Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo

Tiểu thuyết gốc · 2753 chữ

Trấn nhỏ ngày nắng hạ, là tiếng ai than thở giữa buổi trưa, thiếu niên tay quàng vai nữ nhân thở hổn hển

-Sư phụ, hẳn là gần con mẹ nó a, muốn thăm thú tí quang cảnh thôn xóm, nếm hơi ấm con người sưởi ấm chút lòng lạnh lẽo, ai ngờ hành hạ bản thân như vậy, không phải đã đi nửa đường trên núi xuống mới nhận ra xa xôi bấp bênh, ta từ đầu thà rằng chẳng đi

-Chút chuyện cỏn con đã nản chí, sau này liệu có đạp lên nổi tiên lộ ?

-Ta ấy hả

Thiếu niên vẫn hồng hộc hớp lấy từng ngụm không khí, vẻ mặt đắc ý, đưa ngón trỏ trái vẽ vài đường tinh nghịch vào hư không cuối cùng chỉ vào bản thân

-Không phải có làm được hay không, mà là có muốn làm không. Thân là chân mệnh thiên tử, người nghĩ ta sẽ bại ngay bước thứ nhất ?

-Kiêu ngạo, nhớ một câu thiên hạ người tài thì nhiều thành danh thì ít

Muốn lên tiếng phản bác, bất chợt đối diện vẻ mặt nghiêm nghị. Thiếu niên đành buông bỏ, nuốt nước bọt vào trong định đánh lảng sang chuyện khác

Thường tình sẽ vậy, bất quá sự tự tin là thứ hắn kiêu ngạo nhất

-Có người sinh ra khả năng kém cỏi mụ mị, lại có vị tiên sinh dẫn dắt học trò vượt qua cơn mê võng. Không sợ ngươi tư chất yếu kém, chỉ sợ ngươi cả đời không tìm được người để gọi tiếng thầy trân quý

-Ngươi có năng lực, ta có thiên phú, từ khi chúng ta kết duyên sư đồ là tầm mắt phóng trên nhìn xuống một tòa Hạo Nhật đại thế rực rỡ

-Bại ? Chỉ có khả năng, khi ta không còn là chính mình

Nữ nhân ngẩn ngơ nghe một tràng dài, tên này thực lực có thể có hạn, nhưng hắn cái miệng khua môi múa mép đảm bảo rất mạnh nha

Nhưng lời mà hắn nói thực sự chặn họng nàng, muốn đáp lại, nhưng lấy cái gì để nói ?

Sự thật vẫn là sự thật, nàng đương nhiên có năng lực, hắn đương nhiên có thiên phú, cãi lại khác nào tự nói chính mình trình độ không bằng người, lại nói thêm tầm nhìn mình hạn hẹp, ngu si, nằng nặc đòi thu một cái tầm thường nhân vật làm đệ tử ?

Hậm hực, nàng dứt khoát đẩy cánh tay nặng nề đang chèo kéo trên người mình ra. Đoán trước ý đồ, hắn càng là nhoài người tới, ép sát thân thể lại càng gần, nam nhân mồ hôi cũng theo đó lây sang người nàng nhiều

-Lời hay ý đẹp như vậy thốt ra, chân cũng nên tự mình đứng vững, đừng dựa dẫm thân nữ nhân

-Dựa dẫm nữ nhân thì sao ? Mặc kệ nam nhân bọn hắn đạo lý thế nào, ta đặc biệt ưa thích bám đùi, dựa hơi người quen. Sư tôn là kiều nữ, đùi nàng ngon ngọt không để ta ôm, chẳng lẽ đến lượt kẻ khác đến hưởng ?

-Ngươi nhaaaa, lăn

Chọc tức thêm nữa sợ là có chuyện, nam nhân quay sang mở một cái chủ đề khác trò chuyện

-Đơn sơ thị trấn hôm nay có sư phụ đến, khác nào hạn hán may mắn gặp mưa rào, tiên nhân dạo chơi mang theo tiên khí ban phúc, lộc lộc, tài tài sẽ sớm đến trên đầu mỗi người dân khu xóm, công đức vô lượng nha

-Không phải ai là tiên nhân cũng có thể tăng cho người khác vận khí, trừ khi

-Trừ khi ?

