Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh hùng

Tiểu thuyết gốc · 1276 chữ

-Rầm tiếng đóng cửa sắt vang lên, trước mắt Thạch là hai con súc vật hình người cao lớn.

-Rồi xong.

Thạch biết hố đen đó là bẫy, vì thế hắn mới có mặt ở đây. Không để Thạch thất vọng một con mèo đen to lớn rút trong quần ra một cây côn to dài, đúng là to dài.

-Đại ca đừng thông em.

Thạch gào thét, tay phải rút kiếm lên chém về con mèo, nhưng hắn đang lết trên đất, kiếm lấy ra bị chéo tya tay.

-Bụp.

-Aaaaaaaaaaa.

Thạch hét thảm chân tay co rút đau đến muốn chết.

Hai con mèo mỗi đứa cầm một cây côn cứ trên bắp đùi Thạch mà nện.

Chết đi.

Thạch gào lên một tiếng. Trong tay súng lục lên đạn.

-Đoàng.

Hai viên đạn giờ chỉ còn một viên, đổi lại là một con mèo mắt mất linh hồn ngã xuống con mèo đen còn lại dừng lại vì bất ngờ.

Đón chờ nó là một ánh kiếm xẹt qua.

Thạch ngửi mùi máu tanh hôi trên cơ thể mình, mắt sắc lẹm, tay xoa bóp hai bắp đùi, mắt nhìn quanh.

-Bất ngờ chưa.

Chẳng biết từ bao giờ trên lưng Thạch một con mèo trắng nhỏ, da lông cháy khét.

Thạch không thể đứng lên chỉ có thể ráng điều chỉnh nhịp tim sau đợt giật mình giảm xuống hết sức, mãi một lúc sau, hắn mới bình tĩnh lại, trong khi con mèo trắng đã đáp xuống đất, đi đến cửa sắt.

-Sao mày ở đây.

Thạch hỏi, tay xiết kiếm chặt hơn.

-Tao cũng bị bắt.

-Mèo bắt mèo, mày tưởng tao ngu chắc.

Thạch gằn từng chữ. Súng lục chỉa về phía nó.

-Bỏ linh khí đó xuống đi, tao chả việc gì phải nói dối cả.

Mèo con vuốt râu, mặt mày bất cần nói.

Thạch suy nghĩ một tí nhưng vẫn quyết định chỉa súng, bản thân lùi dần lại, tựa vào tường, gắng sức đứng lên.

-Tao có một người anh, năm xưa…

Nói đến đây mèo con im lặng không nói nữa.

Nhưng lại có hành động, một chân phất qua một luồng cuồng phong gào thét phóng về phía Thạch.

-Xoắn xoắn.

Tiếng vỡ nát vang lên.

Thạch hô hấp dồn dập, hộc cả máu ra ngoài, nhưng hắn không nói gì, mà nhanh chóng đưa súng ra bên cạnh.

-Đùng.

Viên đạn cuối cùng cũng mạnh nhất, bắn về bên cạnh.

Một tiếng xèo xèo vang lên.

Một con mèo đen từ trong tường bước ra. Nó hơi bất ngờ nhìn Thạch nhưng rất nhanh nhìn qua mèo trắng.

-Em trai, bao năm qua ta rất nhớ ngươi.

Mèo đen nói nhưng mèo trắng đã đứng trước mặt Thạch.

-Nín mồm mày lại.

Mèo trắng không thừa lời, một đòn đánh ra, lần này là âm công, từng tiếng như kinh phật vang vọng khiến mèo đen phải lui lại trước ánh mắt không tin nổi của Thạch nó lui vào trong tường, như tan vào mặt nước.

-Hahaha, chuyện ông bà già, anh trai cũng là muốn tốt cho em thôi. Mèo đen hiện ra mỗi cái đầu nói.

-buồn cười.

Mèo trắng chỉ cười nhạt, chân phất một cái, thần kỳ thay chân của Thạch hết đau đớn, bản thân cũng đã lấy lại toàn bộ tri giác.

-Chuyện gì thế.

Thạch hỏi nhỏ, mèo trắng không đáp mà chỉ chỉ tay về phía con mèo đen.

-Nó là phản đồ.

Mèo trắng nói.

-Này em trai.

-MeWWWWWW.

Không có nói dài dòng, một trận cuồng phong bắn ra sau lưng mèo trắng một viên ngọc xanh biếc lơ lửng lên, mà Thạch cũng có thể cảm nhận khí tức của nó đang tăng dần lên, Linh Sĩ tầng chín, khi đến đúng mức tu vi ở ngoại giới nó mới dừng lại, viên ngọc xanh cũng chui lại vào một nhúm lông trước cổ nó.

