Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấn đề nối tiếp vấn đề

Tiểu thuyết gốc · 7939 chữ

Lại nói về Hãn, sau khi “giúp vài người chết sống lại” thành ra có nhiều rắc rối, nhiều người bắt đầu bàn tán xem vì sao Hãn có thể làm được như vậy? Có người còn tưởng hắn là thần Y tái thế. Sáng ngày hôm sau vừa bước ra khỏi cửa đã có một núi đồ đặt trước cửa nhà, muối, gạo, vải vóc, đồ dùng bằng đất nung, vật nuôi như gà, lợn… tất cả đều là của nhà mấy người Hãn cứu lần trước và mấy người sùng tín thần linh mang đến. Chưa hiểu mô tê gì đã có một núi đồ trước mặt, đằng sau đó còn có cả tá người hành lễ cúng bái khiến hắn chỉ có thể lấy tay vuốt mặt, hắn từ chối hiểu mấy thứ như này, đỡ không có nổi, Thần Y mà tái thế dễ thế vậy chắc thầy bà người ta tôn làm thánh sống rồi.

Sáng sớm ngày ra còn chưa làm gì đã mấy cả nửa buổi chỉ để “tiễn vong” mấy con người này cũng đống đồ của họ. Làm xong cũng đủ mệt chết rồi nên hắn quyết định nghỉ làm một hôm, cũng đâu có ai cấm hắn được, cha hắn còn đang nằm chưa tỉnh nữa kìa.

Thế là hắn đi ra ngoài bãi đất trống mà lũ trẻ hay chơi. Nhưng không có đứa nào ở đây vì sợ lũ trâu rừng đó mò đến, dù nơi này nằm ở phía khác của làng. Chỗ này yên tĩnh rất phù hợp với tâm trạng của hắn lúc này. Hắn vươn vai, cố kéo giãn người thì đằng sau có tiếng gọi

Quay lại liền thấy Trâu và Cóc không nói không rằng liền quỳ xuốnglạy hắn. Đứng hình mất một lúc, hắn nắm chặt tay, tiếng khớp kêu rôm rốp, đưa nắm đấm ra trước mặt nói

-Hai thằng chúng mày tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng, tâm trạng của tao lúc này rất bực vì chuyện hồi sáng. Nếu không có lý do nghe được thì hai chúng mày làm bao cát cho ta xả giận…Làm như tao là cái thứ âm hồn bất tán mà chúng mày cứ lạy.

Hai đứa trẻ ngớ người, vội nói chúng đến là để cảm ơn ơn của Hãn đã cứu cha chúng một mạng. Hôm nay nghe mẹ chúng nói hắn không nhận quà nên chúng mới đến thay họ cảm ơn.

-Từ hôm nay, hai đứa bọn tao tôn mày là thủ lĩnh. Bọn tao sẽ theo sai khiến của mày không nghi ngờ

-Nói xong chưa? – Hãn gằn giọng – Nói xong rồi thì đưa đầu ra đây, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm bày đặt quỳ lạy người khác

Nói xong liền cốc vào đầu mỗi đứa một cái rõ đau khiến cả hai đứa trẻ cúi xuống ôm đầu. Hãn véo tai của chúng nó nói

-Nghe cho thủng đây hai thằng đần. Hai đứa chúng mày là anh em với tao, cha mẹ chúng mày tao không cứu thì có khác gì tao trơ mắt nhìn cha mẹ tao chết hả? Nếu có thể giúp, tao nhất định không ngần ngại, nghe rõ chưa hai thằng ngu

Hãn càng nói càng véo tai mạnh khiến hai đứa trẻ kêu oai oái xin tha, dạ vâng liên tục. Hãn bỏ tay, nói tiếp

-Về lo cho cha chúng mày đi, lần sau bớt nghĩ xa lại

Hắn đuổi 2 đứa trẻ về làng rồi một mình nằm trên bãi cỏ nhìn trời, trời hôm nay xanh quá, lại rợp mây, nắng dịu, ngắm nhìn khiến cho người ta có cảm giác thoải mái kỳ lạ. Hãn nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác này

-Anh Hãn !!!

Một giọng nói trong trẻo cất lên, hắn mở mắt thì liền thấy khuôn mặt quen thuộc dí sát mặt mình

-Trứng đấy à? Tìm anh có việc gì không?

-Chẳng lẽ phải có việc em mới được tìm anh sao? – Trứng giận dỗi

-À không, Trứng đáng yêu thế này, tìm anh lúc nào cũng được

Hãn lấy hai tay nhéo nhẹ má của cô bé, phải nói cô bé càng lớn càng đáng yêu, nhéo khuôn mặt mũm mĩm này quả là niềm vui cuộc đời mà. Trứng đẩy hai tay Hãn ra rồi ôm má, hắn nhéo lâu quá nên má cô bé ửng đỏ cả lên

-Chỉ giỏi bắt nạt em – Trứng phụng phịu

-Nào có chứ, Trứng đáng yêu quá, anh nhéo yêu thôi mà – Hãn nói

Nhưng trông Trứng vẫn còn giận, Hãn nhẹ giọng lại dỗ dành

-Nào nào, đừng có giận

-Hứ - Trứng quay mặt đi

Hắn bắt đầu cảm thấy khó xử thì lại nghe như có ai đang gọi hắn phía xa. Quay lại thì thấy Cóc đang hớt hải chạy đến.

-Hãn ơi, nguy rồi, mày mau cản thằng Sóc lại

-Có chuyện gì? Thằng Sóc làm sao? – Hãn bất ngờ

-Nó đang cầm dao định ra liều với mấy con trâu rừng ở đầu làng kia kìa

-Mấy chúng mày không cản được nó à?

-Nó không nghe ai cả. Vài người lớn cho nó mấy cái bạt tai rồi cản nó nhưng nó vẫn quyết liều mạng

-Cái thằng điên này…- Hãn thầm chửi rồi chạy vội về

Hôm qua cha của Sóc không may nằm trong số những người tử nạn, nó vì quá xúc động mà ngất đi nên bạn bè chưa có cơ hội khuyên nhủ nên thành ra thế này. Cả 3 đứa trẻ trở về liền đã thấy nhiều người đang xúm lại. Hãn định chạy lại thì thấy Sóc vượt qua đám đông chạy đi, thằng này đúng là cầm tinh con trạch, bị vậy như vậy mà vẫn thoát được.

