Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Hoa tỏ tình

Tiểu thuyết gốc · 6020 chữ

Tại sân đình đền thờ của thầy bà có rất nhiều người đang nằm la liệt trên đất, thầy bà bận rộn đi đi lại lại giữ những người này, sắc mặt rất tệ. Nhưng chuyện thế này, không cần nhắc Hãn cũng tự đến, hắn không thể đứng đó giương mắt nhìn. Ngay lúc thấy thầy bà đang phân vân với một người đang nằm trên đất, khớp vai bị trật khiến cả cánh tay phải đỏ bầm lên. Người ngày không ngừng kêu la đau đớn khiến bà càng rồi hơn.

Do kỹ thuật y học chưa phát triển nên những trường hợp về khớp nối thế này xác định là cắt tay. Hãn chỉ đến bên cạnh người này nói

-Chú Củ, chú giúp cháu duỗi chân phải của bác này, duỗi càng đều khớp càng nhanh liền lại

-Mày thì biết cái gì, đi ra ngoài, đứng có cản trở - Chú Củ quát

-Kìa chú, để cháu nó thử đi, chú thử duỗi xem thế nào – Thầy bà vội can

Nghe lời bà, chú Củ mới đến chỗ chân phải giúp người này co duỗi theo lời Hãn

-Cứ như thế…Bác thả lỏng người ra – Hãn nói người bệnh – Co lại…Duỗi ra… đúng rồi, thế…Từ từ thôi

“Rắc” “AA”

Người bệnh kêu lên một tiếng. nhưng sau đó lại cảm thấy rất dễ chịu, máu tụ trên cánh tay cũng bắt đầu tan ra. Thì ra lợi dụng lúc người bệnh chú ý xuống chân, hắn đã lén để tay gần chỗ bị trật, lúc người bệnh không chú ý liền nắn lại. Hắn tự tin có thể làm được vì ít nhất hắn cũng biết một chút về cơ thể người, khác với thầy thuốc ở thời đại này.

-Xong – Hãn đứng dậy nói với chú Củ– Phiền chú kiếm một dải vải cố định lại khớp của bác này, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi

Người bệnh lẫn người nhà đều cảm ơn Hãn rối rít. Thầy bà cũng như chút đi được gánh nặng, thở phào. Nhưng không kịp nghỉ ngơi, bà và Hãn lại đến với những người khác, người này bị gãy xương, lúc này thầy bà lấy ra trong túi một nắm gì đó, đưa vào miệng người bệnh rồi nói

-Nhai cái này đi, sẽ bớt đau đớn hơn

Người này nghe vậy liền nhai kỹ, dường như có công hiệu, khuôn mặt cũng dãn ra, không còn nhăn nhó như trước. Chú Củ thấy vậy liền đến chỗ xương bị gãy dùng hai tay chuẩn bị lắp xương lại những Hãn nói đợi một chút, hắn tìm xung quanh được 1 khúc cây khô, nói người bệnh cắn chặt thứ này, rồi mới nói chú Củ bắt đầu

Người đàn ông bên cạnh thầy bà dùng sức bắt đầu kéo hai đoạn xương bị gãy, hắn nghe rõ tiếng xương va chạm vào nhau, cảm thấy gai cả người, người bênh cũng đau đớn, cắn chặt khúc cây trong miệng, điều này để tránh việc cắn vào lưỡi khi tiến hành nối lại xương. Chú Củ theo học thầy bà, tất nhiên là có kinh nghiệm, động tác dứt khoát, sau khi nắn xương xong liền sai Hãn kiếm một khúc tre để nẹp lại phần bị gãy.

-Ổn rồi – Chú Củ thắt chặt nút buộc, nói

Không mất thêm thời gian, họ lại đến chỗ người tiếp theo. Người này bị bất tỉnh, thầy bà nói không có gì đáng ngại muốn chuyển sang người khác thì Hãn vẫn còn quỳ bên cạnh, ghé tai nghe và cảm nhận nhịp thở. Người này có lẽ bị va chạm mạnh dẫn đến bất tỉnh, các khớp xương vẫn bình thường, chỉ có tiếng thở là như tiếng ngáy.

-Bác này ngày thường khi ngủ vẫn ngáy ạ?

Hãn hỏi một người thân bên cạnh, người phụ nữ gật đầu xác nhận Hãn mới thở phào, người này không sao, đợi một lúc khi cơ thể ổn định sẽ tỉnh nhưng không vì thế mà hắn yên tâm, hắn lật thân người này nằm ghé về bên phải, nâng cằm và đẩy gáy về sau, xếp hai tay gập lại để cố định vị trí (minh họa: https://www.pinterest.com/pin/150096600070279591/). Khi làm xong thì tiếng ngáy của người này cũng dứt.*

