Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng lo, tôi sẽ không để cho anh phải chết oan đâu

Tiểu thuyết gốc · 3736 chữ

Bíp! Bíp!

"Này! Có chuyện gì sao mà lại không đi thế?", Jessica ngồi trong xe từ phía sau nói vọng lên.

"Không có gì.", Hana nói vừa dứt lời, cô liền đạp ga phóng đi.

"Ôi cha mạ ơi!", Se Hun ôm chặt lấy dây an toàn ở bên cạnh, hoảng hốt, "Hana... Hana à... Cô có thể nào chạy chậm một tí được không? Hả?!"

"Se Hun à, anh có thể nào ngồi im một chút được không? Anh còn nói nữa không chừng em ấy cho anh xuống đường đấy.", Hae Ri có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở.

Hwa Sook chen lời, "Đúng vậy, anh im lặng một tí đi."

Thấy Hwa Sook nói thế, Hae Ri chọc cô, "Hwa Sook à, chị có thể nào ngồi thẳng thắn lên một tí được không?"

Hwa Sook quay sang, thắc mắc hỏi: "Hả? Chị ngồi thì có làm sao?"

"Không sao nhưng mà chị có thể bỏ tay của em ra được không? Nó sắp tê cứng rồi.", Hae Ri nhúc nhích tay nhằm đẩy Hwa Sook ra.

"Đừng mà, đừng bỏ chị!", Hwa Sook vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Hae Ri.

...

Đi được một quãng xa, Hwa Sook thì thầm hỏi Hae Ri: "À, chị nói này Hae Ri, chẳng lẽ em đi với Hana quen rồi hay sao mà không thấy em sợ tốc độ như trước thế?"

"Cứ đi riết rồi sẽ quen thôi, với lại chị cứ thử một lần hưởng thụ cái cảm giác này đi, cũng không tệ lắm đâu.", Hae Ri nghe câu hỏi thì nhẹ cười, cô thản nhiên nói.

"Cô... Cô nói như chuyện này dễ lắm vậy đấy...", Se Hun vẫn nắm chặt lấy dây an toàn mà nói.

"Se Hun à, anh xem, đội trưởng Gi Tae Woong của anh ngồi trên đây cũng rất bình thường mà, anh sao thế?", Hana nghe thế liền lên tiếng chọc, cô vừa nói vừa quay sang nhìn Tae Woong đang ngồi nghiêm chỉnh cùng với khuôn mặt rất ngầu sau đó lại nhìn xuống phía sau qua kính chiếu hậu.

Bíp! Bíp!

"Ây, Hana, cũng khá lâu rồi không đua đấy, cô có còn dám đua với tôi nữa không?", Jessica ở bên phía kế bên lên tiếng.

Hana đáp lời: "Có muốn đua thì cũng phải chạy cho an toàn đã."

"Được thôi, tôi bảo đảm.", nói rồi, Jessica nhanh chóng phóng ga chạy vọt đi trước.

Hana mỉm cười, khẽ nói: "Ha, muốn đua với tôi sao? Vô ích."

Sau đó Hana cũng đạp ga, phóng xe chạy vọt đi, cô đưa một tay vuốt tóc sau đó gác tay lên cửa xe bên cạnh, còn một tay để lên vô-lăng lái xe, phong thái rất ung dung tự tại. Hae Ri ngồi phía sau đưa tay lấy ra chiếc kính đen đeo vào để chống chói do ánh nắng chiếu xuống.

Chẳng mấy chốc, xe của Hana đã vượt qua xe của Jessica, tuy đã vượt qua một khoảng xa rồi nhưng cô cũng không có ý giảm tốc độ, vẫn tiếp tục như thế mà phóng đi. Hại cho Se Hun cùng Hwa Sook ngồi phía sau xanh mặt một phen, tay giữ chặt lấy dây an toàn.

Se Hun ngồi sau thấy Hana một màn chỉ lái xe bằng một tay nhưng lại chạy với tốc độ tên lửa liền không cầm được lòng mà lên tiếng, "Hana à cô có thể dùng hai tay để lái xe hay không hả? Cô chạy có chút nhanh quá rồi đấy!", tay vẫn quyết không buông tay khỏi dây an toàn.

