Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ.

Tiểu thuyết gốc · 2106 chữ

Ma Vực.

Dưới bầu trời đêm, ánh trăng sáng từ trên cao chiếu rọi qua những tầng mây lượn lờ trên bầu trời rồi chạm xuống mặt đất. Nó tựa như lớp ngân sa mỏng bao trùm lên toàn bộ thế gian đang chìm vào màn đêm cùng với cảm giác tuế nguyệt từ thời đại xa xưa.

Tại phía trên cao, nơi vượt qua cả những đám mây đang bay lơ lửng cách xa so với đại địa, lúc này có một thân ảnh nhỏ bé đang bay nhảy tung tăng ở đây.

"Thì ra cảm giác tự do bay lượn chính là như vậy sao."

Nobita tràn đầy hưng phấn nói, cái miệng không nhịn được mà cứ cười liên tục. Trước đây khi dùng Chong Chóng Tre mặc dù cũng có thể bay lên nhưng cảm giác nó đem lại không tự do bằng lúc này. Nó phụ thuộc vào pin, có rủi ro sẽ rơi ra khỏi đầu, có thể bị phá hủy, hơn nữa không có nó thì không thể bay được.

Mà giờ đây thì chỉ cần một ý niệm là Nobita cũng có thể bay lượn với vận tốc còn nhanh hơn cả ánh sáng hàng ngàn lần.

"Ý?"

Trong lúc bay quanh quanh phía trên thị trấn Đỗ Linh, nơi thằng bé cùng Dạ Lăng dừng chân lại thì nó thấy có bóng người đang lơ lửng trên không trung.

Đó là một nữ hài tầm tuổi như Nobita, thiếu nữ ấy vận trên người bộ váy đỏ phong cách cổ xưa kết hợp với khuôn mặt và dáng người nhỏ nhắn nhưng lại cân đối đã làm nổi bật lên sự dễ thương cùng năng động của nàng, làn da trắng trẻo tựa như băng cơ ngọc cốt làm cho cô bé ấy có khí chất như một vị tiên nữ giáng trần xuống nhân gian.

Mái tóc dài đỏ rực như lửa được buộc đuôi ngựa ra phía sau lưng, khi Nobita bắt gặp thiếu nữ này thì chính là lúc nàng đang ngẩng mặt lên bầu trời đêm mà ngắm nhìn ánh trăng cùng quần sao lấp lánh trong vũ trụ rộng lớn kia. Cặp mắt màu đỏ nhạt trong veo kia của cô bé giống như thu lấy cả vũ trụ khi phản chiếu những dải thiên hà đang chiếu sáng lung linh phía trên cao.

Nó đã để cho trái tim thằng bé có chút rung động khi nhìn vào, ánh mắt đó hướng về mặt trăng sáng phía trên cao lộ ra một loại cảm giác khó tả được.

Nobita dừng lại ở phía xa xa mà im lặng ngắm nhìn cô bé ấy một cách say mê, vẻ đẹp của nàng để cho trăng sao phía trên hư không vô tận kia cũng phải lép vế mà lui lại không dám tranh đua, bụi trần trên thế gian cũng không dám chạm đến làn da trắng tựa như tuyết của nàng vì sợ vấy bẩn chúng.

"Đẹp quá."

Thằng bé vô tình thốt ra tiếng lòng của mình, nó nhìn chăm chú vào nữ hài kia mà không cách nào rời mắt nổi.

Giọng nói đột nhiên vang lên ấy vô tình đã gây lên sự chú ý của cô bé kia, nàng đưa mắt dời đi khỏi mặt trăng sáng trên cao mà nhìn về phía Nobita, đôi mắt sáng tựa như ánh sao híp lại, khuôn mặt tràn đầy rạng rỡ mỉm cười về phía cậu bé.

"Ta tên Chu Hồng, còn ngươi tên là gì?"

Lúc này, đôi mắt lấp lánh tràn đầy linh động cùng với nụ cười tươi tựa như hoa ấy giống như có một loại ma lực cực kì quyến rũ làm cho thế gian điên đảo, tinh không đều vì đó mà lu mờ đi, cả thế giới lúc này tựa như sân khấu lấy nàng làm trung tâm để tôn lên sự nổi bật ấy.

Khi tiếng nói của nàng được cất lên thì cũng là lúc cậu bé hiểu được cái cảm giác khó tả trước đó khi mình nhìn thấy Chu Hồng mà cảm nhận được là gì rồi. Đó là sự dịu dàng lại ấm áp tựa như có ngọn lửa đang bao bọc lấy người ta, để cho ta có cảm giác yên tâm lại giống như bản thân đã được trở về ngôi nhà của chính mình sau một thời gian dài và được ai đó đứng trước cửa và nói "mừng anh đã về nhà" vậy.