*Góc giải ảo: Phương pháp mà main dùng được gọi là “Recovery position”, được coi là 1 trong các phương án sơ cứu phổ biến hiện đại, áp dụng trong người hợp bệnh nhân vẫn thở nhưng bị bất tỉnh không rõ lý do. Cuối thể kỷ 19, bác sĩ Robert Bowles nhận ra rằng các bệnh nhân bị bất tỉnh đến bệnh viện thường trong tình trạng nguy kịch không phải do bệnh gốc mà là do bị tắc ống thở, không thể tiếp nhận oxy. Bệnh nhân bị mất ý thức, không thể tự điều chỉnh bộ phận cơ thể nên dễ bị sặc do lưỡi tụt xuống hay các chất lỏng như nước bọt hoặc máu chèn vào thanh quản gây ra khó thở, nên nếu lật người bệnh nhân sang một bên, nâng cằm để giữ ống thở thông thoáng sẽ giảm thiểu đáng kể tỷ lệ tử vong trước khi cấp cứu.

Làm xong hắn liền đứng dậy, nói người thân không di chuyển người bệnh cho đến khi họ tỉnh lại. Hãn lại tiếp tục theo thầy bà đến chỗ những người khác, không biết ngoài bãi đó đã có biến cố gì, chỉ thấy người được đưa đến đây đã nằm la liệt, máu chảy be bét.

Càng tệ hơn khi Hãn thấy người cổ đại cầm máu, dùng thảo dược nhai nát đắp vào vết thương thì không nói làm gì, nhưng vết thương thậm chí trước khi đắp còn dính nguyên đất, không làm sạch, vải băng thì nguyên một màu cháo lòng là thấy hoảng hốt rồi, bảo sao sống ở thời cổ đại, xước một miếng da là dễ chết, chết do nhiễm trùng chứ đâu.

Đã thế lời nói của hắn còn không có trọng lượng lúc này, đâu có ai tin lời một thằng bé chưa trải sự đời cơ chứ, nghĩ đến là bất lực. Cũng may thầy bà cũng giúp hắn nên họ mới tin, hắn yêu cầu mọi người tháo tất cả vết băng ra, đem luộc kỹ vải băng và sát trùng vết thương.

Mọi người nhìn hắn đến ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì cho đến khi thầy bà nói hộ. Hắn nhờ Trâu mang đến cái vỏ bầu khô lần trước, trong đó có chứa rượu cao độ, hắn tự mày mò học cách chưng chất được một ít, dùng để tạo lửa lòe người trong vụ của Hoa, vẫn còn dư một ít chưa dùng

Với các vết thương hở nên rửa bằng nước sạch rồi mới đem băng bó mà hắn thì đếu dám tin cái thứ gọi là nước sạch ở cái thời này nên tốt nhất là pha thêm muối vào cho chắc, có cồn rượu thì càng tốt.

Hắn nâng cánh tay một người đàn ông lên để làm chậm máu chảy ra từ vết thương, sau đó cần thận rót dung dịch trong vỏ bầu ra,

-Chú chịu khó một chút

Ngay khi rượu cồn vừa chạm vào vết thương, người này đã kêu lên đau đớn, hắn hiểu cảm giác này không dễ chịu gì, giống như cánh tay bị gọt mất một mảng vậy nhưng so với cái chết thì vẫn còn tốt chán, sau đó mới lấy thuốc cầm máu đắp vào và lấy vải băng đã luộc qua băng lại.

Cũng trong lần này, lần đầu tiên hắn nôn ọe khi thấy một ngượi bị rạch một đường lớn trên người, thiếu nước ruột lòi ra thôi nhưng không tới, nếu bị rạch sâu tý nữa chắc là thế thật. Là người chữa bệnh, nhưng cả thầy bà và chú Củ tuy không có biểu hiện nhưng cũng phải lắc đầu, nói với người thân

-Ta xin lỗi nhưng người này không thể cứu chữa được

Người thân của người này liền khóc rú lên, mấy đứa trẻ cũng òa khóc, dù có lạy lục van xin thế nào cũng không được vì căn bản thầy bà không biết cứu chữa thế nào, theo lẽ thường thì chỉ cần đắp thuốc băng lại là ổn nhưng với vết thương lớn thì làm vậy chỉ có chết, nếu sống thì chỉ sống thêm được vài ngày trong đau đớn, thế nên tốt nhất là đừng làm gì cả, đau một lần rồi thôi, người này cũng quá yếu rồi.

-Cháu muốn nói gì không? – Thầy bà quay về phía Hãn hỏi

-Vẫn có thể cứu nhưng phải tùy xem ý chí sống của người này thế nào?

Câu trả lời của Hãn khiến thầy bà không khỏi bất ngờ liền hỏi lại

-Cứu thế nào?