Nhóm của Hãn lại đứng chắn trên đường của Sóc. Thấy Sóc thoát, Trâu lớn tiếng

-Hãn, bắt nó lại, cẩn thận nó có dao đấy

Đúng như Trâu nói, tên này đang cầm một con dao, sắc mặt vô cùng giận dữ. Cóc và Trứng thấy Sóc như muốn giết người liền cảm thấy sợ nhưng Hãn thì mơ đi, nhiêu đó chưa đủ làm nó chớp mắt sợ hãi đâu

Hắn không ngần ngại lao lên đứng chắn đường Sóc. Đứa bé này đang rất tức giận, thấy người cản trở mình liền không ngần ngại giơ vũ khí không phân biệt bạn bè. Chẳng mấy trốc nó đã đến gần Hãn, vung dao lên nhằm thẳng người đối phương mà đâm nhưng bất chợt thân ảnh của Hãn biến mất, sau đó đứa bé liền cảm thấy khung cảnh trước mắt bắt đầu đảo ngược, chỉ trong chớp mắt, liền cảm thấy mặt mình như vừa va vào một bức tường vậy

Tỉnh ra đứa bé mới thấy mình đang bị nằm xấp xuống nền đường. Còn Hãn thì đang ngồi tì đè lên người, dùng hai tkhông chế tay cầm dao. Hãn bẻ mạnh một cái khiến Sóc vì đau mà buông ta con dao, gõ đầu đứa trẻ một cái

-Ngu cũng ngu vừa thôi, sức mày còn không đánh lại tao mà đòi giết cả đàn trâu rừng, tự lượng sức đi

-Ít ra tao không hèn nhát như mày, mẹ bị hại mà không có gan báo thù…

“THỤP”. Một cái bóng bất ngờ va mạnh ngay trước mắt đứa trẻ, mắt đất khô cứng bị lõm một lỗ, cả mặt của Sóc vì gần đó đều cảm nhận được sức lực truyền vào, cả người bỗng trở lên ớn lạnh, trên má chợt có mấy giọt mồ hôi. Nó không dám quay lại để nhìn, tựa như thứ đang đè lên không phải là con người mà là ác thú

-Mày nói cái gì? – Hãn nói bằng giọng lãnh đạm

Cóc đứng đó thấy Hãn biến đổi sắc mặt không dám lại gần chỉ có thể nói can

-Hãn, bình tĩnh, thằng Sóc vì giận quá mới nói bừa, đừng chấp nó…

Hãn đưa mắt lên nhìn Cóc khiến đứa bé nín thing, hắn lại cúi mắt nhìn kẻ bên dưới

-Mày dám nhắc lại không?

Sóc biết mình vừa nói đụng đến tối kỵ của Hãn, nhất thời cảm thấy có hơi sợ hãi. Nuốt một ngụm nước bọt, đứa bé nói

-Tao xin lỗi, là tao lỡ lời

Hãn đưa tay lên định đánh xuống, đứa trẻ bên dưới liền nhắm mắt lại như chuẩn bị nhận hình phạt. Nhưng trái với mong chờ về một cú đánh đau điếng. Hãn chỉ tạt nhẹ vào mặt Sóc một cái

-Mày ngu lắm, muốn báo thù phải dùng thêm cái đầu, dùng sức chưa đủ.

Nói xong hiền đứng dậy thả Sóc ra. Đứa trẻ liền chống tay đứng dậy, đầu óc cũng bĩnh tĩnh hơn, nhìn Hãn. Những người phía sau cũng đến giúp Hãn nhưng không còn cần thiết nữa. Hắn chỉ nói là đã khuyên bảo được Sóc rồi, mọi người không cần lo lắng nữa. Nhờ vậy mà đám đông cũng tan đi.

Đến khi mọi người đã đi hết, chỉ còn lại đám trẻ thì Hãn mới lên tiếng

-Một mình mày không được, tính cả tao vào nữa đi – Hãn nói rồi giơ ngón cái chỉ về phía mình

-Thế tao với mày cùng đi – Sóc nói

-Từ từ, hôm nay đến xem, hôm sau quay lại – Hãn đáp lại

-Tức là sao? – Sóc không hiểu

-Tức là…- Hãn vỗ vai Sóc đi về phía đầu làng trước…- xem trước tình hình, hiểu rõ đối thủ thì mới dễ đánh.

Cả đám theo Hãn đi về phía đám trâu rừng. Khi chúng đến nơi đó, không khó để nhận ra mục tiêu của chúng bởi những con trâu thường chỉ cao đến cằm người bình thường (1m3, người Việt cổ chiều cao trung bình là 1m5) còn những con trâu rừng kia cũng phải đến 2m, hơn nữa, nói về độ đen thì mấy con trâu nhà chưa đủ để so sánh.

Những con trâu rừng đứng giữa đàn trâu khiến chúng nổi bật lên. Bồ Chính đã ra lệnh cấm mọi người đến gần, đồng thời đã cho người canh giữ, căng dây chão lớn xung quanh để tạo chướng ngại vật, đề phòng chúng chạy về phía làng

-Đứng lại, mấy đứa chúng mày đến đây làm gì? – Một người canh giữ bước ra khi thấy lũ trẻ đi tới

-Chúng cháu chỉ đến xem thôi

-Xem xét gì, mau về đi, lũ trâu mà nổi điên là chạy không kịp đâu

-Là ta dẫn chúng nó đến. Không được sao?

Hoa từ đằng sau đi đến. Thấy con gái Bồ Chính, mấy người canh giữ đều cúi đầu chào.

-Dạ bẩm cô chủ, nơi này nguy hiểm, Bồ Chính đã nghiêm lệnh không được đến đây, chúng con…

Hoa đưa tay cản lời người canh gác

-Không sao, ta tự biết cân nhắc

-Nhưng mà…

Người canh gác muốn nói thêm nhưng Hoa không thèm nghe mà đi về phía hàng rào. Hãn đã đứng ở đó từ lâu vì những người canh chỉ chú ý đến Hoa nên hắn có cơ hội lẻn vào. Đôi mắt đăm chiêu, lấy tay xoa cằm hắn nhìn về phía đám trâu rừng.