Khung cảnh cô bé với nụ cười rạng rỡ kia giữa đêm trăng sáng đã in vào sâu trong trí nhớ Nobita để cho thằng bé sau này không cách nào quên được.

"M-Mình tên Nobita! Nobi Nobita!"

Trước câu hỏi đột ngột ấy đã làm cho Nobita vô cùng bối rối mà bật thốt lên một cách đầy ngại ngùng, bởi cậu nhỏ còn đang đắm chìm trong sự xinh đẹp tuyệt trần ấy.

"Nobi Nobita, cái tên thật lạ. Ngươi đến từ nơi nào?"

Hai mắt Chu Hồng tràn đầy sự sống động nhìn về phía thằng bé rồi mỉm cười hỏi.

"N-Nhật Bản!"

Thằng bé vô cùng bối rối trả lời, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng lên, mồ hôi bắt đầu sinh ra từ trên trán rồi lăn xuống, tay phải đưa về phía sau gáy mà xoa xoa đầu vì xấu hổ.

"Đó là chỗ nào thế?"

Chu Hồng mang theo đôi mắt tràn đầy tò mò cùng thích thú hơi bay đến gần Nobita, trên người thiếu nữ xinh đẹp ấy tỏa ra một mùi hương làm cho người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.

"M-Một nơi rất bé không ai biết."

Nobita thấy vậy liền sợ hãi lùi lại về đằng sau, giọng rất ấp úng nói.

"Vậy sao, còn ta đến từ thành Thiên Hỏa, nằm ở phía đông của thị trấn này."

"Nè, tại sao người lại bay lên đây?"

Chu Hồng tựa như tia sáng trong nháy mắt lại đến gần Nobita để cho thằng bé không kịp phản ứng dù phản xạ của nó lúc này đã hơn người thường gấp ngàn lần.

Nàng để tay ra sau phía sau lưng, thân trên hơi rướn lên để cho khuôn mặt xinh đẹp kia sát tiến đến gần Nobita, cả người tỏa ra một cỗ mị lực làm cho người ta khó có thể rời mắt.

"Vậy còn bạn? Tại sao bạn lại ở đây?"

Nobita hỏi ngược lại Chu Hồng, điều này để cô bé có hơi bất ngờ.

"Hì hì."

"Ta nha, ở dưới thấy chán thì bay lên đây ngắm trăng mà thôi.

Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta mà."

Thiếu nữ tóc đỏ trả lời với giọng ấm áp, nàng bay quanh quanh vài vòng rồi lại tiến sát gần đến Nobita.

"L-Lần đầu biết bay liền bay có chút cao."

Nobita quay đầu lảng tránh, hơi ấp úng nói. Thằng bé sợ rằng đối phương sẽ cười bình vì lý do tầm thường như vậy.

"Không lạ, lần đầu tiên ta cũng như vậy mà."

Chu Hồng động viên đối phương không cần xấu hổ bởi khi con người là sinh vật luôn mong muốn tự bản thân có thể làm chủ cả bầu trời mà.

Lời nói của thiếu nữ tóc đỏ trước mặt đã phần nào làm Nobita tự tin hơn mà không còn xấu hổ việc đó nữa.

"Cảm ơn bạn nhé."

Thằng bé lấy dũng khí rồi lên tiếng cảm ơn đối phương.

"Hì hì, không có chi. Được rồi, không còn sớm nữa, ta phải trở về đây."

"Tạm biệt, có duyên gặp lại."

Chu Hồng mỉm cười một cách dịu dàng rồi nói, nàng phải đi rồi.

"Ừ, tạm biệt."

Nobita cũng cười nhẹ một cái rồi đáp lại.

Thiếu nữ tóc đỏ tựa như cơn gió lướt qua bầu trời đêm trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của cậu bé Nobita.

Thằng nhỏ không biết rằng cuộc gặp gỡ đêm nay sẽ tác động lớn đến nhường nào trong tương lai của hai người.

Hỗn Độn Hải, một vùng biển nơi các thế giới cũng chỉ là đóa bọt nước. Biển cả dậy sóng, mỗi một lần thủy triều lên xuống thì lại có thế giới bị thủy diệt cùng sinh ra.

Tại trên mặt biển có một tòa đất liền rộng lớn mênh mông bát ngát không thấy phần cuối, Thiên Đình được đặt ở nơi đó. Nó nguy nga tráng lệ, tiên khí lượn lờ khắp chốn.