-Phải, trừ khi ngươi dùng công đức để thành tiên, hoặc đi trên đại lộ vì đất trời vì nhân sinh. Hoặc là, có mối liên kết đặc biệt với vạn vật

-Vậy ta chẳng phải là vế thứ ba sao

-Ngươi khác chút a, còn hơn tưởng tượng, không chỉ người bên cạnh hưởng ngươi khí tốt, khi ngươi đến đây linh khí thiên địa gấp mười lần bành trướng. Vậy nên chỉ cần sống đàng hoàng, ra tay có chừng mực, việc ngươi tồn tại đã trả đến bảy tám phần công ơn giới này cưu mang

Ôn nhu mỉm cười nhìn lấy hắn, nàng giơ ra mười ngón tay thanh mảnh hướng trước mặt đung đưa nhịp nhàng

Thiếu niên rất rõ ràng một điểm, người phụ nữ này bất chấp thu nhận hắn không phải vì hưởng cái gì cỏn con vận khí, linh khí sinh sôi.

Thiên đạo định nhân duyên, là câu nói gắn kết hai người quả không sai

-Ta sẽ ghi nhớ, trước tiên tìm quán cơm, có thực mới vực được đạo muốn làm việc lớn bụng phải no. À ta quên mất sư phụ là tiên nhân, một lần bế quan ngàn năm như sợi tích tắc chẳng hà cớ nhớ nhung gì việc ăn uống, dẫu sao cũng không cần thiết

-Ta không phải kiểu người khô khan, ngao du nhiều nơi ngắm phong cảnh hữu tình, lại nếm thử mỹ vị nhân gian, thuộc ta ít oi sở thích

Bỏ xuống cánh tay quàng vai nữ nhân, chàng trai nhanh nhảu đi trước dẫn đường, búng ngón tay phát ra tiếng "tách" tươi cười nhìn về phía cô

-Vậy là chúng ta có chung sở thích rồi, đi thôi

Dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời, hai người ghé vào quán ăn nhỏ khang trang, một trai một gái. Chàng trai khuôn mặt tuấn tú rạng ngời, khoảng chừng độ tuổi trưởng thành nhưng còn non nớt lắm. Cô gái đi cùng coi bộ chững chạc hơn thấy rõ, xinh đẹp tựa đóa hướng dương nhuộm màu sắc hè

-Chưởng quầy, cho ta vài món đặc trưng của quán, cùng vò rượu đắt nhất

-Khách quý, có ngay đây công tử

Vị công tử quan khách họ tên là Nhạc Lệ Vũ, vốn không phải xuất thân từ thế giới này, đúng thực là chân mệnh thiên tử nhưng vì bại dưới tay kiếp số mà lưu lạc xuyên không đến đây

Ngắm nghía xuýt xoa nhan sắc khuynh thành trước mặt, Lệ Vũ lên tiếng

-Người có uống được rượu không sư phụ, nếu không được thì vẫn cứ nếm thử cho biết, chẳng may chân tay có mềm nhũn, trời đất có quay vòng điên đảo, còn ta ở đây che chở. Sư phụ xinh đẹp như vậy, ta nguyện bế nàng từ đây vượt ba trăm ngọn núi

-Khéo lo chuyện vừa nãy không phải còn mệt đến chửi lên chửi xuống, giờ vì nữ nhân, dại khờ nguyện dốc sức. Ngươi còn chưa kể ta đầu đuôi vì sao lưu lạc đến đây

-Muốn nghe ? Chuyện kẻ bại trận, cắm đầu chạy trối chết thực tẻ nhạt

Nhận được cái gật đầu xác nhận chắc nịch, hắn mới tiếp tục

-Có nam nhân nọ vì chữ thân nhân, chữ tình mà nguyện dâng hiến cả tính mệnh phá cục, khuấy đảo chư thiên, rốt cuộc sức lực có hạn. Trong ba mươi sáu kế đành lấy chạy là thượng sách, mở cổng không gian lưu lạc vô định mặc dòng chảy vũ trụ đưa đẩy, rốt cuộc may mắn bình an, ý trời sắp đặt bất tỉnh rơi xuống trước cửa thềm gia môn của sư phụ

Khi vừa kể xong, có bàn tay nhỏ giang ra bóp bóp Lệ Vũ má, an ủi hắn một thoáng bồi hồi

Không nghĩ làn da nam nhân lại mịn màng như vậy, vị sư phụ cảm thán

-Phá không gian cái giá phải trả không nhỏ, mệnh ngươi lay lắt sắp tàn, bắt buộc phải thoát thai hoán cốt thành tiên nhân, trước lúc đó thì có một vài cách tạm thời giữ mệnh, đôi ta hữu duyên, sư tôn sẽ không để ngươi chịu thiệt