-Nghe cha nói, đến gần chúng cách 20 bước chúng sẽ tấn công. – Hoa nói

-Thế sao?... – Hãn trả lời rồi quay lại chỗ bọn trẻ

Thấy Hãn có vẻ không quan tâm mình, Hoa làm mặt khó chịu, dậm châm một cái. Hãn nói với đám trẻ một lúc rồi cả bọn cùng giải tán

-Này, cứ thế mà đi à? – Hoa gọi

-Đúng vậy, chứ tôi đâu thể làm gì

Hãn nói rồi vẩy tay chào thong dong rời đi. Cái tính chỉ giữ bí mật của Hãn khiến cô bé rất khó chịu. Cô thừa biết cái tên này đâu dễ bỏ cuộc như vậy, nhưng không thể nói được gì vì hắn khác ngày trước quá. Ngày trước hắn nhìn cô liền khúm lúm, cả người run rẩy đến bây giờ dù có đứng bên cạnh cũng không có lấy một chút kính sợ.

Nếu là ngày trước cô có thể sài chiêu kẹp cổ bắt hắn khai ra nhưng lúc này cô cảm giác nếu dùng lại thì kết quả còn tệ hơn sự tưởng tượng của mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy uất ức thế này, chỉ vì một thằng nhóc con thợ rèn mà khiến cô tức chết sao. Nhiều lúc cô không hiểu cảm xúc của bản thân mình. Trên khóe mắt chợt rưng rưng. Người hầu theo sau thấy cô chủ gạt khóe mắt liền muốn an ủi nhưng Hoa nói

-Ta không sao, em cứ về trước đi, ta ở lại một lúc rồi sau đó sẽ tự về một mình

-Nhưng mà…?

-Nhung (tên người hầu), lát nữa ta sẽ tự về - Hoa nói kiên quyết hơn

Người hầu thấy không thuyết phục được đành đi trước, không quên dặn mấy người canh giữ gần đó trông chừng cô chủ cẩn thận, kèm theo vài lời đe dọa. Khi đã giao phó xong, Nhung bắt đầu bước nhanh về làng, khuôn mặt lộ rõ sự tức giận. Ai phải chịu trách nhiệm thì quá rõ rồi. Cô hùng hổ nhặt một khúc cây trên đường tìm tên đáng chết đó

Vừa hay, tên này đang cùng bọn trẻ ở khu lò rèn của nhà Hãn. Chúng đang lúi húi làm gì đó bí mật. Hãn phân công những đứa trẻ giúp hắn nhóm lò, mang nguyên liệu đến, những đứa khỏe thì phụ hắn quai búa. Không quan tâm chúng đang làm gì, Nhung hùng hổ tiến vào, vừa kịp lúc Hãn để ý thấy

-Đây rồi, cuối cùng người phù hợp cũng đến

Hãn bước ngay ra cửa lôi Nhung vào như giựt cô hồn khiến cô bé bất ngờ chẳng hiểu mô tê gì cả

-Mày cút, con trai sức dài vai rộng mà không có tý sức nào

Hãn giật lấy câu búa lớn trên tay Trâu rồi sút qua một bên.

-Nghe kỹ đây, cứ mỗi lần tao giáng cây búa con này xuống chỗ nào thì chúng mày giáng dùng búa lớn đập thật mạnh vào chỗ đó, hiểu chưa?

-Rõ rồi – Những đứa trẻ nói lớn, Nhung cũng không nhận thức được mà nói theo vì não cô vẫn chưa load kịp ))

“Hây..” “Chát” “Keng”…”Chát”…”Chát” “Keng”. Tiếng kim khí va chạm cất lên dưới lán lò rèn. Cứ sau một lúc, Hãn lại dí cục sắt trước mặt vào bếp than để nung lại cho mềm.

-Tao đến đây không phải để làm cái của nợ này – Nhung ném ngay cây búa xuống đất

-Có chuyện gì vậy? – Hãn hỏi

-Tao đến đây để hỏi tội mày – Nhung chỉ vào mặt Hãn nói

-Tôi thì có tội lỗi gì chứ

Không nghe Hãn nói, Nhung nhặt lại khúc cây vừa này nhắm Hãn mà đánh. Tuy nhiên, lúc này hắn không còn là đứa trẻ muốn đánh là đánh nữa. Tâm hồn của đứa trẻ tên Hãn đã không còn tri phối tâm trí cơ thể này nữa, lúc này chỉ có ý chí của Trần Khôi và hắn không biết cợt nhả, bị đánh nhất định đánh trả

Chỉ thấy Hãn né 1-2 đường rồi bắt chặt lấy cây gậy mà Nhung đang cầm. Không rút ra được, Nhung đá thẳng vào đầu gối trái của Hãn khiến hắn ngã quỵ rồi dùng tay còn lại đánh. Nhung và Hãn đều cùng một thầy dạy nên cách chiến đấu Hãn đều nắm được, hắn dễ dàng hóa giải mọi đòn của Nhung và dồn ép cô,

Hai người đánh qua lại được một lúc, Hãn đã khóa được Nhung, ép chặt vào cây cột gỗ gần đó. Trâu thấy vậy vội ra cản,

-Hãn, bình tĩnh, Nhung làm vậy chắc là có lý do, để cho nó nói đã

-Nói đi – Hãn lên tiếng

Nhung không nói gì, Hãn nhận ra mình đang khóa người cô bé nên nói chuyện không thích hợp. Hắn nới lỏng tay, thả Nhung ra, lúc này cô bé mới bắt đầu nói

-Ngươi theo ta, - Nhung nói

-Có gì nói ở đây đi, tôi có rất nhiều việc phải làm – Hãn trả lời

-Người đúng là không biết điều – Nhung mắng

-Mày đi theo đi, bọn tao chờ được – Trâu nói

Trâu vỗ vai, Hãn mới đồng ý theo Nhung.

-Oài – Sóc thở dài – Đúng là người ăn không hết người tìm chẳng ra mà

-Mày nói đúng, số nó là số hưởng, chẳng bù cho anh em mình, - Trâu nói thêm

-Không được, chắc chắn nó có bí quyết gì đấy, tao phải hỏi cho bằng được – Một đứa khác nói thêm

….

Hãn theo Nhung đến một chỗ vắng vẻ. Khi thấy xung quang không có ai, cô mới bắt đầu nói

-Hãn, nói cho tao nghe, mày nghĩ cô chủ là người thế nào?

-Tao không có rảnh nói mấy chuyện này, mày có gì thì nói nhanh lên – Hãn gắt

-Mày cứ nói cho tao nghe trước đã, mày thấy cô chủ thế nào?

-Là một người tốt, tuy ương ngạnh nhưng là người nhân hậu đáng quý – Hãn nói

-Chỉ vậy thôi, ngươi không có chút tình cảm đặc biệt gì với cô chủ sao? – Nhung hỏi

Nghe Nhung hỏi, Hãn liền nhận thức được mục đích của cô

-Nói như mày vậy có phải là…cô chủ có gì đó với tao hả?

