Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết.

Tiểu thuyết gốc · 1179 chữ

Trước thế công mãnh liệt vô cùng thế kia mèo trắng đáp lại ngay bên cạnh Thạch, nhìn từng đợt quân lính lao lên đè bẹp anh trai hắn bên trong, phàm xác dùng Linh lực, sức cầm cự tuy yếu nhưng chúng nó nhiều, mèo trắng chỉ có thể im lặng nhìn qua Thạch giác quan thứ sáu cho nó biết Thạch bây giờ không phải là cái tên mà mình đã quen, tên này quanh thân luôn có một sự kinh khủng như một con quái vật thật thụ.

Mèo trắng rùng mình đồng từ nó hẹp dần lại nhìn thấy mèo đen từng đòn điều khiển không gian xung quanh nhiễu loạn làm tấm khiên của mình, lâu lâu lại dùng lực di chuyển mấy khối đá to đạp về phía đám quái vật phản bội, cũng có đôi lúc nó nhắm đến Thạch nhưng mà không hề khả thi, xung quanh Thạch và mèo trắng luôn có vài chục con rối bảo vệ, muốn động hắn chả thể nào,Thạch phất thêm tay một lần nữa, đoàn quân chuyển mình xếp thành một thế trận tứ diện nhiều vòng.

-Cái gì thề này.

Từng nhịp lay kiếm của các con rối đều từng hơi, cảm giác áp bách kinh khủng bỗng xuất hiện trong lòng mèo đen, nó cật lực dùng số linh lực ít ỏi còn lại phòng thủ quanh thân, nhưng đồng thời cũng rú lên một hơi thật dài, thật vang, điều này Thạch cũng không ngờ, hắn biết mèo đen đang báo hiệu cho tên pháp sư, nhưng hắn cũng đang cần tìm tên pháp sư đây.

-Nhất kích diệt tam thiên.

Từ xa xăm một mũi thường vàng chóe bay về phía Thạch, lấy thế không thể đỡ bắn đến.

-Nỏ thần An Dương Vương.

Bất ngờ hơn là từ trong sâu thẳm của Thạch hệ thống bất chợt thốt ra một câu khiến Thạch cũng rùng mình cả lên.

Đây chẳng phải chuyện lịch sử sao, nỏ thần có thật sao hàng loạt câu hỏi chạy trong đầu Thạch, hắn mở mắt ra hắn không thể khinh thường đòn đánh này được, hệ thống không thể sai.

-Nỏ thần có gì.

Dù không biết lý do gì nó rơi vào vùng đất này, nhưng nếu đã gặp thì đừng hòng Thạch để nó thất lạc, niềm tự hào dân tộc luôn là thứ gì đó đặc biệt.

-Không thể hạn lượng, nếu để nói thì hiện tại nỏ thần có 3 dạng, ta chỉ biết 2 dạng duy nhất, thông tin dạng thứ 3 chưa rõ.

Hệ thống đáp lại, Thạch có thể nghe nó thận trọng, và nghiêm túc hơn hẳn.

Con mèo chẳng có cảm giác gì, chỉ ngu người nhìn Thạch đang cực kỳ căng thẳng nhìn mũi tên, không phải chỉ là một đòn bình thường sao.

-Dạng thứ nhất là gì.

Thạch hỏi.

-Tất sát, nhân đôi mũi tên nếu bắn trật mục tiêu dạng này chỉ tấn công một mục tiêu, với mức của tên kia hẳn là 8 mũi tên là hết đát, thời gian chỉ duy trì nữa tiếng.

Thạch khó hiểu hỏi – sao không đỡ.

-Có cái l mà đỡ nổi ấy, muốn chết à?

Hệ thống quát vào mặt Thạch.

-Nói thương mình, yêu mình mà la mình, thế là…

-Thôi câm mẹ cái mồm.