"Tôi nói này Se Hun, anh đúng là không hề biết gì về Hana nha. Em ấy trước đây là đội trưởng của đội đua xe có tiếng đó, mới chỉ chạy có bao nhiêu đây phân khối thì có đáng là bao nhiêu đâu.", Hae Ri nhẹ nhàng lên tiếng.

Câu nói của Hae Ri không biết là vô tình hay cố ý nhưng như thế cũng đã đủ làm cho Se Hun sợ hãi, tay càng nắm chặt hơn, anh trợn mắt, há hốc mồm: "Hả?!"

Hana cười nhẹ, cất tiếng trấn an: "Đừng lo, tôi sẽ không để cho anh phải chết oan đâu.", rồi cô cũng giảm ga một chút để cho Jessica bắt kịp.

...

Bíp! Bíp!

Biết Hana là cố ý nhương mình, Jessica vừa đuổi kịp liền tỏ ý khen ngợi, nói lớn: "Không hổ danh nha, tôi đúng là không thể theo kịp cô rồi. Ấy, Hana, cô xem, mặt trời sắp lặn rồi, cô có muốn đi xem không?"

"Ngắm hoàng hôn sao? Cũng được, có chút hứng thú.", Hana khẽ thì thầm, ra hiệu cho Jessica rồi vọt xe chạy nhanh về phía trước.

Hana đột ngột tăng ga khiến cho Hwa Sook bất ngờ, cô ôm lấy Hae Ri ngồi cạnh, thốt lên: "Ôi trời ơi!"

Một lúc sau.

Kít! - chiếc xe phanh gấp tạo nên tiếng kêu có chút khó nghe, xe dừng ở ngay vách núi của đường đèo.

Hana vừa đỗ xe liền mở cửa bước ra ngoài, vươn vai một cách thoải mái, sau đó Tae Woong cùng Hae Ri cũng lần lượt ra sau.

Se Hun run rẩy nói, tay vẫn ôm chặt lấy dây an toàn: "Ô ô ô ôi chao!"

Hae Ri thấy thế liền tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, "Đến nơi rồi, để không bị say xe thì tôi khuyên ai người nên nhanh chóng xuống xe đi và đừng có đứng gần xe, đi xa xa một tí, điều tiết lại tinh thần một chút không thì tí nữa hai người chịu không nổi đâu."

"Ok chị biết rồi.", Hwa Sook vừa xuống xe nghe thế liền chạy nhanh thật nhanh tránh khỏi chiếc xe.

Se Hun thật sự không ổn rồi, anh lên tiếng: "Hwa Sook à, cô có thể nào đến đỡ tôi một chút được không? Tôi không được rồi."

Nhưng Hwa Sook thì chả mảy may đến anh, "Anh tự mà bước ra đi.", rồi bỏ đi ngắm cảnh.

Hana vừa nói vừa đi về phía mui xe, "Hae Ri à, lấy cho tôi mấy lon bia đi, ở sau cốp xe đấy."

Hae Ri nghe thế cũng vui vẻ trả lời rồi đi lấy bia: "Tôi biết rồi."

"Hae Ri à, cô cũng cho tôi một lon đi.", Jessica ở bên xe kia, vừa bước ra vừa cất tiếng nói.

"Hana à, chụp lấy!", Hae Ri nói xong liền quăng một lon bia về phía Hana. Hana đứng ở trên đầu xe cũng nhanh chóng đưa tay bắt lấy, rất chuẩn xác.

Jessica tự biết bản thân ra sao, cô đương nhiên không thể bắt chuẩn xác như Hana, cô liền nói lớn về phía Hae Ri: "Khoan đã, Hae Ri à, tôi không có biết chụp sao cho chính xác đâu!"

Hae Ri trả lời, "Đương nhiên là tôi biết chứ!", sau đó cầm trên tay cỡ ba, bốn lon bia tiến về phía Jessica.

Đưa bia cho Jessica xong, Hae Ri để những lon bia còn lại lên mui xe của Hana, sau đó Hae Ri cũng tự mình cầm lấy một lon bia đi ngắm hoàng hôn. Hana chụp được lon bia liền đem nó mở ra thì bất ngờ bị sủi bọt, cô đưa tay sang một bên tránh để chúng vương lên quần áo...