-Hiểu cũng nhanh đấy… Đúng vậy, cô chủ có ý với mày

-Làm gì có chuyện đó – Hãn phủ nhận ngay – Mày không thấy cô chủ đối xử với tao như thế nào sao?

-Mày đúng là ngu – Nhung đá chân Hãn một cái – Cô chủ trước nay không có bạn, từ cái hồi ngươi làm người hầu cho cô chủ, chỉ có ngươi làm cô chủ thấy vui vẻ. Cũng từ đó, cô bắt đầu có tình cảm với ngươi…

-Tao hiểu rồi – Hãn giơ tay chặn lại – Mày nói với cô chủ, tấm lòng của cô Hãn xin nhận nhưng tình cảm của cô, Hãn không thể nhận

-Tại sao?

-Vì tao không muốn cô chủ sau này phải đau khổ. Nếu là ngày trước, có thể tao sẽ nhận, nhưng bây giờ thì khác, tao còn có một mối thù phải trả, nếu chấp nhận, sau này sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Tính cách của cô chủ ở bề ngoài có vẻ cứng rắn nhưng bên trong nhân hậu. Đối với tao, đó là sự yếu đuối, khi thấy những việc ta làm chỉ có thể là tổn thương vô tận.

-Vì vậy ngươi đẩy cô chủ ra rìa sao?

-Đúng vậy, nó có lợi cho cả hai. Cô chủ không phải đau khổ, còn tao sẽ bớt phiền phức

-Ân đền oán trả cô chủ sẽ thông cảm cho ngươi

-Thù oán của tao…, không đơn giản như mày nghĩ đâu

-Mày rốt cục…định làm gì? – Nhung hỏi

Hãn quay người lại, đột ngột toàn thân Nhung lạnh toát, khuôn mặt của Hãn khiến cô cảm thấy sợ hãi, hơi thở chợt có chút khó khăn như có ai đang siết cổ mình. Hãn không nói, bước đi thẳng trở về lò rèn, để lại Nhung đang thẫn thờ, sợ hãi

----------------

Một buổi tối, trong làng xuất hiện vài bóng đen chạy vọt ra khỏi làng, cũng trong đêm đó, những người canh giữ nhận thấy giường như phía bên kia có sự náo động, suýt nữa khiến họ phải thổi còi báo động nhưng sự việc chỉ diễn ra trong chốc lát

Những đêm sau đó cũng diễn ra sự việc tương tự nhưng sự nào động bên trong cũng ít dần. Cho tới vài ngày sau đó. Vào buổi sáng sớm, khi Hãn bước ra khỏi nhà, vươn vai ngáp dài một tiếng. Dụi mắt cho tỉnh liền thấy Sóc đã đứng bên ngoài lán lò rèn

-Sáng nào cũng thấy mày ở đây từ sớm – Hãn lên tiếng

-Thù cha tao vẫn chưa trả thì tao không ngủ nổi – Sóc đáp

-Yên tâm đi, mọi chuyện vẫn đúng theo kế hoạch, có vẻ phán đoán của ta đã đúng – Hãn nói

-Vậy mấy đống rạ mày nói chúng tao mang về có cần nữa không? (Sóc)

-Cần, tao cần phương án thứ 2 để đề phòng có biến (Hãn)

-Tối nay tao sẽ đi cùng mày (Sóc)

-Không được (Hãn)

-Tại sao? (Sóc)

-Vì mày không chịu nổi đâu. (Hãn)

-Có gì mà phải sợ, đã liều mạng rồi còn sợ gì nữa. Mày cũng làm được còn gì – Sóc cãi lại

Hãn nhìn Sóc một lúc rồi nói

-Thôi được, nếu mày muốn tao sẽ cho mày đi theo, nhưng nhớ, làm theo những gì tao bảo, không làm mấy chuyện thừa thãi. Hứa chứ?

-Tao hứa. (Sóc)

Cả hai cùng vào bên trong lò rèn chuẩn bị cho bước cuối cúng. Mấy ngày gần đây chúng liên tục rèn đúc một thứ gì đó, chúng cũng thi nhau tìm nhiều dây thừng, nhờ việc Hãn làm lần trước nên có rất nhiều người ủng hộ, chỉ là họ không biết để làm gì thôi.

Vào buổi chiều muộn, tất cả mọi việc đã hoàn tất. Những đứa trẻ bắt đầu tụ lại chuẩn bị, không ai ngờ những đứa trẻ đang tuổi quậy phá chuẩn bị giải nguy cho cả làng này. Lũ trâu rừng đã ở đây được một thời gian rồi, không ai dám đến gần khu đó, đồng thời việc thiếu sức kéo để làm việc nên thành ra các công việc thường ngày có đảo lộn.

Một đứa trẻ mang đến một thúng phân trâu, mùi hôi bốc lên khiến chúng lấy tay bịt chặt mũi, dạo gần đây chúng rất chăm đến thu truồng trại của các nhà có trâu. Mấy bóng đen gần đây thực ra chính là chúng làm theo lời của Hãn làm một vài thử nghiệm nhỏ nhằm tiếp cận đám trâu rừng, cuối cùng cũng có một cách khả thi.

Dựa vào vài kiến thức hiện đại về động vật và chú ý tình thế, hắn liền dùng cách bôi phân trâu cái lên người và tiếp cận vào ban đêm. Quả thực, hắn vẫn chưa chắc chắn trâu rừng là loài sống ban ngày hay ban đêm, hay cả hai. Những loài sống ban ngày thì thính giác và thị giác không phát triển để nhìn đêm, ngược lại đối với loài về đêm. Loài sống cả đêm cả ngày thì càng nguy hiểm hơn, Hãn hi vọng lũ trâu rừng không phải loại thứ 3. Nhưng qua thực nghiệm, cho thấy loài trâu rừng có xu hướng hoạt động ban ngày nhiều hơn ban đêm. Ban đêm thị giác của trâu rừng không tốt, nhưng khứu giác và thính giác lại vô cùng nhạy, chính vì thế, nếu Hãn muốn tiếp cận, phải giấu mùi của mình đi. Những kết luận này đều là kết quả của các cuộc thử nghiệm mà Hãn tự mình là “chuột bạch”

Đợi khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, trời cũng đã bắt đầu sẩm tối. Tối nay sẽ có trăng, thời gian cho chúng cũng tăng lên nhưng cùng lắm từ giờ đến lúc trời tối hẳn chỉ có già nửa tiếng, vì sao à? Biết địch cũng phải xem lại mình, con người cũng là loài sống ban ngày, trời tối thì mọi giác quan đều vô dụng cho nên chúng phải tiếp cận thật nhanh, thêm nữa do ăn uống không đầy đủ nên người thời nay không có thị lực tốt như người hiện đại. Không chờ đợi thêm, họ liền chạy ra ngoài bãi, dừng lại ở ngay hàng rào, lũ trẻ giúp Hãn trát phân trâu lên người

Tuy nhiên khi thấy chúng, những người canh gác liền chặn lại. Hôm nay lại không có Hoa đi cùng.