Thạch nhìn qua mèo trắng nhìn muỗi tên bay với tốc độ bình thường đến đây cũng là một điểm đặc biệt chăng, Thạch không thể biết, hắn điều khiển đám rối lao về chắn phía trước mình bản thân cố định hai sợi dây ra hai góc phía sau, sẵn sàng búng đi lúc nào cũng được.

Mèo đen được tự do muốn bỏ trốn nhưng mèo trắng đã truy đến, sau đợt vừa rồi mèo đen hoàn toàn không đủ sức đánh nhau nữa, Thạch tự tin mèo đen sẽ chết nhưng còn hắn, chưa bao giờ hắn thấy thần khí, thậm chí linh khí cấp 9 ở hành tinh này còn chưa thấy thế thì cái nỏ thần nằm ở mức nào.

Thạch có tí hơi sợ, nhưng lại hút một ngụm máu trên tay, cảm giac bị ngọt cảm giác từng hơi thở, hắn chủ động điều khiển đám rối lao đi.

Không có gì hoa mỹ cả, hàng loạt hình nhân như tan biến trở về làm cát bụi và chất trong không khí, không một tia phản khán, thậm chí còn chưa đụng đến mũi tên.

-Kinh khủng như vậy.

Thạch hoảng hồn hắn bứt đứt tất cả sợi dây mình đang có, lấy đà búng đi, lợi dụng địa thế rộng lớn né đi đường truy kích của mũi tên nhưng mũi tên không yếu tốc độ tuy chậm nhưng dai như đĩa Thạch thật không biết làm sao, nhưng hắn đã nhầm, khi truy bắt được gần 3 phút, bỗng dưng mũi tên như tan biến mất dạng, nhưng Thạch không dám dừng lại.

Hắn không tin tên kia bắn một tia mà hết linh lực nên nó tan biến.

-Vút…

Đúng là không sai, bên tai Thạch vang lên tiếng xé gió rít gào không chỉ một mà là hai, mà khó khăn nữa là chỉ lúc Thạch bo cung bẻ góc thì mới có tiếng xé gió này nếu hắn di chuyển một đường thẳng thì không, hai tiếng xé gió rít gào khiến Thạch phải khóc thét, phải bẻ cua liên tục để xác định ví trí.

Dưới thế công mãnh liệt chưa bao giờ hắn thấy một phút lâu đến thế.

-Không phải chứ.

Kiên trì qua bảy phút tiếp theo, lúc này tiếng xé gió cũng đã không còn nhưng Thạch không hề an tâm, hắn phóng về phía một gốc cây lớn kinh khủn hắn bỏ chạy vòng ra sau.

-đùng đùng.

Măt mở to rõ nhìn kỹ từ cái lỗ hiện ra Thạch chỉ cảm thấy khéo cần lắm một bình oxi, 8 cái lỗ nhỏ nhỏ xinh xinh xuất hiện khiến cho mọi định luật não của Thạch phá vỡ, không âm không hình, đây là sao, ám khí tuyệt đối.

-làm sao đây hệ thống, Thạch hỏi hắn cảm thấy tốc độ những mũi tên kia cực kỳ kinh khủng.

Hệ thống im lặng không đáp một lời, Thạch chỉ cảm giác nó cũng bất lực.

-Đùng đùng.

Hàng loạt cái cây bị phá hủy, rừng già như tăm tre gãy giữa.

Mà khoảng cách đã rút ngắn đến không thể nữa.

Thạch cảm nhận từng miếng thịt của mình bị rách ra, tám vị trí sau lưng, đau đớn khủng khiếp từng tế bào truyền dần đi những tín hiệu đau đớn lên não, Thạch gào thét rồi ngã gục, mà mèo trắng đã giải quyết xong trận đánh với anh trai, nó sát phạt quyết định giết là không nương từ.

Một chém là chết.

Nhưng quá muộn nó nhìn qua phía Thạch cơ thể hắn đã tan biến sạch sẽ không còn gì cả.

Bạn đang đọc Rạp xiếc trung ương, tại tu tiên giới sáng tác bởi DINHNGOCTHACH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThachNgoc
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.