Hãn gọi Trứng lại gần, thì thầm vào tai rồi bảo cô bé đi. Một lát sau, Trứng mang về một thứ khiến mọi người mở to mắt. Họ không nhìn nhầm, trên tay Trứng là một một kim chỉ dùng để may vá quần áo

-Chúng ta không có nhu cầu vá quần áo lúc này đâu – Thầy bà nói

-Cháu đâu có vá quần áo, cháu vá cái vết thương kia lại kìa – Hãn trả lời

Hết từ bất ngờ, giờ sang bàng hoàng, cách chữa trị gì mà kinh dị quá vậy, thân người chứ có phải tấm vải đâu mà nói vá là vá. Thấy mọi người sợ hãi không nói nên lời, Hãn mới nói tiếp

-Để như thế kiểu gì cũng sẽ chết vì mất máu, khâu nó lại thì có thể cầm máu được , tuy là thành công không cao nhưng ít ra vẫn có cơ hội sống

-Người ta đã đủ đau đớn rồi mày còn muốn giày vò người ta nữa sao, cái kim to bằng ngón tay thế kia đâm vào da thịt thì có cảm giác gì cơ chứ – Chú Củ mắng

Hãn nhìn lại, ờ thì mũi kim có to thật, dù để vá quần vá áo nhưng cũng phải dày bằng nửa ngón tay út chứ ít gì, trông mong gì được ở cái thời đại luyện kim hạn chế này, có dùng là tốt rồi, chưa kể sợi chỉ cũng dày và thô gấp mấy lần sợi chỉ hắn thấy hiện đại

-Nếu to quá thì lấy cái của ta này

Tất cả quay đầu lại nhìn thì thấy bên ngoài Hoa đang giơ một cái kim khác nhỏ hơn bằng đồng trước mặt họ, cô không dám vào vì sợ nhìn thấy các vết thương và máu nên chỉ nói lớn vọng vào trong. Không đợi nhiều, Hãn phi ra ngay đón lấy cái kim

-Cô chủ đúng là thần may mắn của tôi mà

Nói xong liền chạy vào trong nói với chú Củ

-Giờ thì được rồi chứ chú?

-Nhưng làm vậy thật ác quá, tao không làm được, mà chắc gì nó đã hiệu nghiệm

-Lúc này mạng người mới là quan trọng, không nên lưỡng lự nắm bắt có cơ hội cứu người hấp hối. Dù cơ hội chưa được 1 phần cũng phải làm. Không làm chính là bỏ mặc, lúc đó mới gọi là độc ác

Thầy bà thấy chú Củ không đồng ý, nhìn người bệnh nằm bên dưới hơi thở khó khăn. Bà cũng bó tay với những trường hợp thế này. Vết thương quá rộng khiến máu chảy quá nhiều, dùng cách thông thường chỉ có thể được 1 lúc chứ không thể ngăn máu chảy. Mỗi một giọt máu chảy ra là 1 phần sinh mệnh bị rút bỏ. Hãn đề xuất một cách thức chưa có tiền lệ, dù chưa biết có khả thi không nhưng bà nghe lời Hãn có lý hơn mới khuyên bảo phụ tá của mình

-Chú cứ làm đi,

-Nhưng mà…- Chú Củ nói

Thầy bà đưa tay ngăn lại rồi nói tiếp

-Ta biết…nhưng thấy người sắp chết mà không tận sức cứu chữa thì sau này chúng ta không thể thanh thản. Chỉ khi làm hết sức mình, dù người bệnh có không qua khỏi, chúng ta cũng không cảm thấy áy náy.

Nghe thầy bà khuyên giải, chú Củ suy nghĩ một lúc. Chú nhìn Hãn, đôi mắt hắn không có lấy một tia do dự, rất tự tin mới nhận kim chỉ từ tay Hãn. Sau khi rửa tay bằng cồn, nấu sôi kim chỉ và đặt một thanh cây khô vào miệng, nói người bệnh cắn chặt, Chú Củ nói nhỏ

-Chú ráng chịu, tôi sẽ làm nhanh thôi

Ngay từ lần xuyên đầu kim vào miệng vết thương, người này đã không chịu được mà vùng vẫy. Hãn liền nhanh chân, dồn sức ép chặt người này xuống rồi nói lớn để mọi người đến phụ giúp. Thêm 4 người đàn ông đến ghì chặt khiến người bệnh không thể dãy dụa được, chỉ có thể hô hấp mạnh để kiềm chế nối đau

Không một ai dám nhìn chú Củ khâu vết thương bởi nó quá sức kinh dị. Từng mũi kim đâm qua da thịt, cạnh tượng sợi chỉ đi theo đó nối miệng bên kia của vết thương rồi kéo để vết thương khép miệng khiến người ta cảm thấy trên người ở vị trí tương tự như có kiến cắn. Riêng chú Củ vì là lần đầu nên tay có hơi run, nhiều chỗ đâm hơi nhanh khiến máu văng cả lên mặt

Việc nhìn người ta khâu vết thương Hãn đã quá quen rồi, có lúc còn khủng khiếp hơn ấy chứ, ở hiện đại, mấy chương trình y học chỉ có chiếu đi phát lại motif duy nhất đó là phần đầu thì sơ cứu, phần sau là phẫu thuật đại phẫu, cái chuyện phẫu thuật soi rõ nội tạng người hắn đã xem phát ngáp cả rồi, nhiều đây đã là gì. Theo lời Hãn, nên khâu theo hình chữ X và cứ cách 2-3 cm sẽ khâu một chữ X. Như thế không cần phải khâu nhiều mũi mà vẫn có thể khép miệng hiệu quả. Người thân của bệnh nhân thì quỳ khóc bên cạnh, họ cũng không thể làm gì khi thấy chồng/ cha mình đau đớn khổ sở. Vết thương dài và rộng sau 8 mũi khâu cũng đã khép miệng lại tương đối, máu cũng vì thế mà chảy chậm hẳn lại. Cuối cùng lấy thuốc cầm máu đắp lên rồi lấy vải tiệt trùng làm băng gạc băng bó cẩn thận.

