Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1385 chữ

Tu hành có thể chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Khai Quang, Thai Tức, Tích Cốc, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.

Người tu luyện tự nhiên là mong muốn ngộ được cảnh giới Đại Thừa, đắc đạo phi thăng.

Oanh Oanh cũng dựa theo trình tự tu luyện này, nhưng tình huống của cô có hơi khác biệt, người bình thường khi tu luyện thì tam hồn thất phách cùng chung một chỗ, cô bởi vì không có nhục thân, chỉ có thiên hồn tu luyện, vì vậy thần hồn của cô gần như đã sắp đốn ngộ cảnh giới Đại Thừa, chỉ còn kém một bước nhưng lại như một khe rãnh rộng lớn.

Nhưng hiện tại, thiên hồn của cô quy vị, bởi nhục thân chưa bao giờ tu luyện, nên lúc này chỉ miễn cưỡng bước vào Luyện Khí kỳ mà thôi.

Đã là người tu luyện, đối với sở học của mình thì đều trở nên quen thuộc.

Cô gái trước mắt Oanh Oanh có khuôn mặt nhu hòa, nhưng ngay mi tâm lại có hắc khí lượn lờ, mi tâm là ấn đường, ấn đường là cung sinh mệnh, cũng là bộ phận quan trọng nhất của con người, có thể từ ấn đường nhìn ra được họa phúc cát hung của một người.

Hơn nữa, mắt của cô gái này còn hơi sưng, một bên mặt cũng sưng to, da thịt nơi cánh tay cũng một mảng xanh tím, hiển nhiên là bị đánh, vết thương rất rõ ràng chỉ vừa bị đánh trong một, hai ngày gần đây.

Cô gái này hắc khí quấn quanh ấn đường, hắc khí lại là sát khí, sát khí quấn thân đồng nghĩa với muốn mạng người.

Mi tâm có sát, không quá một tháng cô gái này phải vong.

Cô gái vừa nhặt hết bánh bao vào trong chậu, đã nhìn thấy một thiếu nữ dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đi về phía mình, tiếp đó mở miệng nói: “Chị ơi, em đói bụng quá, chị có thể cho em một cái bánh bao không?”

Cô gái nhìn thấy Oanh Oanh, sắc mặt chậm rãi tái nhợt. Cô gái này tên Tô Nghi, là một sinh viên, ba năm trước bị lừa gạt bán đến thôn Thạch Đầu.

Cô học Trung y, gia đình là thư hương thế gia, tính tình rất đơn thuần, bị một cặp vợ chồng giả vờ hỏi đường, tiếp đó hỗ trợ dẫn qua, vị trí quá vắng vẻ, khi đến nơi đột nhiên có một người đàn ông xông ra bịt lấy mũi miệng, mất đi ý thức, lúc tỉnh lại đã đến thôn Thạch Đầu, cô bị bán cho con trai tàn tật của trưởng thôn làm vợ.

Tô Nghi không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng mà ba năm nay, cửa phòng cô luôn bị khóa ngoài vào ban đêm. Ban ngày mặc kệ cô làm gì, vợ của thôn trưởng đều sẽ đi theo cô.

Nơi này bốn bề là núi, sâu bên trong còn có dã thú hay xuất hiện, chạy vào thâm sơn chỉ có đường chết, rời khỏi thôn cũng chỉ có một con đường, hơn nữa để đến được thị trấn ít nhất cũng cần 3,4 tiếng.

Cô đã từng trốn đi ba lần, tất cả đều bị bắt lại, bị đánh rất thảm.

Cũng không phải không có cảnh sát tìm đến, nhưng những thôn dân này quá mức hung hãn, mỗi lần có người tới, bọn họ đều sẽ đem những cô gái bị gạt bán tới đây giấu vào trong núi, cảnh sát cũng chỉ có thể không công mà về.

Ba năm nay, cô vô cùng đau đớn, đã từng vô số lần có suy nghĩ kết thúc mạng sống của mình, thế nhưng khát vọng được sống, được đoàn tụ với cha mẹ lại mạnh mẽ hơn.

Bị bán đến nơi này, may mắn duy nhất chính là việc cô biết Trung y, biết phân biệt thảo dược, cô tự chế thuốc tránh thai để sử dụng.

Cũng bởi vì vậy, lúc nào cô cũng bị vợ của thôn trưởng hung hang đánh đập, mắng cô là gà mái không đẻ trứng.

