Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay xe

Tiểu thuyết gốc · 1091 chữ

Thạch mở to đôi mắt của mình ra, hắn cảm thấy cơ thể nặng nề, đàu óc nóng ran, nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, ừ thì ra vừa qua là một cơn mơ, Thạch nhìn vào mèo trắng, nó đang ngồi nhìn hắn chăm chú.

-Đi thôi.

Thạch phất phất tay ý bảo con mèo trắng đi đi, chả là vừa rồi hắn đúng là có kế hoạch như trên thật nhưng khi bị truy đuổi Thạch và mèo trắng đã quyết định dừng lại, chẳng may Thạch ngủ dục, cũng phải vì hắn đã rất mệt mỏi rồi, đoàn lính kia không hề tủy đuổi theo bọn hắn chỉ là Thạch suy nghĩ trong mơ thôi, sau khi hố hai con suc vật lớn kia, cả hai đã chạy về một phía khác của rừng chờ đợi màn đêm bao phủ xuống vì khi đó sẽ có điều đặc biệt xảy ra, mèo trắng nói thế, nhưng chờ thế nào mà Thạch ngủ mất một giấc 5 phút.

Trong rừng lâu lâu vẫn truyền đến từng tiếng thở dốc, mà đám súc vật vẫn chưa hề truy lùng Thạch và mèo trắng, điều này cũng góp phần làm Thạch khó hiểu cùng cực, hắn cũng đang suy tính xme làm sao để giết được cái thành trì kia, hắn không biết trong thành đó có gì thật là tệ.

-Chết tiệt, mày đã bao giờ nghe về thần khí chưa.

Thạch quay qua mèo con hỏi.

Nó chỉ nhìn Thạch rồi gật đầu.

-Nhưng không biết cái nào cả, cha ta chỉ kể cho ta nghe về thần khí thứ mà đã nhuốm máu của thần linh khí nhưng không phải linh khí,dùng máu thần làm mạch máu cho bản thân.

-Thần, mức sức mạnh nào.

Thạch hỏi.

-không biết, gia tộc của ta cao lắm mới là tiên đế mà thôi.

-Thế sao.

Thạch tiếc nuối nó ra nhưng rồi lại hưng phấn hơn, Tiên Đế là gì, con mèo này gia tộc cao nhất là tiên đế ở mức hành tinh nào cao nhất chỉ là chân tiên, thật rộng lớn.

Thạch có một lần chết trong mơ, những lần giác ngộ với bản thân trong đó tuy giả mà thật, Thạch quyết định không manh động, dù sao hắn có thời gian ở trong này rất dài.

Ngồi xếp bằng trên thân cây Thạch vận chuyển công pháp mới hấp thu từng ngụm linh khí dày đặc, dù áp xúc và nâng cấp chất lượng linh lực đồng thời cũng dùng cây súng nạp năng lượng, chất lượng từng viên đạn bây giờ vì sự biến chất về linh lực cũng trở nên kinh khủng bao giờ hế,t kể cả mèo trắng cũng có thể cảm nhận thứ sát khí chết chóc lạnh lẽo kia.

Nhưng thấy Thạch điềm nhiên, nó biết mình cũng phải bình tĩnh, hắn ngồi xuống áp xúc năng lượng xung kích vương cấp, nhưng khó khăn vô cùng, trong tình trạng hạn chế tu vi, dùng lực lượng yếu để xông phá các cánh cửa lớn bất khả thi, mèo trắng nhăn nhó khó khăn.

Một ngày, hai ngày trôi qua, ba, năm, 10, từng ngày trôi qua, ngày thứ 16 Thạch mở đôi mắt của mình ra bản thân cảm giác từng tia linh lực trôi trong các giọt máu của mình, một cái nhấc tay lên, không gian linh khí xung quanh như hóa thành chất lỏng xoa dịu từng kẽ lông của hắn.

-Mewwwww

Mèo trắng cũng không kém cạnh, một luồng xung kích năng lượng từ nó bắn ra, luồng xung kích mạnh đến mức khiến Thạch phải rút lui ra xa.

Nhưng rất nhanh luồn xung kích bị con mèo thu lại vào trong cơ thể.

-Gào tìm thấy rồi.

Chưa làm gì xa, một cái vuốt lợn từ đâu đập đến.

Thạch không nói gì, với hắn điều này không cần thiết, vì kẻ bị đập là con mèo trắng không phải hắn.

Một cơn cuồng phong quét qua bằng một cái đẩy chân nhẹ nhàng như không thể nhẹ nhàng hơn của mèo trắng, bản thân nó còn không để con heo linh sĩ cấp 9 này vào mắt nữa, đó là mặt khác về chất.

Thạch cười nhạt một cái phất tay quanh thân hàng nghìn sợi tơ hình thành xiết chặt một cái bóng lớn đầy lông lá, con khỉ ánh mắt hoảng hốt chỉ còn có thể đứng im vì mỗi lần nhúc nhích là máu lại chảy ra một dòng lớn, các sợi tơ cũng đã trở nên đẫm máu.

-Thế nào, đi chiến chưa, mấy con kia chắc tìm chúng ta ráo riết lắm.

Thạch hỏi mèo trắng khi nó đang dùng một cơn cuồng phong nghiền nát con heo.

-sao các ngươi lại mạnh như thế.

Con khỉ chỉ có thể nói một câu cuối trước khi chết, nó hối hận lắm, nếu không truy itfm thì có lẽ sẽ còn được hạnh phúc với con heo dài dài, nhưng truy tìm bọn Thạch thì chỉ còn có cách về với cát bụi, cuộc làm ăn này lỗ vốn quá.

Nó chết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm hai thân ảnh kia đang rời đi dần dần.

-Huyết mạch của mày không giúp mày lên linh vương ở trong này à.

Thạch hỏi mắt hơi mở to.

-Không.

Mèo trắng nói.

Thạch xoa xoa viên ngọc của mình ánh mắt hơi khép hờ, phía trước hắn là một đại quân mèo đen, đúng là như cũ nhưng lần này không có tên đội đầu phễu nào cả mà chỉ có mỗi một con mèo đen đang lơ lửng trên không.

Thạch phất tay một cái không hề nhiều chuyện, dưới đất bên cạnh hắn lủng một lỗ lớn mà mèo trắng thì biến mất mà bên kia một thanh kiếm bằng gió xanh lét xoáy như chọc lỗ hậu khiến mèo đen rợt tóc gáy xuất hiện, Thạch thì khéo léo chơi trò xỏ khuyên khi đã đủ hắn kéo một cái hàng loạt con mèo đen chết như rơm như rạ, đây là sự áp đảo giữa linh lực và phàm thể.

Một cú xiết tay là chết hàng loạt chết như rơm như rạ luôn cơ.

Thạch cười hì hì mở mắt, tham gia vào trận chiến với con mèo đen, hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, cái thứ kiêu ngạo là không cần thiết trong một thế giới như này.

Bạn đang đọc Rạp xiếc trung ương, tại tu tiên giới sáng tác bởi DINHNGOCTHACH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThachNgoc
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.