Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống.

Tiểu thuyết gốc · 2082 chữ

Chương 1: Hệ thống, xuyên không.

Thạch nhìn xung quanh một vòng, mắt mở to đảo đi đảo lại, từng hơi thở của hắn cũng nóng dần theo thời gian, trong đầu hàng loại cảm xúc xuất hiện, có hoảng sợ, có mừng rỡ, có không hiểu nhưng có lẽ hoảng sợ nhiều nhất, cả đời sống ở địa cầu nơi hòa bình là chính, thậm chí một thư sinh như hắn còn chưa bao giờ thấy máu chảy đầu rơi, kể cả trên phim thì cũng là kỹ xảo nhưng bây giờ, Thạch cảm tưởng mình đang rơi vào một vùng đất chết, nơi mà xung quanh hắn từng đống từng đống thi thể chất thành núi, từng luồn hơi máu tanh phả vào mặt Thạch khiến hắn như mất đi ý thức, bản thân cũng tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, Thạch vô thức đưa tay lên xoa qua cổ của mình trong khi hắn đang nhìn chằm chằm một thi thể, bị rạch ngang, mà máu ở cuốn họng của thi thể ấy còn đang róc rách chảy ra thấm đỏ cả một vùng đất.

Thạch chỉ có thể thốt ra một câu duy nhất sau đó chỉ ngón tay lên trời.

“xuyên không thì cho tao sống một cuộc sống tốt đẹp như trong mấy cuốn tiểu thuyết đã từng đọc đi” Nhưng sau đó hắn cũng không dám nói thêm gì nữa, nếu chẳng may chết thật thì là hết nói nổi.

Sau đó Thạch lại nhìn xung quanh một vòng xác định mọi thứ an toàn hắn hơi chán nản nằm xuống đất mặc kệ máu ở bên dưới, hắn đoán là bọn Ma tộc kia chưa đi đâu xa, vì vẫn còn nghe tiếng đâm thử từng thi thể của bọn nó ở phía xa xa.

Cũng thật may khi mà Thạch tỉnh dậy sau khi nó đã đâm thử Thạch một cái xác định hắn đã chết. Hai tên lính Ma tộc đã bỏ đi.

Không gian trầm lặng như tờ, Thạch tiến vào thế giới tư tưởng của riêng mình, hắn có thể xác định một trăm phần trăm mình đã xuyên không, tại vì hắn biết mình đã chết sau một vụ việc ở địa cầu, Thạch không biết nên vui hay nên buồn vì được sống lại, nếu vui thì làm thế nào, mà buồn thì sao.

Vui vì sống lại, buồn vì bản thân là một phế vật trong một thế giới tu tiên, nơi mà sức mạnh vi tôn chăng. Một phế vật thì làm gì được, sống như một con chuột chui rúc trong thế giới này với phận phàm nhân sao, Thạch không muốn chưa bao giờ hắn muốn như thế cả, ở thế giới mà hắn từng hằng đêm mơ ước, trở thành một phế vật.

-Haizzz.

Thạch thầm thở dài một hơi. Hắn trầm tư rơi vào một khoảng không thật dài, nhân sinh thật tồi tàn, hắn ước gì có một phép màu nào đó cho hắn một bàn tay vàng, để có thể tu luyện có thể đi đến nhân sinh đỉnh cao một lần, khi tỉnh ta bình thiên hạ, khi say ta ngủ trên đùi của mỹ nhân.

Dường như nghe được tiếng lòng của Thạch, một âm thanh máy móc vang lên trong đầu Thạch.

-xác nhận người chơi.-Âm thanh ấy vừa nói xong trong tầm mắt của Thạch một cái bảng xuất hiện bên trên có các cột thông tin, các cột này giống như được đánh máy rất nhanh đã xong, các thông tin về tên về tuổi của Thạch đều đã được điền xong.

-Xác nhận danh tính thành công.- Âm thanh máy móc ấy lại vang lên lần nữa, sau đó trước mặt Thạch một thanh giống như đồ để load game xuất hiển

-1…10%- nó cứ xoay xoay mãi như thế

-Cập nhật cấu hình

-Hệ thống hoàn thiện không lỗi, sẵn sàng hoạt động .

-xác nhận mở linh trí.

-xác nhận ký sinh.

-lỗi ký chủ quá phế vật, nên cải tạo.