Sau khi khâu xong, chú Củ ngồi bệt xuống đất, thở dốc, mắt đầu mồ hôi chảy ướt cả các vệt máu trên mặt. Người bệnh thì may mắn, trong khi tiến hành cuộc “tiểu phẫu” vừa rồi, có lẽ vì sốc mà ngất đi. Ngủ là tốt, sẽ không cảm thấy đau. Sau khi khâu xong người bệnh vẫn còn thở dù hơi thở có yếu ớt, Hãn thở phào nói

-Sống rồi, chú ấy còn thở

Mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là chú Củ và thầy bà. Họ cảm thấy như chút được gánh nặng.

-Sau này phải thay thuốc 1 lần một ngày, nhớ phải rửa kỹ vết thương rồi mới đắp thuốc. Tốt nhất là lấy nước muối, nhớ phải đun sôi nước rồi để nguội, sau đó pha muối vào

-Dạ…Dạ - Người vợ bệnh nhân nghe như nuốt từng lời Hãn.

--------------

-Thấy mệt rồi sao?

Hãn đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây nghỉ thì nghe thấy giọng nói quen tai. Mở mắt ra liền thấy thầy bà đứng trước mặt, bây giờ đã là chiều muộn, cũng có nghĩa hắn đã ở đây cả ngày chỉ để cứu chữa người bị thương.

Hôm nay đã có 4 người chết, chỉ 1 một ngày, thời này con người ta thật sự dễ chết, hắn cũng đành bất lực. Sinh mạng nhỏ nhoi đến đáng thương, chết vì bệnh tật, thú dữ, chiến tranh,...họ coi đó là số mạng khó tránh, nên cũng đành bất lực, chính vì bất lực không thể tránh họ mới cầu cạnh thần linh và thế là tôn giáo ra đời. Âu cũng là nỗ lực trốn tránh thực tại phũ phàng

-Dạ vâng – Hãn đáp lại mệt nhọc

-Có phiền không nếu ta ngồi cùng cháu – Thầy bà nhẹ giọng nói

-Dạ vâng, bà cứ ngồi ạ - Hãn vội ngồi gọn sang một bên để chỗ cho bà ngồi

Hai bà cháu ngồi cạnh nhau không nói, chợt, thầy bà mới lên tiếng

-Hãn này, ta có một câu hỏi, cháu có thể trả lời không?

-Dạ, bà cứ hỏi, cháu biết sẽ trả lời ạ - Hãn lễ phép

-Cháu là ai? – Thầy bà nói luôn

Câu hỏi vừa dứt, Hãn liền cảm thấy chột dạ. Liếc mắt quay đầu liền thấy ánh mắt thầy bà thâm sâu dò xét mình. Hắn như bị nghẹn ở cổ không thể nói được 1 lời

-Ta đã quan sát cháu rất lâu. Và ta nhận ra rất nhiều thứ kỳ lạ

-Cháu…không hiểu bà nói gì ạ?

-Đừng có chối ta…Ta đã quan sát cháu từ lâu và nhận ra, cháu không hề giống một đứa trẻ bình thường, mỗi hành động, mỗi đồ vật cháu làm ra…ta phải nói thế nào đây?…chúng đều hữu dụng và ta chưa từng thấy chúng bao giờ. Ta không dám nhận mình hiểu biết nhưng cũng đã trải qua không ít sự đời, ta càng không tin một đứa trẻ chưa bao giờ đi ra khỏi làng có thể nghĩ ra những thứ mà ta không biết và ta càng không nhận ra người trước mặt mình là đứa bé tên Hãn mà ta từng bế bồng ngày trước khi đỡ đẻ cho cô Xá. Vậy nên, ta muốn biết “cháu là ai?”, “cháu học được những thứ đó từ đâu?”

Hãn bối rối trước sự dò hỏi của thầy bà, đúng là hắn trước đây đã làm không ít chuyện để người ta chú ý, nói đâu xa, chính ngày hôm nay hắn vừa khiến mình nổi bật nhất ở chỗ này. Nhưng lúc đó hắn không nghĩ nhiều đến thế mà chỉ có suy nghĩ cứu người.

-Cháu…- Hãn ấp úng

Cả hai ngồi im lặng thì bỗng “ọt…ọt…ọt”. Cả hai người nhìn lại thì hóa ra bụng của Hãn đang sôi vì ngày hôm nay chưa ăn gì.