Cô cũng trợ giúp những cô gái bị gạt bán khác ở trong thôn, giúp họ tránh thai.

Tiếp đó thương lượng biện pháp bỏ trốn, cuối cùng cũng để mấy cô tìm ra được biện pháp, nửa tháng sau chính là một cơ hội tốt, đêm hôm đó trong thôn sẽ tổ chức xem phim, cô sẽ bị khóa trong nhà, tiếp đó phóng hỏa, cô đã lén cất một chút dầu và diêm, trong phòng còn có một thùng nước, đến lúc đó đốt phòng, cô chỉ cần khoát lên ga giường đẫm nước là có thể thoát ra, lại tiếp tục phóng hỏa đốt cháy tất cả mọi thứ trong nhà trưởng thôn.

Đợi thôn dân tới dập lửa, cô sẽ đi tìm những cô gái khác, tiếp đó cùng nhau chạy trốn đến một hầm ngầm mà cô đã phát hiện trước đó. Bên trong cô đã lén cất một chút thức ăn nước uống đủ trốn mấy ngày, đợi người trong thôn buông lỏng cảnh giác, các cô có thể rời khỏi.

Tô Nghi cho rằng kế hoạch rất tốt, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không biết nếu không đụng phải Oanh Oanh, cô sẽ tiếp tục dựa theo kế hoạch đem theo vài cô gái trốn trong hầm ngầm, bị tìm được và kết cục là bị đánh chết tươi.

Có thể hôm qua nhìn thấy Oanh Oanh - thiếu nữ ngơ ngác ngây ngốc bị con buôn bán đến trong thôn, cô cực kì đau lòng. Cho nên khi nhìn thấy Oanh Oanh chạy trốn, lúc thôn dân đuổi theo, cô từ phòng bếp bưng chậu nước nóng ra ngoài, cố ý giội thằng vào nhóm thôn dân, khiến bọn hắn gà bay chó chạy một hồi để kéo dài thời gian, khiến cho Oanh Oanh thuận lợi chạy vào trong núi.

Tất nhiên, cô cũng bị trưởng thôn đánh chó một trận tơi bời khói lửa. Bất ngờ nhất là Tô Nghi không thể nghĩ tới, mới qua một đêm, cô gái xinh đẹp này lại tự trở về chui đầu vào lưới.

Chỉ khác là ánh mắt cô gái này hôm qua còn ngơ ngác ngây ngốc, hôm nay lại cực kì linh động, phảng phất như ánh sao trời.

Tô Nghi hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, lấy một cái bánh nhét vào trong lòng Oanh Oanh, đẩy cô về phái ngoài cửa, “ Không có, không có, cô đi mau, đi nhanh lên…” vừa nói vừa quay đầu nhìn xung quanh. Tất nhiên không có khả năng chỉ một mình cô nấu cơm ở bên ngoài, thời thời khắc khắc đều có người đi theo.

Vợ thôn trưởng là Lưu Nguyệt Phương đang ở trong sân quét rác, tất nhiên cũng nhìn thấy Oanh Oanh, bà ta chậm rãi trừng to mắt, “Cái này, đây không phải là con dâu mới mua hôm qua của Đại Dũng sao?”

“Có ai không? mau tới đây, cô vợ trẻ nhà Đại Dũng tìm được rồi.” Lưu Nguyệt Phương vội vàng chạy đến cửa nhà kêu lớn.

Tô Nghi gấp muốn khóc, nhỏ giọng nói: “Con bé này, cô chạy về làm gì? Có bị ngốc hay không, sao lại ngốc như vậy, nếu cô bị bọn hắn bắt lại thì về sau biết làm sao? Đi mau, cô nhanh chạy đi, chạy thật xa, phía đoạn đầu thôn có một hầm ngầm, bên trong có một chút thức ăn và nước uống, cô trước tiên cứ trốn vào đó.”

Oanh Oanh cũng không gấp, miệng ăn bánh lại cười nói khanh khách với Tô Nghi: “Chị ơi, cám ơn bánh bao của chị.”

Hôm qua lúc thoát đi, cô gái này cũng giúp cô một tay, cô chịu ân tình của cô ấy, nhất thiết phải trở về trả lại.

Trong lòng Tô Nghi lạnh toát, nghĩ đến cô gái này thật sự là người đần, vì sao lại ngu ngốc quay trở lại, còn cám ơn bánh bao cái gì.

Bạn đang đọc Sau khi sống lại Tôi trở thành quốc bảo đại sư (Dịch) của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.