-Mau đi về làng, hết chuyện làm rôi hay sao mà ra đây chơi, mau cút về cho tao – Người canh gác quát

Dù chúng có nói thế nào thì trong mắt những người này, chúng vẫn mãi là trẻ con, lời nói không có sức nặng. Chần chừ nữa sẽ mất cơ hội tốt. Hãn đánh mắt liếc nhìn Sóc. Như hiểu ý, đứa trẻ liền gật nhẹ, cả hai liền tách ra chạy vượt qua hàng rào

Những người canh gác thấy vậy liền nói lớn, bắt dừng lại, họ tính đuổi theo nhưng mấy đứa trẻ đã bám chặt lấy họ rồi. Mà nói đến chuyện canh gác, nơi này cũng chỉ có vài người canh vì vốn hàng rào này không có mấy chức năng chặn đứng trâu rừng, chỉ giống một nơi quan sát, nếu có biến sẽ lập tức báo động mà thôi

Hãn và Sóc rất dễ dàng chạy vào bên trong. Khi gỡ được mấy đứa trẻ, cũng có người chạy vào muốn bắt chúng ra ngoài nhưng trong chốc lát, cả Hãn và Sóc đã tiến vào lãnh địa của đám trâu rừng. Bên trong đã truyền ra một tiếng rống hùng mạnh và đáng sợ. Ngay lập tức, Hãn nằm mọp người xuống, Sóc thấy vậy cũng làm theo, người đuổi theo chúng vì nghe tiếng rống mà sợ hãi chạy vội về

-Mau báo cho Bồ Chính, thằng con ông Đá vào chọc trâu rừng, gọi mọi người chuẩn bị sẵn sàng - Một người canh gác nói to

Ngay lập tức có một người chạy nhanh về làng. Trong lúc đó Hãn và Sóc đã dần tiếp cận. Việc ngụy trang tiếp cận này Hãn là người có kinh nghiệm hơn vì Trần Khôi kiếp trước cũng từng học qua quân ngũ, và cũng từng tuổi này ở kiếp trước được ông nội chỉ dạy nên hắn tất nhiên có phần thuần thục hơn. Bí quyết của ngụy trang theo như ông hắn nói chính là nằm ở hơi thở và ý chí. Hơi thở phải điều hòa, không gấp gáp, ý chí phải vững vàng vì sẽ thường gặp trường hợp kẻ địch xả súng liên tục về phía mình, lúc đó, dù có chết cũng không được động đậy hay đứng dậy bằng không cả đội sẽ bị phát hiện mà chết chùm.

Ý chí càng vững, khả năng thành công càng cao, đây là yếu quyết mà ông nội hắn đã chỉ dạy, cũng là tiêu chuẩn cơ bản phân biệt lính bộ binh thông thường và đặc công đặc nhiệm. Hãn nhẹ nhàng trườn người, khéo léo lách qua các lùm cỏ, tập trung cao độ đến mức không chớp mắt. Ai cũng nghĩ đây là một quá trình chậm chạp nhưng ngược lại, Hãn còn nhanh hơn tên Sóc đang bò loạt xoạt đằng sau. Tiếng động quá nhiều khiến Hãn phải ra hiệu cho Sóc bình tĩnh lại

Trước khi thực hiện kế hoạch, Hãn đã dặn sẵn “lấy dây thừng mang theo buộc vào cổ những con nghé hoặc trâu gần mình, càng nhiều càng tốt”. Sau khi vào đến vị trí phù hợp, lũ trâu rừng không hề phát hiện mặc dù có vài con đang ghè sừng như cảm nhận có kẻ xâm nhập lãnh địa.

Trời xẩm tối khiến chúng khó quan sát nên chỉ có thể dựa vào thính giác và khứu giác, việc trát phân trâu cái lên người sẽ đánh lừa chúng rằng đó chỉ trâu cái. Đồng thời, việc này cũng sẽ giúp tránh việc lũ trâu nhà hoảng sợ khi có người bất ngờ tiếp cận, vì không có kẻ thù nào lại có mùi của đồng loại cả

Hãn và Sóc tách ra, mỗi người đi về một ngả, từ từ im lặng tiếp cận từng con trâu nhà, trái ngược với phía bên kia hàng rào, cả làng đang náo loạn cả lên. Công Ma nghe tin liền chạy ra đầu tiên, đền đuốc sáng rực. Việc đột ngột có nhiều ảnh lửa cũng bắt đầu thu hút sự chú ý của đám trâu rừng, đây cũng chính là cơ hội của hai đứa trẻ, lúc này, chúng đang tập trung ở những con trâu nhà ngoài rìa. Mỗi con trâu nhà đều có sẵn dây buộc, chúng chỉ cần nối chúng lại với nhau, những con ở xa mới cần nối thêm

Hai bóng đen len lõi giữa bầy trâu, chúng nối dây buộc mũi của những con trâu lớn và xỏ dây qua đầu lũ nghé con. Chúng ngang nhiên làm trước mặt lũ trâu rừng mà không gặp chuyện gì, tuy nhiên càng tiến vào sâu, lũ trâu rừng dần có cảm giác có kẻ xâm nhập, mà con đầu tiên phát hiện chính là con đầu đàn.

Với sức vóc to lớn vượt trội, không cần tính đến việc nó thở mạnh phì phò, lấy chân cào đất, ghè sừng, chỉ nội việc nhìn các thớ cơ to lớn, đen bóng nhưng thép nguội thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi mất mật. Linh tính của hai đứa trẻ đều như đang gào thét đòi chúng chạy khi nghe thấy tiếng thở mạnh của nó.