-Hahaha – Thầy bà bật cười – ta quên mất, cháu chưa ăn gì cả ngày nay, hôm nay đến chỗ ta đi. Có người vừa tặng ta một con cá to nhưng sợ không ăn hết

-Thế có tiện…- Hãn nói rồi sực nhớ ra- Thôi chết rồi, cha con…

-Con yên trí – Thầy bà trấn an – ta đã nhờ người cho ông ấy ăn rồi

-Con cảm ơn bà…

Hãn khoanh tay cúi đầu trước thầy bà. Chợt sau đó, có một bóng dáng nhỏ nhắn đứng trước mặt hai bà cháu. Trứng đang đứng đó, tay đang bưng một cái rá có lót lá chuối đựng đồ ăn nghi ngút khói, bên trong đựng cơm, vài con cá nướng nhỏ và ít rau. Đơn giản nhưng mùi thơm quả thật rất thu hút

-Anh đói chưa anh Hãn, em có làm cơm cho anh nè – Trứng nói

Như kẻ sắp chết đuổi vớ được khúc cây, Hãn vội trồm dậy, bắt ngay lấy rá cơm của cô bé

-Cảm ơn em, anh đói sắp chết rồi…Chà, cá chạc nướng, anh thích món này lắm…Thưa bà, con xin phép đi trước ạ…Trứng, đi ăn cùng anh đi

Hắn nói liên một hồi không nghỉ rồi vội dắt Trứng đi chỗ khác, không cần biết thầy bà đã gật đầu hay chưa? Thực ra, hắn muốn trốn tránh câu hỏi của bà vừa nãy, hắn thực sự không biết nên trả lời thế nào, bà muốn hắn về nhà cùng ăn thì hắn chẳng khác nào cá vào rọ. Không nôn ra câu giải thích hợp lý thì đừng mơ mà về, mà có nói thì chẳng lẽ lại nói thẳng ra mình ở thời đại khác, càng nghĩ càng rối rắm khó giải thích, nên trước khi nghĩ được cách đối phó thì “tẩu vi thượng sách”.

Hãn kéo Trứng đi đột ngột khiến cô bé không kịp phản ứng, chỉ có thể cúi đầu chào thầy bà một cái. Cũng cách đó không xa, cũng một cô bé lấm lét đứng ở một chỗ khuất nhìn trộm. Chợt một bàn tay xuất hiện từ phía sau, chạm vào vai cô khiến cô giật mình hét toáng, vội nâng rá cơm trên tay che mặt

-Á…Ai đấy?

-Là con đây cô chủ, cô đứng dấm dúi ở đây làm gì thế?

Nhung đứng ở phía sau nói. Thì ra người đang nhìn trộm này là Công Hoa, nghe thấy giọng quen thuộc, cô liền hạ tay xuống

-Nhung đấy à? em làm ta hết hồn – Hoa thở phào

-Cô chủ đang làm gì ở đây vậy? – Nhung hỏi lại

-À…ta cảm thấy hơi đói, nên kiếm chút đồ ăn

-“Chút đồ ăn” mà cô nói là đây đó hả? – Nhung chỉ tay vào ra cơm của Hoa nói

Giờ nhìn lại mới thấy, rá cơm này quả thực “quá phô trương” rồi, cơm chỉ bằng một bát con nằm gọn một góc, còn lại nào là gà luộc, lợn sữa quay,… phần cơm phải nhìn kỹ một chút mới thấy vì có bao nhiêu thứ được đặt vào che luôn rồi.

-Tôi theo hầu cô chủ bao lâu chưa từng thấy cô dùng bữa mà cần nhiều thế này. Cô không sao chứ?

-À thì…- Hoa ấp úng

Trong lúc Hoa đang không nói lên lời, Nhung liếc mắt sang một bên nhìn về phía sau cô chủ, thấy Hãn và Trứng đang ngồi một chỗ ăn cơm. Như hiểu ra vấn đề, Nhung bèn giành lấy rá cơm trên tay Hoa nói

-Cô cứ để con!!

Nhung nói rồi đi thẳng một mạch đến chỗ Hãn, mặc cho Hoa ngăn lại. Nhưng dù Hoa có cản thế nào cũng không cản nổi người hầu quả mình, chỉ vài bước, cả hai đã đến gần chỗ Hãn từ lúc nào

Cả hai đứng trước Hãn – lúc này đang ngẩn người ra nhìn. Hoa và Nhung, một chủ một tớ, tay cầm một rá cơm lớn toàn đồ ăn ngon. Nhung trầm giọng, giơ rá cơm trước mặt Hãn nói

-Cầm

Còn chưa tiêu hóa được các tình huống gì đã thấy mắt Nhung đang hằn những tia máu, sát khí ngùn ngụt nhìn Hãn khiến hắn vội đưa tay đón lấy

-Đây là cô chủ chuẩn bị cho mày, ngày mai nhớ đến cảm ơn, không là tao lột da mày…Cô chủ, mình đi (Nhung)

Nói xong, Nhung dắt tay cô chủ đi thẳng, để lại Hãn và Trứng ngồi nhìn nhau ở đó.