Bụp

"Ui, xin lỗi anh, đội trưởng Gi Tae Woong, tôi không cố ý.", Hana vừa đưa tay sang lại đụng phải Tae Woong, bia cũng vô tình làm đổ lên áo của anh không ít, cô liền lên tiếng xin lỗi.

Tae Woong đưa tay phủi xuống những giọt nước bị dính trên áo khoác, từ tốn nói: "À, không sao đâu."

Vẫn là thấy do lỗi của mình, cần phải chịu trách nhiệm một tí. Hana vừa nói vừa đưa tay tính cởi áo khoác của mình ra: "Anh có cần thay áo không? Thay của tôi đi, đội trưởng Gi Tae Woong.", thì bị Tae Woong cản lại, anh đưa tay tỏ ý từ chối, "Tôi không sao, cô không cần làm thế đâu."

"Nhưng mà anh cũng không thể mặc áo ướt như thế được, anh cởi ra đi, cứ để vào xe, để tôi giặt cho, bữa sau tôi sẽ đưa lại anh.", Hana mặc kệ, vừa nói vừa cởi áo khóa đưa cho anh rồi ngồi lên mui xe, tận hưởng phong cảnh.

"Đây, anh uống một lon đi đội trưởng Gi Tae Woong.", cô nhấp môi một ít bia sau đó cũng có chút lòng thành mà đưa cho anh một lon bia.

Tae Woong đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Hana thấy anh cứ đứng mãi ở đấy, cô ngồi dịch sang một bên, nhẹ nhàng lên tiếng, nói: "Ngồi lên đây đi đội trưởng Gi Tae Woong, không sao đâu."

Tae Woong cũng khá nghe lời, ngồi lên mui xe, dè dặt, nói: "Cô không cần phải kêu tôi như thế đâu, Kim Hana. Tôi cứ gọi tôi là Gi Tae Woong hay đội trưởng Gi là được rồi."

"Anh khó chịu sao? Nếu thế thì ít ra anh cũng đừng gọi cả tên lẫn họ của tôi ra như thế, tôi cũng có chút khó chịu đấy, đội trưởng Gi Tae Woong.", cô nghe anh nói thế khẽ cười rồi vuốt nhẹ tóc, ung dung nói.

Bị Hana hỏi khó, anh có chút lún túng: "À chuyện này..."

Thấy dáng vẻ lúng túng của anh, cô cũng thôi không muốn làm khó nữa, liền ôn tồn giải thích: "Tôi biết rằng anh là vì công việc nên đã quen với cách xưng hô như thế rồi nhưng mà ngoài công việc ra thì anh có thể nào đừng gọi người khác như thế được không? Người ta sẽ khó chịu lắm đó."

"Đúng vậy, còn nhớ lần trước anh thẩm vấn tôi, tôi thật sự rất ghét cái cách gọi tên như thế nha.", Jessica vừa nghe Hana nói thế liền nhanh chóng chen lời, điệu bộ khó chịu.

Tae Woong một phen vỡ òa, bất ngờ anh không biết phải nói như thế nào liền cất tiếng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý hơn vậy."

Hana nhún vai, nhẹ nói: "Không sao, anh cứ từ từ sửa đổi, dù sao cái gì đã trở thành thói quen thì sẽ rất khó mà thay đổi."

Tae Woong cứ tưởng đã chọc giận phải cô liền tiếp tục lên tiếng đính chính: "Tôi sẽ cố gắng."

"Hana à, tôi nghe nói ở Heaven có nội gián sao?", nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc trong câu nói của Tae Woong, Jessica cười khẩy, cô uống một ngụm bia rồi lên tiếng.

Câu hỏi này... Hana nhẹ nhàng hỏi lại: "Cô nghe được cái tin này từ đâu đấy?"

Jessica cũng thản nhiên trả lời: "Tôi nghe người ngoài nói thôi."

Hana quay sang nhìn Jessica, cô nhíu mày, hỏi: "Tôi còn chưa lên tiếng thông báo, cô lại dám tin lời nói vô căn cứ của đám người bên ngoài?!"

Thấy điệu bộ hung dữ của Hana, Jessica cũng không dám chọc nữa, liền lên tiếng giảng hòa, "Nếu như không phải thì thôi, cô đừng tức giận như thế chứ?", nói rồi cô lảng tránh ánh mắt của Hana, uống một hớp bia cho ổn định lại tinh thần.