Hãn đang đeo tròng vào một con nghé con, nhưng tay hắn thì bắt đầu run rẩy khiến công việc khó khăn, đành cố đeo xong con nghé này rồi nằm bẹp xuống thở mạnh để trấn tính lại. Vẫn còn một số đông trâu nhà chưa được nối dây, nhưng vấn đề là chúng lại ở quá gần đám trâu rừng này nên khó tiếp cận.

“Không biết thằng Sóc thế nào rồi?”. Hãn lấy một cái còi tự chế, khi thổi cần chú ý hơi thổi vào như thế, chúng sẽ tạo ra tiếng kêu của một số loài chim. Đây là một trò chơi mà hắn đã bày cho lũ trẻ xem ai bắt chước được nhiều tiếng nhất, cách bắt trước dễ nhất là tiếng chim sáo, thứ đến là tiếng cú. Hắn đưa chiếc còi lên miệng, sắp đặt ngón tay vào vị trí trên chiếc còi rồi thổi, hắn thổi 3 tiếng giống như tiếng chim sáo. Đợi một lúc không có âm thanh phản hồi, hắn lại thổi thêm một lần nữa nhưng vẫn không nghe thấy hồi âm đáp lại. Trời đang dần tối rồi, hắn sắp không thấy 5 ngón tay của mình nữa, nếu không rút nhanh thì chết chắc.

Còn về phía của Sóc, tình hình không được may mắn như Hãn. Khi đứa bé này đang nối dây dắt mũi của đám trâu nhà thì không biết từ đâu một con trâu rừng đã đứng ngay phía sau. Do trời tối nên không nhìn ra, đến khi nghe thấy tiếng thở lớn phía sau mới chột dạ.

Toàn thân Sóc run lên, không dám cử động. Con vật phía sau từ từ tiến lại, dùng mũi hít ngửi. Hãn đã nói trâu rừng không hại trâu nhà cái, nếu có mùi của trâu trái cả hai sẽ an toàn. Thế nhưng cái câu nói đó không thể khiến Sóc an tâm hơn. Nó đến đây chỉ vì muốn báo thù cho cha nhưng đứng trước mặt kẻ thù, toàn thân run lên bần bật, sợ hãi không dám thở mạnh.

Con vật to lớn dường như đã phát hiện ra điều bất thường, bắt đầu gầm gừ giận dữ, chĩa 2 chiếc sừng nhọn hoắt về phía Sóc, thậm chí đứa bé còn cảm nhận được sức nóng từ hơi thở mạnh của nó phả vào mặt. Khi mũi sừng chỉ còn cách người Sóc vài cm thì chợt nghe lũ trâu rừng rống lên giận dữ, những con trâu nhà hoảng sợ bắt đầu đứng giãn ra. Con trâu rừng ở gần Sóc nghe thấy tiếng đồng loại báo động thì thu sừng lại chạy về phía đàn.

Lúc này Sóc mới dám thở mạnh một tiếng, toàn thân vẫn chưa hết run. Lại nghe có tiếng còi của Hãn, nó bất giác cũng lấy còi ra thổi nhưng luồng hơi khá yếu ớt, đứt đoạn, nghe chẳng giống tiếng chim gì cả. Tiếng còi sáo chính là tín hiệu rút lui được thống nhất giữa chúng. Khi nghe tiếng này, bắt buộc phải dừng lại, rút lui về phía hàng rào.

Dù không biết chuyện gì xảy nhưng Sóc không dám chần chừ ở lại. Nó cố sức bò trở về phía hàng rào lúc này đang sáng rực ánh đuốc. Trời đã tối đen lại, không thể nhìn rõ xung quanh, bây giờ mà có hổ ngồi bên cạnh chúng cũng không thể biết được. Chúng chỉ có để bò từng chút từng chút, hướng về ánh sáng mà tiến tới. Thứ ánh lửa như thôi thúc chúng nhanh lên, đến được chỗ đó chính là an toàn

Không thể biết mình đã đi được bao xa, chúng chỉ có thể bò lết không thể đứng dậy vì sợ nhỡ may lũ trâu rừng phát hiện. Còn phía bên kia hàng rào, mọi người cũng bắt đầu chìm vào im lặng, họ lúc đầu còn la hét loạn cả lên khi nghe có 2 đứa nhóc chạy vào trong đó nghịch ngợm, Bồ Chính phải thét ra lệnh họ im lặng chuẩn bị chiến đấu, đến bản thân ông cũng phải mang khiên và giáo, mặc áo giáp kỹ càng.

Dưới sức ép của Bồ Chính, mọi người dần đứng vào bị trí chuẩn bị. Họ đang chờ đợi đợt tấn công của một đàn trâu rừng khổng lồ. Họ im lặng không nói gì, chỉ có thể chờ đợi, mọi thứ bắt đầu trở lên im lặng cho tới khi bên trong phát ra tiếng rống của bầy thú hoang. Tất cả lập tức kéo cung, chĩa giáo chuẩn bị

Tiếng rống bên trong rất lớn nhưng có vẻ không phải tiến về phía này. Chờ được một lúc, mọi thứ lại trở về yên tĩnh cho tới khi nghe thấy tiếng sột soạt. Mới đầu âm thanh nhỏ không ai để ý, nhưng càng lúc càng lớn mà người đầu tiên phát hiện chính là Bồ Chính. Ông liền cầm một ngọn đuốc ném về phía trước, liền theo sao có càng nhiều ngọn đuốc khác.

Ánh lửa soi sáng nhưng có gì ở phía đó. Chợt một người thợ săn tinh mắt đứng trên cao nói

-Cần thận…Có cái gì đó đang đến

Mọi người liền lập tức vào tư thế sẵn sàng. Quả nhiên có thứ đang đến nhưng không phải là trâu rừng mà là Hãn và Sóc. Cả người chúng toàn phân trâu đen đủi, hòa vào bóng đêm khó có thể nhận dạng. Bồ Chính ra lệnh hạ vũ khí xuống, đón hai đứa trở về.