Lệ Vũ chăm chú ngắm nhìn nữ nhân đối diện thật lâu , ấm áp đôi con ngươi không chút ý tứ dán chặt, làm nàng tỏ ra không thích ứng thấy rõ. Tự kiểm nghiệm lại cơ thể ngọc ngà, lại thêm cả những lời vừa nói, tìm điểm khác thường. Sau tức khắc, rõ ràng một điều rằng chỉ có tên điên đang nhìn kia mới có vấn đề, chứ nàng là không hề nha

-Ừm, ưu tư phiền muộn từng bủa vây, gào thét, không nghĩ ta có thể sống thêm một quãng hạnh phúc như vậy, nói tới lúc mở cổng không gian, ta biết chắc mình đã dính án tử, nhưng đó là biện pháp duy nhất. Chỉ mong có thể được ngắm nhìn thế giới thêm lúc nào, hay lúc đó. Có thể sống nương tựa vào người và sư tỷ, là may mắn bộn phần, cũng là ta diễm phúc lớn nhất

-Vậy ngươi mong rằng khoảnh khắc này tồn tại mãi mãi ?

-Chả hề, nếu tồn tại mãi mãi, nó sẽ không còn như vậy quý giá, cũng sẽ không còn là điều mà ta mong muốn, thôi thúc nhớ về. Hạnh phúc chẳng đơn giản là thứ ngươi có thể níu giữ, cố bấu chặt lúc, trong lòng cũng trượt dài nỗi canh cánh, an tâm nhất vẫn là tự thân vun đắp. Ta muốn sánh bước cùng mọi người, chắp bút thêm những chương truyện

-Nên như vậy~

Đến rồi, ba dĩa đồ ăn được bày trên mặt bàn cùng vò rượu, ly chén bằng sứ tinh xảo kết hợp bằng bạc đũa cầm. Không tệ, ở huyện cũng ít quán phục vụ đồ dũng bữa như vậy, nói chi trấn nhỏ hẻo lánh dưới chân núi

-Hương thơm đồ ăn vẩn vương trong không khí ngửi thôi cũng đã thấy ngon miệng, chủ quán, đây là ?

-Món trông giống chiếc lá cây bèo này, tên cũng như hình dạng gọi là bánh bèo, vỏ bánh làm từ bột gạo nhân bánh là tôm xay nhuyễn, dùng cùng nước chấm được làm từ cá cơm. Nồi thịt kho theo kiểu vùng Uyên Dương thiên về vị ngọt, chắp đũa cùng gạo hương lài nấu lên nổi danh , còn đây là đậu hủ lên men đặc sản của trấn được chiên giòn lại có chút vị chua nhẹ và đắng

-Cuối cùng rượu gia truyền này có tên Ngọc Tuyết, hậu vị hay hương đều có chút the lạnh sảng khoái thích hợp dùng những ngày oi bức. Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng

Ngọc Tuyết sao, Lệ Vũ mắt ngẩn ngơ đôi chút, gõ tay nhè nhẹ vào vò rượu, tay kia gỡ nắp bình, tay còn lại nhấc bình rượu lên nhưng tuyệt nhiên không rót một chút, nắm tay cứ giữ nguyên ở vị trí không trung run rẩy, mắt nhắm lục tìm kí ức tàn dư

Giữa khu vực bình địa đất đá vỡ vụn, thiếu niên thân thể như được nhuộm trọn bởi huyết, bàn tay nắm chặt nữ nhân trắng tuyết mỏng manh tay, lộ rõ từng đường gân máu uốn lượn tuyệt đẹp, giương mắt nhìn lên con cổ long dữ tợn khổng lồ bao phủ kín mít bầu trời bay tới, khuôn miệng há to, cả bầu trời nứt toạc, từng đợt công kích khủng bố từ cái miệng như trống trời phóng tới

Thiếu niên vẫn bình tĩnh, ung dung hét lớn, tiếng uất ức vang vọng

-Long tộc, các người muốn giết ta đi mà hỏi trời, còn không e rằng giết không nổi. Đã là thiên tử, dẫu thiên ý có muốn ta chết chính nó cũng phải rơi lệ tiếc thương

Nói đoạn, Lệ Vũ tay còn lại gấp rút vẽ trận đồ phá không gian, theo từng đường kẻ pháp khó hiểu phức tạp hiện ra từ hư không, vằn vện tia máu bao trọn thiếu niên đồng tử, trán hắn mồ hôi đổ ra từng đợt nhòe đi dòng máu phủ lấy, thọ mệnh của hắn, sức mạnh của hắn, cơ thể của hắn, tất cả đều đang mau chóng bị bòn rút không điểm dừng