Chuyện của đám người bọn họ, Hae Ri không màng quan tâm. Cô đang ngắm phong cảnh thì có cuộc điện thoại gọi đến, cô bắt máy liền thông báo cho Hana, "Hana à, có người gọi cho cô."

Hana ngồi ở phía mui xe, nói lớn: "Nối máy vào xe cho tôi đi."

Hae Ri đáp, "Được rồi."

---

TÍt! Cuộc gọi đã được kết nối.

Nhân viên: Chị Kim.

Hana: Tôi đây, nói đi, có chuyện gì?

Nhân viên: Hắn ta đã chịu khai rồi ạ, là do Shadow cử hắn vào.

Hana: Shadow sao? Hèn gì hắn lại có thể dễ dàng vào Heaven một cách im lặng như vậy, thì ra là có người ở phía sau.

Nhân viên: Chúng tôi có cần thẩm vấn hắn thêm gì nữa không ạ?

Hana: Hỏi hắn thử xem Shadow cử hắn vào Heaven rốt cuộc là có mục đích gì?

Nhân viên: Vâng ạ.

Hana: Nhanh chóng nhé, tí nữa tôi sẽ ghé sang Heaven xem một chút đấy.

Nhân viên: Vậy tôi xin phép đi làm việc ạ.

Hana: Ừ, đi đi.

Tít! Cuộc gọi đã kết thúc.

---

Nghe xong cuộc trò chuyện, Jessica chun mũi, bất mãn nói: "Rõ ràng là thế mà cô lại nói với tôi là không có?! Thật là!"

"Đúng thật là có người đã vào Heaven nhưng không phải là nội gián.", Hana chả quan tâm lắm, cô thản nhiên trả lời.

Jessica hỏi: "Chứ là gì?"

Tae Woong cũng thắc mắc, "Là tên lần trước sao?"

"Ừ, hắn ta được cử đến là do tên phía sau hắn có việc muốn nhờ vả tôi thôi.", Hana nhún vai, nói.

Anh tiếp tục hỏi: "Nhờ vả sao? Nhờ vả cô?". Hana không nói gì, gật đầu đáp lại.

"Nhưng mà...", Jessica vẫn chưa thỏa được trí tò mò, hỏi tiếp.

Hana nhíu mày, nói: "Muốn biết thông tin chi tiết thì để tí nữa ghé sang Heaven rồi tìm hiểu.", tuy biết Jessica vốn tò mò nhưng lần nào cũng thế, lần nào cũng khiến cho cô phải khó chịu.

Jessica ủy khuất, "Xì, lại che che giấu giấu."

Thật là trẻ con, lại còn chơi trò hờn dỗi với cô đây. Hana nhẹ lắc đầu, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Mau xem đi kìa, mặt trời bắt đầu lặn rồi."

---

Hwa Sook: Woa, thật đẹp nha!

Se Hun: Chà, khung cảnh như vầy mà cục trưởng Gang lại không có ở đây. Thật là đáng tiếc!

Hwa Sook: Đúng rồi, để tôi chụp hình lại gửi sang cho ông ấy cùng xem - Hwa Sook nói xong liền nhanh tay lấy điện thoại ra ghi hình lại.

Hae Ri: Dà, cái khung cảnh này, không biết sau này chúng ta có còn được nhìn thấy nữa không đây? Cũng sắp chiến đấu đến nơi rồi.

---

"Woa! Tôi cũng phải lưu lại những hình ảnh này mới được.", Jessica cũng lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp này.

Hana thấy thế cũng không nói gì, cô nhẹ nhàng chống tay ngã người ra sau, tuỳ ý cho gió thổi tung mái tóc dài màu xám khói lạnh, thư giãn, hưởng thụ khung cảnh hoàng hôn. Thân hình hoàn mỹ cùng gương mặt trái xoan hiếm có, ngũ quan thanh tú được che đi bởi chiếc kính đen to bản càng làm cho cô trở nên bí ẩn hơn.

"Cô... Không dùng điện thoại để chụp ảnh lưu lại khung cảnh này sao?", Tae Woong ngồi cạnh bên thấy vẻ tự do tự tại của cô bỗng cất tiếng hỏi.