-Cô Hoa quan tâm đến anh quá nhỉ? Em chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy luôn (Trứng)

-Đợi anh tý…Chúng mày, đến đây tao nhờ cái (Hãn)

Hắn lớn tiếng gọi hai đứa Trâu và Cóc khi nhìn thấy chúng ở gần đó. Đến khi chúng đến gần, Hãn mới đưa rá cơm ra nói

-Ăn đi (Hãn)

-Oa, ở đâu mà nhiều đồ ngon quá vậy?

Cả hai đứa không nhiều lời liền lấy tay bốc đồ ăn cho vào miệng. Từ nhỏ đến lớn có lẽ chúng chưa bao giờ ăn nhiều đồ ngon như vậy nên vừa nói, miệng còn nhồm nhoàm ăn

-Ở đâu ra thế?

-À, cô chủ cho tao, cơ mà tao thấy không ổn nên cho chúng mày ăn trước

-Ặc…Thế mày coi bọn tao là đồ thử độc cho mày à? (Trâu) (Cóc)

-Tao cho chúng mày cơ hội cảm ơn tao đấy. Yên tâm, còn chưa biết có độc hay không cơ mà, với cả, nếu có thì cô Hoa không đến mức giết người đâu.

-Anh à, vậy có hơi quá không? Dù sao đây cũng là cô chủ chuẩn bị, anh nghi ngờ như thế e là…

Dù biết đúng là mình làm thế thì có lỗi thật cơ mà bài học xương máu trước đây đâu dễ quên thế, chỉ vì mấy câu đố mà bị kéo vào một vụ bòng bong đến tý mất mạng, đã thế hồi bị ép làm người hầu cũng đâu có được yên ổn nên với Hoa, Hãn vẫn có chút đề phòng, sợ bị chơi sỏ.

-Ừm…Có lẽ anh hơi nghĩ nhiều rồi…Chúng mày đừng có ăn hết, để phần tao với Trứng nữa (Hãn)

--------------

Ngày hôm sau, nhà Bồ Chính trở nên ồn ào hơn thường ngày. Bồ Chính gọi các phụ tá họp bàn chuyện hôm qua. Đám trâu rừng đã bỏ đi nhưng chúng đi đâu, có quay lại không? là điều họ muốn biết nhất. Nếu chúng còn lởn vởn quanh đây thì không còn cách nào khác phải tổng lực mà đánh vì vụ hôm qua đã khiến Công Ma quyết tâm phải diệt đàn trâu này. Việc họp bàn có vẻ có nhiều điều cần nói nên giọng nói có vẻ hơi lớn. Bên cạnh việc đó thì nguyên nhân tiếp theo đến từ Công Hoa, con gái Bồ Chính từ sang sớm đã chuẩn bị sắm sửa, chọn quần áo loạn cả lên

Cô đi đi lại lại cùng người hầu, hết chỉ chỏ này nọ rồi đến chọn quần áo. Công Ma dù đang bận nhưng thấy các gian nhà bên ngoài ồn ào như vậy cũng phải ra ngó thử. Người hầu trong nhà đang giúp con gái chọn đồ, gọi Nhung lại hỏi chuyện mới vỡ lẽ

-Thằng Hãn à?...cũng là một đứa không tệ nhỉ. Con gái ta cũng trưởng thành rồi, người làm cha như ta cũng sắp phải tính rồi, hahaha

Bồ Chính cười rồi quay lại phòng họp.

-------------

Nhung bước vào phòng Công Hoa. Lúc này cô đang tập trung chọn đồ để mặc

-Nhung, em vào đây, nói thử xem ta nên mặc đồ nào thì đẹp

-Cô chủ à, em nghĩ đi nghĩ lại, chỉ là gặp thằng Hãn thôi cô có cần làm đến mức này không?

Hoa nghe xong mặt đỏ ửng, ấp úng

-Kệ ta đi,

-Em nói thế này, có phải cô thích thằng đấy không?(Nhung)

Hoa giật thót người, phản ứng lắp bắp, mặt càng đỏ hơn

-Em nói gì thế, làm sao ta có thể thích…tên đó chứ

-Vậy thế là thật rồi (Nhung)

Nhung lấy tay vuốt mặt, lòng tự hỏi thằng đần kia đã cho cô chủ ăn cái ngải gì mà lại đi thích hắn được cơ chứ. Hơn nữa, cô chủ với hắn qua lại không nhiều mà lại mê tên này như điều đổ, cô là con gái Bồ Chính cơ mà, ít nhất cũng phải giữ giá chút chứ, sao lại cọc đi tìm trâu thế này? Nhung không thể nói được đành đi ra ngoài.