Đình đài lầu các cung điện, đâu đâu cũng có, thiên binh thiên tướng đếm không hết.

Giờ khắc này, ở Bình An điện, cung điện trung tâm và cũng là nơi các tiên thần đang họp mặt. Thứ bọn họ bàn chính là chuyện có thể quyết định hướng đi của ức vạn thế giới, Thiên Đình cũng chia phe cánh, vậy nên lúc này cũng là thời điểm các tiên thần cãi nhau to nhất.

"Ta nói rồi, ta muốn điều động trăm vạn thiên binh để đi trấn áp Cửu U!"

"Ta cũng vậy, lão tử muốn ngàn vạn nhân lực đi khai hoang các thế giới mới!"

"..."

Cãi nhau thậm chí là ẩu đả đã sớm trở thành chuyện bình thường. Thiên Đế đời thứ hai, Bình An tông tông chủ Trần Bắc Huyền đang vô cùng sầu não. Hắn mệt mỏi rồi, từ khi Dương Xuân Minh biến mất cũng đã hơn mấy cái kỷ nguyên.

Mọi việc từ đó đều dồn vào bản thân hắn, số lượng công việc đâu chỉ ức vạn. Bản thân Chuẩn Tiên Đế vĩ lực vô địch nhưng làm một công việc trong thời gian dài đằng đẵng cũng như tra tấn vậy.

"Vô Song a Vô Song! Tại sao ngươi lại bỏ sư phụ ở đây mà quanh năm bế quan chứ? Ta sắp bị đám lão già này giày vò chết rồi."

Trần Bắc Huyền buồn bực, trong lòng vô cùng hâm mộ Lục Vô Song.

Oanh!

Trong lúc nhất thời, khí tức kinh khủng trên người hắn vô tình tỏa ra, nó quét ngang bốn phương tám hướng, kiếm khí hạo đãng lại cuồn cuộn như biển sao lập tức để các vị thần im lặng.

"Còn nói nữa sao? Tranh? Mẹ nó, thiếu người không biết đi tuyển sao? Một đám vô dụng!"

Thiên Đế nộ hống, dị tượng theo tâm trạng hắn nổi lên, núi lửa phun trào, vạn hỏa đốt thương khung cháy rực. Nó đại biểu cho cơn tức giận cùng sự kiềm chế của Trần Bắc Huyền trong một thời gian dài.

"Lão tử không làm cái gì chó má Thiên Đế nữa! Ai muốn thì đến mà làm!"

Kiếm khí cuồn cuộn nổi lên, Chuẩn Tiên Đế khí tiên kiếm lượn lờ xung quanh hắn, hắn lập tức biến mất trong nháy mắt.

"Đế! Ngài không thể!"

"..."

Các vị tiên thần lập tức hoảng sợ, Thiên Đình tuy rằng thống ngự chư thiên, áp đảo các Đại Thế Giới nhưng cũng không đại biểu cho việc nó không có thế lực thù địch. Từ khi Dương Thiên Đế biến mất thì cũng có rất nhiều thiên kiêu nổi lên, có vài người trong số họ đã đạt đến Chuẩn Tiên Đế cảnh và muốn xâm chiếm Thiên Đình.

Hiện tại bên phía bọn họ cũng chỉ có Trần Bắc Huyền, Lục Vô Song, Dương Thiếu Hoa là đã bước chân vào lĩnh vực Chuẩn Tiên Đế cảnh. Lục Vô Song trầm mê tu luyện căn bản không để tâm đến việc quản lý thế lực, Dương Thiếu Hoa thì làm người tính cách ôn hòa, không thích hợp làm người cầm lái.

Ba vị Chuẩn Tiên Đế cũng chỉ có Trần Bắc Huyền là có thể trông lo được cho đám bộ hạ, nếu hắn không làm nữa thì người phải gánh chịu áp lực chính là bọn họ.

Trần Bắc Huyền căn bản không thèm nghe lời các tiên thần nói, ý niệm động một cái thân hình liền biến mất.

"Không! Đế, ngài không thể bỏ chúng ta!"

"Hiện tại không lo được những việc kia, huy động tất cả nhân lực đi tìm kiếm Thiên Đế!"

"Thiên Đình không thể không có người cầm lái!"

"..."

Tại một cái thế giới nào đó, thân ảnh Trần Bắc Huyền xuất hiện.

"Một đám vô dụng."

Hắn hừ lạnh một tiếng liền bắt đầu đi thăm thú thế giới nhằm hưởng thụ tự do của bản thân.

Bạn đang đọc Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime sáng tác bởi LýThấtDạ2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LýThấtDạ2020
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.