Hana lắc đầu, nói: "Không, khung cảnh đẹp như thế này đương nhiên là không thể lưu lại bằng điện thoại được rồi."

Tae Woong khó hiểu, "Cô cũng có thể lưu lại bằng máy ảnh mà? Dù sao thì..."

"Ngay cả máy ảnh cũng không thể lưu lại được đâu. Điện thoại và máy ảnh chỉ có thể lưu lại được màu sắc của khung cảnh này thôi, căn bản chúng không thể nào lưu lại được cảm xúc của mỗi người chúng ta trước khung cảnh này được. Cảnh đẹp sẽ càng đẹp hơn vì cảm xúc trong lòng vì thế nên tôi chọn cách lưu nó bằng mắt, bằng tâm trí, lưu tất cả khung cảnh này, khoảng trời này, cảm xúc này vào trong tim. Như thế này thì tốt hơn nhiều mấy cái thiết bị điện tử kia.", cô cắt ngang lời nói của Tae Woong, nhẹ nhàng mà kiên nhẫn giải thích.

Jessica đang cầm điện thoại chụp ảnh nghe cô nói thế liền quay sang phản bác, "Cô nói làm như mấy cái thiết bị điện tử này không giúp được gì cho cô vậy."

Bị phản bác lại trong cuộc đời của Hana cô thì chỉ có mỗi Jessica là dám nói năng thẳng thừng thế thôi, cô cũng quen rồi nên không có làm lớn chuyện lên mấy. Cô đáp, "Cô nói đúng nha, mấy cái thiết bị điện tử đấy đúng là không giúp gì được cho tôi cả."

"Thế sao cô còn dùng chúng? Chiếc điện thoại của cô đấy!", Jessica cũng không hề có ý xấu gì, Jessica tự nhiên uống một ngụm bia, tỏ ý trêu chọc, nói.

Hana lấy chiếc điện thoại ra ngắm nghía một chút sau đó để lên mui xe, cô uống một ngụm bia rồi lại chuyên tâm tận hưởng vẻ đẹp hoàng hôn. Cô nói: "Dùng mấy cái đồ mà tôi sáng chế ra đi ngoài đường thì thế nào cũng bị hỏi, chỉ là tôi không muốn rước phiền phức vào người thôi. Với cả, cái điện thoại này của tôi vốn dĩ gì cũng đã được tôi cải tiến qua rồi."

À thì, người dám nói thẳng, phản bác lại với cô chỉ có mỗi Jessica thôi đấy, nhưng cũng chả nói được bao nhiêu, Jessica lại phải ngâm ngùi rút lui: "Ừ, cô nói gì cũng đúng hết."

"Mau xem cảnh đi kìa, anh đừng nghe cô ta nói nhảm làm gì.", thấy ánh mắt khó hiểu của đội trưởng Gi nhìn mình, Hana liền nhẹ nhàng lên tiếng.

---

Hwa Sook: Woa, đẹp thật nha, Hae Ri à, em xem kìa!

Se Hun: Woa, thật đẹp, Hwa Sook à, cô chụp cho tôi một tấm hình đi!

Hwa Sook: Tôi không rảnh, anh tự mà chụp đi!

Se Hun: Thôi mà, chỉ một tấm thôi, chụp cho tôi đi!

Hwa Sook: Tránh ra, đã bảo là không là không mà!

---

Nghe Hana bảo mình nói nhảm, Jessica liền lớn tiếng, hỏi: "Hả?! Cô nói gì cơ? Cô dám nói xấu tôi hả?"

Tae Woong lên tiếng nói giúp, "Cô ấy không có nói xấu cô đâu."

Jessica tỏ vẻ hung dữ, "Anh đừng có bênh vực cô ta, cô ta thì có mà sợ ai."

"Tôi nói là mau xem cảnh đi, lúc mặt trời gần xuống hết là giây phút tuyệt đẹp nhất, cô mau ghi lại khung cảnh đó đi.", Hana không giận, cô nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Hả?", nói rồi Jessica nhanh chóng cầm điện thoại lên để chụp hình nhưng mà đã không còn thấy mặt trời đâu nữa , "Hana! Cô hay lắm, cảnh đẹp như thế cô lại không nhắc tôi, hại tôi không chụp được khoảnh khắc đẹp nhất rồi!"

