đến đây phần nhiều là để ngắm các cô gái ở thanh lâu là chính.

Xuân Hoa Lâu, thanh lâu lớn nhất của Hắc Giác Trấn cũng là nơi có nhiều kỹ nữ xinh đẹp nhất. Thanh lâu này chia gian phòng thành bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoàng. Trong đó gian chữ Thiên là cao cấp nhất.

Lúc này ở một gian chữ Thiên ở Xuân Hoa Lâu, trong phòng có hai nam tử trẻ tuổi đang ngồi đối diện nhau, nơi họ tọa hạ nằm bên cạnh cửa sổ.

Ngắm nhìn thị trấn phồn hoa, tấp nập người qua kẻ lại ở dưới đường xong thì Dạ Lăng ngoảnh mặt nhìn nam nhân đối diện mình.

"Không ngờ chủ nhân của Thiên Đình, Kiếm Tiên Trần Bắc Huyền đại danh đỉnh đỉnh lại đi tới chốn thanh lâu như thế này. Nói ra không sợ người ta chê cười sao?"

Hắn nói đùa một cái, đồng thời cầm lấy bình trà trên bàn rót vào chén của cả hai.

"Không sợ, dù sao cũng không có ai tin được."

Trần Bắc Huyền mỉm cười, tiếp lấy chén trà rồi uống.

"Thấy đệ tử ta thế nào?"

Dạ Lăng hỏi một cái.

"Thiên phú tu luyện không tốt, tài xạ thủ coi như hợp cách."

"Phẩm tính có thể chấp nhận."

Trần Bắc Huyền đánh giá.

"Hơn nữa ta từ trên người đệ tử của ngươi thấy được hắn."

"Ừ, đúng vậy. Tiểu tử này được ta mang đi từ chỗ hắn."

Dạ Lăng cũng không có giấu diếm mà nói thẳng.

Cho dù bọn họ không chủ động muốn biết cũng sẽ tiếp nhận vô hạn tin tức từ khắp chư thiên vạn giới, tốc độ xử lí thông tin cũng nhanh y như vậy.

Dù đối phương che dấu bản thân thì cũng có thể tìm ra tung tích từ những người xung quanh.

Có thể nói bọn họ gần như không gì không biết vậy.

"Người kia quá cao, cao không thể chạm được."

"Hắn đã thoát ra khỏi ràng buộc mà đạt đến đại tự tại, đại tiêu dao thật sự."

Dạ Lăng ngẫm lại rồi nói.

Hết chương.

Lời người viết: Đổi lại hẹn ước của Dạ Lăng cùng Đế Thiên thành 3 năm. Xin lỗi vì đã có sự nhầm lẫn.

Bạn đang đọc Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime sáng tác bởi LýThấtDạ2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LýThấtDạ2020
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.