Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như một giẻ rách

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

Không dư thừa từng đòn đấm Thạch đều hướng về cổ về mắt, về bộ phận yếu vị, ở đây không ai có Linh lực, đấm nhau như phàm nhân không tin đánh không lại một con chó nhỏ, với một thằng khác.

Mà chưa kể hắn cầm kiếm.

Chỉ rất nhanh Thạch đã xiên chết hai con vật kia rồi, hắn cảm thấy có bí ẩn mà hệ thống cũng bảo là phải vào làng này, vậy hẳn liên quan đến bí mật ấy.

-Được rồi, ngươi đã chứng minh tốt, tuy nhiên ngươi vẫn phải chấp nhận sự giám sát.

-Giám sát như nào cơ?

Thạch hỏi. Không có trả lời hay thắc mắc mà chỉ có một cái vòng tay phập bám vào tay hắn.

Thạch hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng mặc kệ, hắn được cho vào ở một căn nhà gỗ tương đối tồi tàn, bên trong nhà điều kỳ dị là mọi thứ đều lơ lửng trên trần nhà, trông qua dị hết sức, mà khi Thạch đi vào cũng cảm giác không ổn, trời từ màu đỏ chuyển dần sang màu tím mà mặt đất thì lại thành màu đỏ.

Mọi người trong làng thỏ gà ngựa trâu bò heo đều hoàn thành công việc một ngày chào nhau vài câu rồi ai cũng về nhà.

Thạch thì ngồi im trong phòng, hắn cảm thấy Linh khí nơi này rất dồi dào, nhưng không thể hấp thụ được, hắn cần chuẩn bị vài thứ, đặc biệt là nếu có cách sử dụng linh khí như ngoài kia thì tuyệt.

Dù sao đánh với đám phàm nhân chỉ cần mượn linh khí không gian không chuyển thành linh lực là được.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua.

Không khí trong làng có tí căng thẳng, tiếng rèn đúc vang lên liên tục. Thạch nhìn thanh thời gian nhiệm vụ đang hết dần, càng điên cuồng nghiên cứu cách dùng linh khí tại đây hơn, hắn có một số thông tin nhất định rồi.

-Đây là đâu?

Mèo con tự hỏi mắt hơi mở to nhìn xuống thân mình, nào còn những đốm cháy, bây giờ trông nó thật dễ thương lông trắng xù như cục bông, từ xa một người phụ nữ bước đến ôm nó vào lòng, bên cạnh đó cũng có một chú mèo đen được nâng lên, mèo đen đưa tay xoa xoa tay nó.

-Ấm áp quá.

-Hai tiểu bảo bối của mẹ, các con mau lớn nhé.

Mèo con ở một đình viện lớn lớn đến phát ngốc luôn nó cuối cùng cũng biết mình có một anh trai, chính là con mèo đen, mà bản thân nó cũng không phải mèo bình thường, một trong các thần thú.

-Hai con vào ăn trưa.

Theo đúng thường lệ mèo con vào nhà, nhưng anh nó hôm nay lại không, anh nó nói vọng theo.

-em vào trước đi tí anh vào sau.

Mèo đen cất bước ra ngoài.

Không gian lần nữa biến đổi, mèo con đang ngủ, nói đúng là giả bộ ngủ, ba mẹ nó ngồi tại bàn trong phòng, cha nó nói:

-Không được anh phải đi cứu nó.

-Tất nhiên phải cứu nhưng cứu như nào.

Mẹ nó nói.

-Hừ nhà ta có hai viên ngọc, tên già trong đó lấy một viên ta với nàng huy động toàn gia giết vào, ta sẽ dùng viên ngọc còn lại để kiềm chế hắn, giải cứu xong con trai thì thoát.

Mèo con bật dậy, ba mẹ nó đã đi rồi, nó không chịu yếu thế theo dép cha mẹ.

-Gào.

-Méooooooooo

Mèo con gào thét, nó rơi vào một vùng đất lạ, cùng đất tím ngắt, giờ này nó đang bị đuổi giết bởi một con trâu rừng, tất cả linh lực hóa hư vô.

Lại chớp mắt nó thấy máu, rất nhiều máu, mẹ nó đang ở trước mắt nó, bà đã hóa thành bản nguyên một con mèo lông trắng muốt giống nó lắm, mẹ nó ôm lấy nó lần cuối, tay phất một cái một viên ngọc bay vào tay nó, mà nó cũng theo đó hóa thành một quả bong bóng trôi nổi.

-Gruuuu.

Mèo con xù lông, nó tỉnh dậy, hai mắt hung tợn vô cùng, nhìn xung quanh thấy mình đang bị nhốt vào một ngục tối, xung quanh có những tia điện vờn quanh trên các thanh sắt vô cùng đáng sợ.

-Giết.

-Hử.

Mèo con bất ngờ, mắt nhìn láo liên, chỉ thấy một thanh niên bị tống ngay vào ngục giam bên cạnh.

Mà có hai tên lính đen đi theo vào sau, rút ra hai cây giáo giết đến.

Thạch mở mắt hắn vừa có một giấc mơ thật kinh khủng, trong mơ hắn bị xiên bị hiếp, bị hành hạ.

-Ngục tối đó là đâu.

Thạch cắn lưỡi cố tỉnh táo lại.

Tay phất một cái đã là ngày thứ 5 ở nơi này, dưới sự dày công nghiên cứu Thạch đã có thể sử dụng một tia linh khí ngoài thiên địa, tuy còn yếu nhưng đủ xài.