-----------

Có câu miếng ăn không phải từ trên trời rơi xuống, ăn của người ta một thì cũng phải báo đáp. Hãn cũng hiểu đạo lý nên sáng hôm nay hắn cũng đã đến chỗ của Bồ Chính. Chỉ tại chẳng biết mang gì, nhà có cặp trâu, đôi gà, với vài đồ kim khí, ngó qua ngó lại chẳng có thừ gì xứng, đem đến lại tổ rác nhà Bồ Chính nên đành tay không bắt giặc, tinh thần là “có tấm lòng là được”, hi vọng Công Hoa sẽ không “lấy lòng” hắn theo đúng nghĩa đen

Đến trước cửa đã thấy Nhung đứng đó đợi.

-Cũng biết điều, đến sớm là tốt…(Nhung)

Nhung đứng ở ngoài cửa, thấy Hãn ăn mặc chỉnh tề đến trước cửa nhà Bồ Chính liền cất tiếng gọi

-Không đến là bị lột da, ngu gì… (Hãn)

-Nói gì đấy? (Nhung)

-À không…Tôi đến cảm ơn cô chủ, người ở trong phải không? (Hãn)

-Phải nhưng mày không vào bằng cửa chính được. Bồ Chính đang có việc, mày vào sẽ làm phiền nên đi theo tao… (Nhung)

Hãn theo Nhung vào bên trong bằng một lối khác. Nhà Bồ Chính thực chất là một tổ hợp các gian nhà được sắp xếp nhau theo hình chữ nhật. Hãn từng ở trong nhà này một thời gian nên hiểu rõ. Gian nhà lớn nhất cũng là gian nhà để tiếp khách và là nơi làm việc của Bồ Chính, nó đối diện luôn với cổng chính nên từ gian chính có thể nhìn rõ ai ra vào.

Nhung dẫn Hãn đi bằng lối cửa sau, vì là thiết kế hình chữ nhật nên ở giữa khu nhà là một cái sân. Người hầu nói hắn đợi ở trong sân đợi cô chủ nhưng còn chưa kịp đi gọi thì căn phòng trước mặt đã mở cửa. Thứ Hãn nhìn thấy tiếp theo còn bất ngờ hơn. Hoa trong một bộ váy lụa vàng óng, thân hình mỹ miều, đôi mắt phượng khiến bất kỳ đàn ông nào nhìn vào cũng phải mê đắm. Tính ra Hoa cũng phải tầm 15-16 tuổi mà đã được thế này thì tương lai có khi Bồ Chính còn không nỡ để cho Hoa đi ra ngoài chứ đừng nói đến gả đi.

-Á, chói mắt quá, - Hãn lấy tay che mắt nói

Nhung thấy Hãn đang làm trò thì đá hắn một cái, nói hắn nghiêm túc. Hoa chỉ cười, nói không sao nhưng cô người hầu thì mặt vẫn gắt. Theo phong tục Âu Lạc, gặp quý tộc, người trên mà không quỳ dập đầu là bất kính, ngày trước còn nhỏ dại hắn không để ý, sau này bị nhắc nhở hắn mới hiểu ra. Phải nói Bồ Chính, Thầy bà hay Công Hoa cũng thuộc loại nhân từ, không chấp việc này, thầy bà từng kể có người từng bị thiêu sống vì không chịu quỳ khi gặp Bồ Chính, Tộc trưởng nên Hãn vội quỳ xuống khum người hành lễ.

Thấy Hãn hành lễ với mình, Hoa nói

-Không cần phải làm thế đâu, đứng lên đi, cứ bình thường như ngày trước là được

-Dạ, thế con cảm ơn

Hắn liền đứng dậy, nói tiếp

-Chaaa, cô chủ định đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy? Không phải đi xem mắt nữa chứ? (Hãn)

Hãn nói xong thì liền chột dạ vì vừa nhắc đến hai từ cấm kỵ. Nhưng trái với tưởng tưởng là hắn sẽ ăn nguyên cú Phi Thiên Nộ Long Cước vào mồm thì Hoa chỉ cười, nói giọng nhẹ nhàng.

-Ra đây ngồi cùng ta đi,

Hoa dẫn Hãn đi đến một gian nhà rộng khá, nơi này thoáng mát, lại có cửa nhìn ra sân vườn. Nhung lại từ đâu bưng nên một đĩa lớn hoa quả. Những loại quả này khác hoàn toàn so với mấy cây dại hắn ăn thường ngày với đám bạn, những thứ bày trên đĩa đều là hoa quả có tiếng từ chuối, nhãn, đến quả vải. Những thứ hoa quả mà Giao Châu này có thể trồng đều ở trước mắt cậu

-Cậu ăn thử đi, này là ta cất công chuẩn bị đấy. Bình thường cậu cũng ít khi có cơ hội phải không? (Hoa

Hoa bóc một quả vải đưa cho Hãn. Sau khi đón lấy quả vải, Hoa ra hiệu cho hắn ăn thử, Hãn liền cắn một miếng. Đúng là không nên mong đợi gì từ hoa quả cổ đại, quả vải Trần Khôi ăn mềm, mọng, ngọt thanh nhưng quả vải cổ đại thì chát, ngọt thì cũng có đấy nhưng chưa đủ và quả rất ít thịt, hạt to nữa. Tuy nhiên, thứ hắn để tâm không phải quả vải vừa ăn mà là cái tình huống này hắn thấy sai vãi cả…

-Hãn, cậu thấy đồ ăn hôm qua thế nào?