-Anh trai

Nấc nghẹn giọng nói khó khăn cất lên, nhìn cái cảnh người thân duy nhất sót lại trước mặt như dần dần chết đi, đặt cược vào một cái mơ hồ pháp đồ, thiếu nữ không nhịn được mà khóc to thành tiếng, bàn tay mềm mại càng hòa chặt vào thô ráp chai sần tay, nước mắt rơi lã chả trên điểm giao thoa đôi nắm tay

Đòn thế vừa đến, nam nhân kịp lúc dắt thiếu nữ vụt đi, rơi vào trong vòng xoáy không gian biến mất

Đòn hủy diệt này dù Lệ Vũ lúc đó có ở trạng thái tốt nhất cũng không đỡ nổi, giả sử đỡ được rồi sao ? Đâu phải chỉ có một đòn, hắn lực bất tòng tâm, hắn sức mạnh còn chưa hoàn thiện, sát thần là không có khả năng. Thở chút hơi tàn, mặc kệ một đường bất biến này biện pháp, ta cược. Hắn muốn được sống, muốn cứu chính mình em gái

"Mười năm xa cách lang bạt, khi anh đề bút là phất lên một kịch tanh nồng sương máu, trộm cạnh bên em tựa lưng vào nhau một lúc trút nỗi dằn vặt , khi anh hạ bút thành văn, là hình bóng người lại lần nữa xa cách, nắm được nhưng không giữ được, vẩn vơ rồi vương vấn "

Lấy lại tinh thần, thiếu niên mở mắt nhìn trước mặt sư phụ đang dùng bữa ngon lành, cậu vội rót rượu vào hai chiếc ly bày sẵn, đặt vò rượu xuống hai tay chắp lại

-Mời mọi người dùng bữa

-Thỏ con tâm trạng có nặng nề, chung quy vẫn là thích ăn cà rốt, thậm chí ham ăn đến quên lối về. Chuyện buồn không phải lúc nào cũng nhớ tới, nhưng đồ ăn ngon nếm một lần, nhiều lúc sẽ luôn có cảm giác thèm thuồng muốn ăn nữa, phải không ?

Thiếu niên đũa vừa động, khựng lại, tưởng nghe nhầm

-Ngươi nay còn biết đùa ? Trời thật muốn mưa tới

-Không có

Thiếu nữ dùng bữa không hề gián đoạn một li, từng cử động, cử chỉ cơ thể rất chi thuần thục, thanh tao đến mức vũ mị

Đó là cho đến khi tên kia chọc đũa vào nàng chén dùng bữa, từng miếng thức ăn trong chén bị gắp đi đều đặn đều đặn

-Ngươi bày cái trò gì ?

-Muốn lơ ta ? Không như vậy dễ

Nàng một gắp thức ăn trong dĩa bỏ vào chén, hắn một gắp từ chén nàng lấy ra bỏ vào miệng trêu tức, cứ như vậy tiếp diễn đến khi sắc mặt nữ tử biến khó chịu

Chứng kiến một màn, Lệ Vũ cười khanh khách

-Không phải chỉ cần gắp từ dĩa xong trực tiếp dùng luôn ? Là ngươi cố chấp phương thức

-Tính cách ta cứng nhắc ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như quy tắc dùng bữa, nhưng sự cứng nhắc đó cấu thành nên ta cẩn trọng thói quen, lại tạo nên ta đoan trang nữ nhân

-Ta đùa quá trớn, thành khẩn xin lỗi, để ta cạn cùng ngươi một ly tỏ rõ lòng thành

Hai người cụng ly, hòa hoãn chi tâm mà uống cạn, không chấp nhặt vừa nãy chuyện

Lệ Vũ ít khi uống rượu, hầu như vị giác mang lại là tạm, là thứ con người uống được, hắn hết thảy uống không phải vì sở thích, nhiều hơn là mục đích. Riêng lúc này, cảm giác thật ngon đến lạ

Là vì có mỹ nhân nên rượu mới ngon, hay vì có tâm trạng nên tửu mới ngọt ?

Từng giọt nhiễu xuống, hai chiếc ly tiếp tục được lấp đầy bởi chất lỏng trắng đượm nồng hương the lạnh, phải chăng sự hòa quyện của bạc hà và một số loại trái cây trong quá trình ủ tạo nên đây tầng hương vị ?

Lệ Vũ khi suy nghĩ, phát hiện có người đã tiếp cận rất gần hai sư trò chỗ ngồi, vì có sư tôn tại, hắn cảnh giác buông lỏng mới nãy không để ý ? Không, mười phần là tên kia bộ pháp di chuyển hoàn toàn vượt xa y cảm nhận

Bạn đang đọc Sắc Chi Vạn Vật sáng tác bởi OnKieuThi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OnKieuThi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.