Hắn quyết định đêm nay sẽ hoàn thành nhiệm vụ, trời dần chuyển tím, đất dần chuyển đỏ, những con vật ở làng đã không còn thiện chí như ngày đầu, hiện tại tụi nó nhìn Thạch với một ánh mắt khác biệt, không đùa nhưng cảm giác ánh mắt ấy như nhìn một món ăn lâu ngày ủ thơm ngon.

Khiến Thạch rùng mình.

Đêm đến nhanh, hắn nhảy vót lên nóc nhà của mình, một sợi tơ phóng ra nắm lên nóc nhà bên cạnh bay lên.

-Vút.

Từ phía sau một mũi tên đỏ thén bắn vào người Thạch.

-Hừ.

Thạch hừ nhẹ linh hồn của hắn vẫn dùng rất tốt.

Né đi đòn đánh trên tay Thạch xuất hiện một cây kiếm dài gần một mét, dài quá cỡ, nhưng đây là phần thưởng do nhiệm vụ vừa rồi diệt yêu thú, hắn chỉ hoàn thành có một trăm phần trăm nên nhận được một hộp báu, bên trong có một thanh kiếm này, 5 lượt quay vòng quay và 50 điểm tích lũy, Thạch cũng chưa vội dùng vì hiện tại hắn chưa có dùng linh lực, lỡ quay trúng xong không học được vẫn cay lắm.

Thạch cười khinh một tiếng khi con heo đen bên kia cũng rút ra một cây kiếm.

-Thủ tiêu.

Thạch tê cả da đầu khi con heo chỉ cần đạp một đạp là đã khiến mái nhà của hắn sập mất, mà con heo cũng lấy một tốc độ kinh khủng lao đến.

-Cút.

Thạch đảo mắt nhìn xung quanh hàng loạt mũi tên được bắn ra.

Vòng tay đã bị hắn tháo ra lúc mới nãy, có lẽ vì đó bọn súc vật này cũng đánh hơi được.

Thạch không tấn công trực diện mà né tránh nhảy xuống nhà lao vào trong.

Một con heo đang cầm cung chỉ về phía hắn.

-Thạch lao vào chân đá cửa phòng đóng lại.

Éc một tiếng chọc tiết vang lên, máu đỏ chảy đầy tay Thạch, nhưng hắn không hề thấy gì cả máu lạnh vô cùng.

-Heey, tụi mày có muốn bị làm thịt không.

Thạch nghe bên tai tiếng cửa vỡ đùng, không quay lại hắn chỉ lấy dao cắt một miếng thịt trên con heo, vì đây là lần đầu tiên hắn vào nhà một cư dân ở đây, thứ làm hắn nổi điên là trên tường một bộ xương người được đóng tủ kính trưng bày.

-Hê, tụi tao ăn thịt người cũng nhiều rồi, mà mày thì là thằng khó ăn nhất.

Heo đen nói kéo theo đó là ma lực kinh khủng dồn đến, Thạch không khéo bắn một sợi tơ níu vào chân giường, lấy thế búng nhảy lao lên trần.

-đùa chứ một bầy súc vật.

Thạch đẩy một cái một sợi tơ khác phóng đến con heo, tơ linh lực khiến con heo không thể né, mà Thạch kéo một cái nó mất đà té ngửa, chân đạp Thạch chỉa kiếm như một cái đinh muốn đóng xuống.

-Éc.

Heo hét một tiếng bị Thạch đâm xuyên cổ.

Thạch không rảnh tay, hai sợi tơ bắn ra cửa sổ, lấy thế cung tên, bắn mạnh ra ngoài, mà vừa bay ra Thạch lại kéo một sợi dây vào hiên nhà thế đu dây kéo hắn bay như tên bắn lao về súc vật.

-Gâu gâu.

Hai con chó lao đến phía Thạch.

-Cu to đấy.

Thạch cười một tiếng, sợi đây thứ bốn bắn lên nóc nhà, hắn bay lên trên.

-Chết tiệt, mang giáp truy.

Từ trong nhà con heo đen tưởng đã chết đi ra, hét lớn, tất thảy con vật đều chạy về nhà của mình.

Thạch lấy bản đồ soi xem chỗ cần đến, mắt như dí vào nhau, tất cả mọi thứ đều lạ lùng, khi hắn đã đến gần thành trì thì bản thân đã ngừng bắn dây.

-Hùng vĩ, nhưng hơi đen.

Thạch đánh giá nhẹ, hắn thấy các lính canh, còn có những con rắn đen thui trườn trên đất.

-Hừ.

Thạch đang núp sau một gốc cây, thì một bóng đen hiện ra sau lưng hắn.

-Cùng lắm là phàm nhân.

Thạch quay lại miệng hét lớn.

-Thâu Đào.

Tuyệt kỹ chưa dùng bao giờ.

Nhanh chuẩn chính xác.

-Đào này chưa nở hay nhầm cây mẹ rồi.

Thạch hét thảm.

Thân thể như giẻ rách bay ra ngoài, mà mấy tên lính canh cũng nhìn thấy hắn, cùng chung với bọn rắn cũng đang lao về phía hắn.

Bạn đang đọc Rạp xiếc trung ương, tại tu tiên giới sáng tác bởi DINHNGOCTHACH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DINHNGOCTHACH
Thời gian
Cập nhật solitude_cat
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.