Đón được hai người về, mẹ của Sóc đã khóc, chạy tới ôm con dù cả người toàn là phân trâu, còn Hãn thì không được như thế, vừa bước qua hàng rào đã ăn ngay một cái bạt tai rồi. Nhiều người rất giận vì Hãn bày ra cái trò này

-Cái thằng ngu, nhỡ bọn trâu rừng nổi điên lên thì mày biết hậu quả không hả? – Một người nói

Bị đánh, mặt của Hãn không hề biến sắc, cũng không đỡ đòn, chấp nhận bị phạt bởi vì khác với đám trẻ, hắn nhận thức được việc hắn làm chính là tự ý lấy an toàn của người làng ra “đánh bạc”. Được ăn cả, thua ăn … Xung quanh làng có các hàng rào ghép từ nhiều thân gỗ, cắm chặt xuống đất, rất chắc chắn, bản năng thú rừng thấy vật cản sẽ không đâm đầu vào, tuy nhiên nếu là trâu rừng nổi điên thì chúng cũng không ngại dùng sức thử độ chắc chắn. Nhưng điều tệ nhất là chúng sẽ tiến sâu vào bên trong đất ruộng của làng, chúng ở càng lâu, vụ mùa bị trễ, lúc đó người làng không trồng cấy được, ắt sẽ có tổn hại lớn. Lương thực sản xuất ra tuy nói là nhiều nhưng cũng chỉ hơn mức đủ dùng vài bậc, không đủ chờ đến vụ sau, hơn nữa chắc gì vụ sau không bị mất mùa hay không có thiên tai.

Người đàn ông thấy Hãn không có vẻ gì hối lỗi, liền vung tay định đánh thêm thì Bồ Chính ngăn lại. Nhìn Hãn, Công Ma lên tiếng

-Mày có gì muốn giải thích không?

-Cháu không có gì để giải thích cả, hình phạt thế nào cháu xin nhận, không oán trách – Hãn nói, liền đưa tay cởi dây buộc trên thắt lưng, rồi gọi Sóc

Cả hai đứa trẻ đưa cho Công Ma hai đầu dây thừng, ông ta để ý thấy hai đầu dây này kéo dài về phía bên đàn trâu rừng thì tò mò

-Đây là…?

-Chúng cháu đã buộc được vài con trâu, con nghé. Bây giờ kéo không được, đợi ngày mai Bồ Chính cứ kéo dây này, dẫn đàn trâu làng ta trở về

-Mày nói, mày buộc trâu làng ta vào sợi dây này ư?

-Dạ đúng, cả con và Sóc cùng làm…Còn bây giờ, con xin phép về nhà đi tắm, cả người hôi quá

Hãn không đợi Bồ Chính nói tiếp liền cúi chào trở về nhà, nhà Sóc cũng vậy, vài người muốn cản Hãn lại để giải thích cho rõ ràng thì Bồ Chính lườm mắt ngăn cản. Về đến nhà, việc đầu tiên Hãn làm là đi tắm, trong nhà đã chuẩn bị sẵn nước rồi. Hắn không đợi được liền cởi hết quần áo, chạy ra vườn sau lán lò rèn múc một gáo nước lớn dội lên người để rửa trôi mùi phân

Lần sau hắn thề có làm gì cũng không bôi phân trâu lên người, hôi muốn ói luôn mà không hiểu sao hắn chịu được. Dù phân đã bị rửa trôi hết nhưng mùi thì vẫn còn, hắn gội mấy gáo lớn rồi mà vẫn không hết. Vì tập trung kỳ cọ người cho thật sạch nên hắn không để ý có người đang gọi mình

-Hãn, mày đâu rồi… Hãn – Một giọng nói trong, lanh lảnh nhưng cũng có vài phần thô lỗ

Chủ của giọng nói này không ai khác là con gái Bồ Chính, Công Hoa. Vì quen biết nên cô không ngại chú ý lời ăn tiếng nói, cũng chẳng cần xin phép mà bước thẳng vào nhà. Nghe tiếng nước chảy ở gần cô liền đi đến nói

-Mày ở đây hả?? – Hoa ngó đầu vào

Dưới ánh lửa soi chiếu, hình ảnh Hãn trần truồng lồ lộ hiện ra trước mắt khiến Công Hoa bối rối

-Hơ….- Mặt cô bé đỏ lựng rồi hét lên – Á…Á… Á

Công Hoa chạy mất để lại Hãn sững người, chưa kịp phản ứng. Hắn liền tìm một mảnh vải che thân dưới lại, nhưng vừa buộc dây xong ngẩn mặt lên liền thấy Trứng đứng trước mặt, trên tay còn cầm theo một bộ quần áo, cô bé lắp bắp

-Em mang… quần áo…mới cho…anh…Á…Á…Á!!

Quần áo trên tay rơi xuống đất, cô bé nói lắp bắp một lúc rồi lại giống như Công Hoa vừa nãy, cứ như họ vừa thấy cáy gì đó kinh dị vậy. Hãn vội đuổi theo giải thích, vừa bước ra đến đường lớn liền bị vật cho trời đất đảo lộn, chưa kịp tỉnh táo thì liền bị một cú đấm thẳng vào mặt

-Tao đánh chết mày – Một giọng con gái khác nói giận dữ

-Lần này lại là ai nữa vậy – Hãn kêu khổ

-------------

Sáng ngày hôm sau, Hãn và Sóc gặp lại nhau lại lò rèn, cả hai đứa mặt mày xưng húp lên nhìn nhau. Nhìn nhau không nói một lúc, Hãn đành mở lời trước

-Mặt mày bị làm sao vậy?

-Tao cũng cùng câu hỏi đấy, mặt mày bị sao thế? – Sóc hỏi lại

…”yên lặng”…

-Hôm qua mẹ tao còn giận nên có hơi mạnh tay…thế còn mày? – Sóc lên tiếng

-Hôm qua…à thôi, chuyện dài lắm – Hãn định giải thích nhưng nghĩ lại rối rắm nên thôi

“Mới hôm qua thì có chuyện gì mà dài”, Sóc nghĩ, thấy Hãn không muốn trả lời đành thôi.

-Mày không ra xem làng dắt trâu về à? Chỗ đó lúc này đông vui lắm đấy.

-Khỏi đi, chuyện của tao với mày nên chuẩn bị cho tốt vào. Mày không quên thù cha chứ? – Hãn hỏi

-Tất nhiên là không rồi, nhưng mà…– Sóc lưỡng lự

-Có chuyện gì vậy? – Hãn hỏi lại

Hôm nay làng ồn ào hơn mọi ngày vì Bồ Chính nói hôm nay có thể nhận lại trâu nên ngoài cổng làng lúc này rất đông người. Bồ Chính bắt đầu ra lệnh

-Kéo dây, dắt trâu về

Những người đàn ông bắt đầu kéo dây. Sợi dây buộc các con trâu nhà nên khi bị kéo, chúng liền đi theo, trong đó có cả các con nghé, những con trâu chưa buộc dây thấy con bị dắt đi cũng đứng dậy đi theo. Những con trâu rừng thấy thế thì một vài con cũng đi theo nhưng không dám đi xa hơn, tiến gần về phía hàng rào nơi có rất nhiều người tụ tập.

