Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1112 chữ

Trong lòng Tô Nghi lạnh toát, nghĩ đến cô gái này thật sự là người đần, vì sao lại ngu ngốc quay trở lại, còn cám ơn bánh bao cái gì.

Lưu Nguyệt Phương quay lại, thấy Tô Nghi cùng con dâu Đại Dũng mua về hôm qua đang thì thầm to nhỏ, mặt bà lộ vẻ hung ác, rảo bước qua, giơ tay lên muốn cho Tô Nghi một cái tát, lại không rõ vì sao bước chân lảo đảo hai cái, cũng không thể ngừng mà hướng vào bức tường đụng vào, đó là bức tường chân chân thật thật, cả người va vào, máu tươi liền chảy dọc theo hai gò má của bà rơi xuống.

Mắt của Lưu Nguyệt Phương bị máu làm nhòe, bị dọa đến hét ầm lên.

Tô Nghi thấy thế, lập tức đẩy Oanh Oanh một cái, “Đi mau, cô gái cô chạy mau, chạy đến thị trấn sẽ an toàn, đừng chạy vào trong núi.”

Ánh mắt Oanh Oanh sóng sánh, lông mi thật dài vểnh lên, cô hỏi: “Chị ơi, chị không muốn chạy cùng em sao?”

“Không, không được…” Tô Nghi vô thức lắc đầu, “Tôi còn không thể, bọn họ còn chờ tôi.”

Nếu cô chạy, mấy cô gái kia sẽ mất đi người lãnh đạo, vạn nhất nếu trốn thoát không thành công, một đời sẽ sống trong địa ngục.

“Vì sao?” Oanh Oanh hơi nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại rủ xuống ngực, có vẻ như cô còn không hiểu.

Tô Nghi lẩm bẩm, “Tôi đi, các cô ấy làm sao bây giờ?”

Oanh Oanh bừng tỉnh, thì ra là muốn cứu những cô gái khác có cùng vận mệnh ở trong thôn sao?

“Chị muốn cứu họ?” Oanh Oanh hình như không hiểu, “Vì sao vậy? chẳng lẽ không phải tính mạng của mình là quan trọng nhất sao?”

Vì sao ư? Tô Nghi cũng không biết, cô chỉ biết làm theo hoàn cảnh và cách giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ đến lớn, khiến cho cô không thể nói không giữ lời, làm người thấy chết không cứu.

Oanh Oanh nhai kỹ nuốt chậm chiếc bánh bao to hơn hai nắm tay của mình, chân mày hơi chau lại, cảm thấy có chút vô vị. Cô là tới trả nhân quả, không phải tới làm siêu nhân.

Thế nhưng---

Oanh Oanh nuốt thức ăn trong miệng, cô trịnh trọng hỏi: “Chị gái, em thiếu chị một lần nhân quả, cho nên chị muốn gì?”

Một lần nữa làm người, cô dường như cần học tập rất nhiều thứ.

Tô Nghi rõ ràng không nghe kĩ được câu đầu, chỉ mờ mịt nói: “Muốn cái gì? Tôi, tôi muốn rời khỏi nơi này, trở về bên cạnh cha mẹ, ba năm nay bọn họ chắc đã điên mất rồi, tôi còn muốn những người bị bán đến đây đều được cứu…” Cô chậm rãi nắm chặt tay, trên mặt mang theo hận ý, “Còn muốn những người này bị trừng phạt.”

Trừng phạt.

Oanh Oanh suy nghĩ, hiện tại tuy cô chỉ có thực lực Luyện Khí kì, thế nhưng giết chết thôn dân ở đây cũng không pahir việc gì khó nhỉ ?

Nhưng mà thời đại mới này cũng có luật pháp?

Dường như không thể dễ dàng giết người, ít nhất là trên bề mặt.

Oanh Oanh suy nghĩ trong phút chốc, liền có chủ ý.

Tô Nghi cuối cùng cũng hoàn hồn, cô ai nha một tiếng, giúp Oanh Oanh đi đến cửa, “Cô gái nhỏ, em chạy mau đi, mau chạy đến thị trấn thì có thể được cứu.”

Nhưng mà đã trễ, bên ngoài đường nhỏ xuất hiện một đám thôn dân, dẫn đầu là người hôm qua mua Oanh Oanh, còn có mụ đàn bà đã lừa bán cô, mụ ta nhìn thấy Oanh Oanh dường như rất cao hứng, tay chỉ Oanh Oanh vừa quay đầu nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh, “Tôi nói mà, con bé đó chắc chắn không chạy được, có đúng không, đã trở về rồi, nếu người đã tìm được, vậy tôi một lát sẽ rời đi.”

Các thôn dân đi theo sau đều không lên tiếng, xêm như chấp nhận.

Mụ ta cũng lặng lẽ thở phào, không khỏi thầm nghĩ, may mắn là một con ngu, chạy đi còn quay về, số tiền kia có thể kiếm vào tay rồi.

Khuôn mặt Tô Nghi trắng bệch, tràn đầy tuyệt vọng. Oanh Oanh lặng lẽ cầm tay Tô Nghi, bàn tay Tô Nghi thô ráp đầy vết chai, Oanh Oanh nhìn tướng mạo cô ấy, biết điều kiện gia đình cũng không tệ, lại bị gạt bán đến một chỗ như thế này, cả ngày bị đánh mắng còn phải làm việc nhà nông phục dịch cả nhà.

Tô Nghi nhìn đám thôn dân đang đén gần, cười khổ một tiếng, cô gái xinh đẹp như vậy cuối cùng vẫn rơi vào tay đám sài lang hổ báo này sao?

Đại Dũng xông tới đầu tiên, hắn là lưu manh trong thôn, đã 30 tuổi, bởi vì bề ngoài xấu xí, vẫn luôn không cưới được vợ liền tìm người trung gian mua một người.

Lúc trông thấy Oanh Oanh, hắn cảm thấy bản thân đã nhặt được cục hời lớn, dù Oanh Oanh là một người đần cũng không sao, còn nghĩ chỉ cần cô không học theo đám đàn bà trong thôn kia bỏ trốn, hắn sẽ không đánh cô, còn yêu thương cô thật tốt.

Thế nhưng không ngờ, còn chưa đem cái đồ đần này mang về nhà, người đã bỏ chạy mất.

Đại Dũng hung ác đi tới, vừa đi vừa nghĩ phải thu thập đồ ngu này như thế nào.

Hắn tiến lên, muốn chụp lấy Oanh Oanh.

Oanh Oanh nhìn cánh tay thô ráp xấu xí đang đưa tới, hơi hơi nhíu mày, tay phải rũ xuống nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết kết ấn một tia sát khí lướt về phía Đại Dũng, tiến vào thần đình của hắn.

Thần đình là huyệt vị quan trọng của cơ thể, nằm phía trên ấn đường, giữa vị trí mép tóc, làm chủ tinh thần.

Bị Oanh Oanh đưa sát khí vào, cả người Đại Dũng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, không thể động đậy.

Người đàn bà lừa bán Oanh Oanh thấy Đại Dũng đã tìm được “vợ” mới mua, cười tùm tỉm nói: “Ai chà, người đã tìm được, tôi liền đi trước nhé!”

Ánh mắt Oanh Oanh lạnh lùng dời tới trên người mụ, cô cười lạnh, “Muốn đi?”

Bạn đang đọc Sau khi sống lại Tôi trở thành quốc bảo đại sư (Dịch) của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.