Thấy Jessica nói thế mà Hana vẫn im lặng, không nói năng gì, Tae Woong lên tiếng nói đỡ thay cô, "Jessica Lee, tôi không phải là muốn bênh vực cô ấy nhưng thật ra thì cô ấy cũng đã có lòng tốt nhắc nhở cô rồi nha, chỉ là do cô không chịu nghe thôi."

"Anh lại gọi cả họ lẫn tên của tôi nữa rồi.", Jessica đưa đôi mắt oán trách sang mà nói chuyện với Tae Woong nhưng sau đó lại dùng ánh mắt ngoan ngoãn như cún con mà nói chuyện với Hana, "Haizz, vậy thì Hana à cô có chụp lại khung cảnh ban nãy không? Cho tôi xem với~"

"Đã là thói quen thì từ từ mà sửa đổi, không sao đâu, sau này anh chú ý hơn là được rồi.", Hana vỗ nhẹ vai Tae Woong mà an ủi.

Jessica cảm thấy như cô không quan tâm liền hối, "Gửi qua cho tôi đi, mau lên!"

"Tôi lưu nó vào đây này.", Hana vừa nói vừa chỉ vào thái dương của mình mà ngụ ý, "Cô có còn cần nữa hay không?"

Jessica chán ghét, kêu la: "Lưu như thế thì làm sao có thể gửi sang được chứ?! Aishh!"

"Được rồi, ta đi thôi.", Hana nhảy xuống xe rồi cất tiếng kêu lớn, sau đó ngồi vào xe an toạ.

---

Se Hun: Khoan đã, cho tôi thêm năm phút đi, tôi còn chưa chụp ảnh tôi nữa!

Hwa Sook: Đúng rồi, nãy giờ chỉ toàn chụp cảnh hoàng hôn cho cục trưởng Gang thôi...

Hae Ri: Mau đi thôi nào!

Hwa Sook: Năm phút, cho chị thêm năm phút thôi!

---

"Mau lên xe, nếu như hai người không muốn bị bỏ ở đây thì mau lên!", Hae Ri nói xong cũng mặc kệ họ mà đi vào xe.

"Đây đây, đợi chị với!", Hwa Sook quay sang kéo cả Se Hun về xe cùng, "Anh mau lên xe, không thì bị bỏ lại đây bây giờ!"

Se Hun tiếc nuối, nói: "Đợi... Đợi tôi một chút, chỉ một tấm ảnh nữa thôi..."

"Mau đi thôi, mau lên!", cuối cùng thì cả hai cũng ngồi vào xe đàng hoàng, Hwa Sook lên tiếng trách móc, "Ây da, anh cũng cứng đầu ghê nhỉ? Chắc phải để anh ở lại đây một lần chụp hình cho sướng."

Đều ngồi vào xe rồi nhưng Se Hun và Hwa Sook vẫn hăng hăng cãi nhau, không ai chịu nhường ai: "Ai bảo cô không chịu giúp tôi chụp hình chứ?!"

Cãi nhau hăng say đến mức quên cả việc cài dây an toàn để cho Hae Ri phải nhắc nhở, "Mau cài dây an toàn vào đi."

Cài dây an toàn toàn vào xong vẫn còn tiếp tục cãi nhau, làm cho Hana khó chịu một phen, cô bực tức lên tiếng, "Được rồi, đừng cãi nữa, tôi cho hai người xuống xe liền bây giờ.".

Nói xong Hana liền đạp ga chạy đi, Hwa Sook và Se Hun cũng lại im lặng như lúc ban đầu, tay nắm chặt lấy dây an toàn. Chiếc xe mui trần màu trắng chạy trước, cách sau đó một khoảng có một chiếc xe mui trần màu đỏ chạy sau, hai chiếc xe cứ như thế, với tốc độ nhanh không ngờ mà phăng phăng chạy đi.

Khung cảnh hoàng hôn cuối cùng cũng đã tắt nắng hẳn, mặt trời cũng đã yên vị nghỉ ngơi dưới chân trời rồi, chỉ để lại một sự tiếc nuối ở sau lưng.

Bạn đang đọc [Re-make] Lãng Khách II - Vagabond 2 sáng tác bởi Olivia1004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Olivia1004
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.