Trâu rừng tuy hùng mạnh nhưng cũng rất tôn trọng lãnh thổ của loài khác, nếu không bị đe dọa chúng sẽ không tấn công. Chúng đến đây chỉ vì tình cờ thấy một đàn trâu nhà có nhiều con cái nên tấn công để chiếm đàn mà thôi. Khi thấy đã đi quá lãnh thổ của mình chúng liền dừng lại không đi nữa, còn trâu nhà vốn đã quen với người nên không ngần ngại đi qua hàng rào. Người nhà thi chạy đến nhận trâu nhà mình. Nhiều người mừng đến phát khóc vì con trâu là cơ nghiệp nhà họ, khi họ nghe trâu nhà mình bị kẹt giữa đàn trâu rừng thì rầu rĩ không thôi, kế hoạch dùng lửa đuổi trâu rừng cũng chủ yếu vì điều này nên không thể thực hiện được.

----------

-Hóa ra lúc tao thổi còi báo hiệu thì mày đang bị một con trâu rừng áp chế từ phía sau hả? Cảm giác thế nào?

-Sợ hãi…tao chỉ có dùng 2 từ đó, cả người tao run lên, chân tay không còn nghe lệnh tao nữa, tao cảm thấy rất sợ hãi – Sóc nói, trong đầu hồi tưởng lại

-Khi sợ hãi thì không thể giết kẻ thù… -Hãn nói rồi nhìn Sóc-…Thế mày còn muốn xử lý đám trâu rừng nữa không?

-Tao rất muốn nhưng…tao nghĩ mình không thể đối đầu chúng, chỉ một con mà đã có áp lực lớn như vậy thì hơn 20 con sẽ như thế nào?

-Nghĩ được vậy là tốt, không biết lượng sức chỉ có hại chứ không có lợi. Tao cũng thấy mình lúc này không có thực lực, không thể báo thù. – Hãn nói

-Có nhớ lần trước mày nói tao hèn nhát vì không dám báo thù không? – Hãn nói thêm

-Có, lúc đó mày rất giận dữ với tao – Sóc nói

-Không phải, tao không giận mày, mà là giận chính bản thân tao, tao giận vì tao quá yếu đuối nên tao quyết tâm cố gắng để tạo thực lực cho chính mình

-Mày thì dễ rồi, còn tao, nếu qua lần này thì không còn cơ hội nữa. Lũ trâu rừng chạy rồi thì không thể tìm lại nữa.

-Động vật vô tri, giết người vì bản năng bị đe dọa….Nói thật, tao ước mẹ tao bị thú rừng giết hơn là bị người giết, như thế tao có thể dễ nguôi ngoai. Đằng này… - Hãn nghẹn ngào

-Đừng nghĩ lại nữa, dù tao không hiểu chuyện nhà mày, nhưng người chết không thể sống lại, người sống thì phải sống tiếp, phải sống cho người đã chết – Sóc nói

-Tao không ngờ mày cũng nói được câu đó – Hãn hơi bất ngờ

-Đó là câu cha tao nói

…”im lặng”…

-Sóc này, tao nghĩ mày hiện tại không thể trả thù, vậy thì bỏ qua đi, tao nghĩ cha mày cũng không muốn mày liều mạng, mày còn mẹ mày nữa, mày vẫn còn thứ quan trọng, đừng cố nữa

-Mày còn không thể bỏ sao lại khuyên tao bỏ, mày vẫn cho cha mày sao vẫn cố trả thù cho mẹ?

-Của tao và của mày khác nhau. Của tao thì có thể đợi, còn của mày thì sau ngày hôm nay sợ là không còn cơ hội nữa. Hơn nữa dù có thì mày nghĩ một mình đơn độc có thể đánh lại 1 con không? Đội thợ săn phải chịu thiệt hại thế nào để hạ một con mày cũng thấy rồi

Sóc không nói được gì, Hãn nói thêm

-Nghe tao, không có gì phải xấu hổ hết, ai cũng sẽ hiểu cho mày, cha mày bị trâu rừng hại cũng vì bản năng nó phải làm thế. Âu cũng là số mệnh. Nỗi đau mất người thân tao cũng có thể thông cảm. Mày lúc này phải là người mạnh mẽ nhất để bảo vệ cho mẹ mày, bà chỉ còn lại mày thôi, mất đi chồng đã đủ đau khổ rồi, đừng để bà mất thêm đứa con trai độc nhất của mình

Sóc nắm tay chặt lại, cố ngăn dòng nước mắt không chảy, nó thật muốn khóc thật to nhưng không thể sợ người khác nhìn thấy mình yếu đuối sẽ chê cười. Hãn chỉ đành lắc đầu, chỉ vì mặt mũi mà phải nén mình, thật không đáng.

-Muốn khóc lớn thì khóc đi, cứ tao mang tiếng bắt nạt mày, đỡ xấu hổ

-Mày nói nghe hay thật, nói mình nhận thiệt nhưng thiệt vẫn là của tao – Sóc nói trong tiếng nấc,

-Khóc không có gì xấu hổ, khóc xong rồi người ta cũng mạnh mẽ hơn, nếu khóc một trận mà bị coi là yếu đuối vậy thì cả cái đất này có ai đáng gọi là đàn ông?

-Thế tao khóc nhé

-Ừ

“OA…OA…Huhuhu..”

-Cái đ…, tao nghĩ lại rồi, đừng khóc nữa, muốn khóc ra chỗ khác mà khóc

Giọng khóc của Sóc quá to khiến Hãn giật mình tý té ngửa. Tiếng khóc inh ỏi khó chịu đến mức Hãn phải bịt tai lại, báo Sóc nín trái lại càng khiến nó khóc to hơn. Không chịu được hắn phải chạy ra chỗ khác, mặc kệ tên này

Bước ra ngoài đã nghe tiếng huyên náo, lại còn thấy khói bốc lên ở đằng xa hắn còn tưởng là dân làng mừng quá vì trâu đã về và đã bắt đầu đốt lửa xua đuổi đàn trâu rừng cho đến khi thấy mọi người sợ hãi hớt hải chạy về. Lần này có vẻ có biến thật rồi

Bạn đang đọc Trở về thời Bắc thuộc (ReW) sáng tác bởi trantuan1996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trantuan1996
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.