Đối diện con mèo đen phất tay đi ra khỏi tường, bây giờ sau lưng nó cũng có một viên ngọc khác nửa đen nửa xanh.

-đại chiến gia đình à.

Tu vi con mèo đen cũng là Linh Sĩ đỉnh cao.

Thạch chỉ biết khóc thét lui qua một bên.

-Một nhân loại nên chết đi rồi.

Mèo đen cười lộ hai nanh răng trắng muốt hướng về Thạch, Thạch cảm thấy lạnh cả người.

-Hắn là bằng hữu của ta.

Mèo trắng phóng đến chân sau đạp một cái Thạch bị đạp bay vào tường mà một trận gió lốc đã nhanh hơn phá nát tường, hắn xuyên qua, phía sau chỉ truyền lại từng tiết gió rít chói tai.

Thạch bắn một sợi tơ kéo mình không rơi, nhà tù này nằm trên tầng, không phải nói trong mái nhà, nên khi Thạch vừa bay ra hắn rơi vào một căn phòng treo đầy vải đỏ.

Và đúng rồi đấy, đón chào Thạch là hàng loạt mũi tên sắc lẹm bay đến.

Nhưng may mắn thay một trận cuồng phong kéo qua, phủi tan tất cả, Thạch có tự do cũng hoàn hồn thả tay rơi xuống.

Dưới trận đánh hùng mạnh bên trên, Thạch cũng có một trận đánh bên dưới, căn phòng này rất lớn, nhưng không có cánh sửa nào cả, hàng loạt con nhện to chà bá lửa, hàng chục con rắn đen dài vài mét, hàng nghìn con mèo đen khác mang chiến giúp nhìn về phía Thạch, sau đó là từng tiếng bước chân đồng đều rung cả đất dưới chân.

-Ôi thôi bỏ mẹ.

Thạch nhìn lên con mèo, chỉ thấy cả hai tụi nó đang có một trận chiến của tu sĩ, cuồng phong gào thét gạch đá bay lung tung.

Với thân phận phàm nhân Thạch không thể tham gia vào được, nhưng còn một đoàn quân kinh dị ở đây, Thạch không biết phải làm sao, kinh hoảng hay là chiến.

Tất nhiên là chiến.

Nhưng may sao Thạch ở khá gần một góc tường trong lâu đài, đây là một lợi thế.

Thạch cười to, chủ động tiến công, hai sợi tơ 4 sợi, 6 sợi làm thành một thế cung tên lấy tốc độ điên nhất có thể Thạch lao đến một con mèo hình người to ngang người hắn một tí.

Đòn đánh đắc thủ Thạch giết được con mèo kia, tiện tay túm lấy nó kéo bay theo mình.

Cả đoàn quân vẫn còn bất ngờ chưa kịp phản ứng thì Thạch đá đến góc tường.

Cũng không phải khó khăn gì, bọn này vốn trí tuệ không cao bằng người Thạch đắc thủ cũng là chuyện thường.

Khi mọi thứ ổn định Thạch lấy xác mèo làm khiên, tay cầm kiếm sau lưng là góc tường, đảm bảo không ai đánh được hai bên và phía sau, Thạch nhếch mép, nhìn cả đoàn quân đang hướng về mình.

-Game ở địa cầu còn kịch tính hơn này.

-MEWWWWWWWW |

- Gàooooooooooooooo

Từng tiếng gào thét hòa trộng tiếng cuồng phong xoáy nát đát đá vang lên.

Thạch bám trụ tại góc, từng nhát chém ra.

Rất nhanh đoàn quân đã kéo đến cạnh Thạch, từng cái riều từng sợi tơ từng con rắng độc tông vào tấm khiên thịt, Thạch tựa lưng vào tường giết từng kẻ bén mảng đến vì giới hạn không gian, hắn chỉ cần lo một vòng cánh quạt giết đứa này có đứa khác lên thay, không vấn đề.

Không anh dũng xông vào hay lao đến chiến đấu gì cả.

Thạch không có điên.

Anh hùng mà chết thì làm được gì?

Bạn đang đọc Rạp xiếc trung ương, tại tu tiên giới sáng tác bởi DINHNGOCTHACH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DINHNGOCTHACH
Thời gian
Cập nhật solitude_cat
Lượt thích 3
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.