“Cậu”á? Hãn giật thót một cái, đầu hắn nghĩ “thôi chết mẹ rồi, biến lần này chắc mạng mình không thọ qua năm nay”. Có bao giờ Hoa gọi hắn nhẹ nhàng thế này đâu, hắn lắp bắp

-Dạ…ng..ngon ạ

Như đang đợi chính câu trả lời này, Hoa nói luôn

-Cậu thấy thích là được rồi, nhà cậu bây giờ cũng chỉ có mình cậu, hay để ta thường xuyên nấu cho cậu ăn nhé

Hãn sững người, con gái cổ đại ai cũng bạo thế à? Cách hành xử này có mơ cũng không dám mơ tới mức này. Đối với một tên trai tân “toàn thân” như Trần Khôi thì lại càng không nghĩ được đến thế.

-Việc này con có thể tự lo được nên không phiền cô chủ đâu ạ.(Hãn)

-Đừng nói thế, ta thấy chúng ta nên thân thiết với nhau hơn (Hoa).

-Dạ thôi…(Hãn)

-Ta không có ngại đâu (Hoa)

Hai người đẩy qua đẩy lại dường như khiến cô người hầu đứng cạnh không chịu được. Một lần nữa Nhung lại đá Hãn một cái

-Cô chủ thích mày nên liệu mà đồng ý đi (Nhung)

…im lặng….

Hoa mặt đỏ ửng bỗng nhảy chồm lên nói

-Em đang nói gì vậy Nhung? (Hoa)

-Thôi cô chủ ơi, em còn lạ gì nữa, ý của cô nó vẽ lên đầy mặt rồi, mà cái thằng ngu này lại không biết nhận…(Nhung)

Nói đoạn, cô người hầu lại đá Hãn cái nữa, khiến hắn kêu oai oái.

-...Còn cô nữa, cô là con gái Bồ Chính, là quý tộc đấy, nên làm ơn giữ giá giúp con đi

Nhung liền quay sang nói Công Hoa khiến cô bé này chỉ có thể nghe, không cãi lại được, nhìn vào không thể biết ai là chủ ai là tớ nữa. Trách Hoa xong lại quay về Hãn

-Cô chủ đã xuống nước như vậy rồi, mày tốt nhất không nên từ chối

Cô người hầu nghiến răng, bẻ khớp rôm rốp hăm dọa. Hãn ngồi đó chỉ thở dài, khuôn mặt cùng bớt bỡn cợt mà nghiêm túc, hắn quỳ xuống lạy một cái nói tiếp

-Tấm lòng của cô chủ, con chỉ có thể khắc ghi trong lòng chứ không thể nhận. Xin cô hiểu cho

Hai người trước mặt đứng lặng không nói gì. Nhung bất ngờ biểu cảm giận dữ, túm lấy cổ Hãn nói

-Cô chủ có gì không xứng với mày cơ chứ? …”Bốp”…

Nhung vung tay đấm mạnh vào mặt Hãn khiến đầu hắn nghẹo sang mọt bên, trên mặt cũng bắt đầu hiện nên những vết đỏ

-Tao đã nói rồi, cô chủ sẽ không thể hạnh phúc khi ở với tao

-Mày…- Nhung nghiến răng,

Cô định cho Hãn một đấm nữa thì Hoa lấy tay ngăn lại.

-Thôi em dừng lại đi Nhung

Cô bé đỡ Hãn dậy, nở nụ cười gượng gạo nói

-Tiếc thật, tuy không thể ở bên nhau sau này được, nhưng ta hi vọng cậu và ta có thể làm bạn, được chứ?

-Tất nhiên là được (Hãn)

-Bây giờ muộn rồi, ta cũng cảm thấy hơi mệt. Nhung, em đưa Hãn ra ngoài giúp ta nhé.

Nhung nói xong liền vội rời đi. Hãn cũng cảm thấy mình có lỗi, nhưng hắn nghĩ rằng tốt nhất Hoa không nên ở gần hắn, thân phận của hắn cũng như mối thù của hắn sẽ kéo những người xung quanh vào nguy hiểm.

Sau khi đưa Hãn ra khỏi nhà, Nhung không nói câu nào liền trở vào trong. Hãn cũng hiểu cảm xúc của cô lúc này nên cũng không gọi lại nữa. Hãn một mình đến nhà của thầy bà, đã đến giờ hắn chăm sóc bố rồi.

Bạn đang đọc Trở về thời Bắc thuộc (ReW) sáng tác bởi trantuan1996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trantuan1996
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.