Hàng loạt âm thanh vang lên khiến Thạch chưa kịp phản ứng lại thì cảm giác ngợp thông tin.

Đặc biệt là câu cuối, câu cuối mà cái âm thanh máy móc kia phát ra có sức sát thương vô cùng lớn.

Nhưng không có nhiều thời gian suy nghĩ Thạch cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, không gian xung quanh như tan thành hư vô. Một dòng chữ cuối cùng mà Thạch thấy chỉ là.

-Thời gian cập nhật 24 giờ, ký chủ được đưa vào trạng thái chết giả.

Ngoại giới trên mặt đất, từng con quạ đen mắt sáng quắc nhìn những cái xác la liệt, chúng nó biết hôm nay là một bữa tiệc của chính mình nên điên cuồng cắn, xé nuốt. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng quạ kêu, rết bò Thạch vẫn nằm đó yên lặng như chưa có gì xảy ra.

Sâu dưới Vực chết, nơi mà quanh năm không một tia sáng, tiên nhân có bay xuống cũng không thể lên được vì vực này càng xuống càng lớn càng hung hiểm, bên trong còn có những loại yêu thú vô cùng kinh khủng, những con yêu thú này như một xác thủ lão luyện, chỉ cần có ai đó đáp xuống đây thì đảm bảo một đi không trở lại, chính vì thế nó cũng là một trong thất đại hiểm địa vô cùng kinh khủng tại Lam tinh cầu này.

Nhưng lạ thay hôm nay sương mù tán đi gần hết, tầm nhìn tại nơi này tăng lên đáng kể miễn cưỡng có thể nhìn ra tại đáy vực thẳm ấy có một lâu đài bằng đá đen quý giá, lâu đài này không có nhiều lính canh nghiêm ngặt chỉ có một nhóm bao quanh bay xung quanh đỉnh của lâu đài, lầu trên cùng của lâu đài, một tên thanh niên ngồi trên một cái ngai vàng, hắn ta nhìn xuống bên dưới hàng loạt người đang quỳ ở đó, tên thanh niên này chỉ liếc nhìn nhàn nhạt sau đó nâng ly rựu bên cạnh của mình lên, đưa qua một bên ngay lập tức một hầu nữ đi đến bên cạnh trên tay hầu nữ là một đứa trẻ em tiếng khóc của nó tan nát cỏi lòng, một đường kiếm sắc lạnh kéo qua cổ đứa nhỏ, máu từng đó chảy ra được hầu nữ thành thục cho chảy hết ly không sót một giọt vô cùng điêu luyện.

Tên thanh niên kia lắc lắc ly rựu máu của hắn khi hắn thấy đã đủ hắn uống một ngụm màu đỏ chói lóa ấy, phối với mái tóc trắng của hắn tạo nên một sự quý phái vô cùng, nhưng nếu ai biết chân tướng có lẽ sẽ cảm thấy kinh khủng hơn nhiều.

-Mọi chuyện… sao rồi.

Nuốt một ngụm xong hắn ta nhìn xuống dưới, nhìn những tướng lĩnh đang quỳ dưới chân mình, ánh mắt hờ hửng hỏi. Một tên tướng bên dưới nhanh chóng quỳ thẳng người dập đầu một cái sau đó bẩm báo.

-Bẩm Thất Vương thành Nghê Mị chống đối đã quân chúng ta giết sạch tổng thương vong 100 trên 10000 quân xuất chiến, thành Thiên Hòa thì lưu giữ được nhiều người, Thành chủ thành Thiên Hòa đã quy thuận chấp nhận cùng nhau tấn công Yểm Ngọc tông, ngoài ứng trong hợp kế hoạch không một kẽ hở, bên cạnh đó gia tộc Đại Nam cũng chấp nhận quy thuận, và sẽ cung ứng vật liệu cho chúng tấn công và chiến đấu.

Ma tướng bẩm báo, trong lòng hưng phấn nhiều lắm, đã gần trăm năm, trăm năm trốn chui trốn nhũi, mãi đến bây giờ dùng máu trả máu, hắn còn nhớ cảnh ngũ tông liên thủ chèn ép cho bọn hắn phải rút lui vào thất đại hiểm địa, dùng máu ngàn vạn dân đổi một tia huyết mạch còn lại cho Ma tộc.

-Được rồi, quân ta nghỉ ngơi tiệc tùng 1 ngày, mai đi hội họp với cha ta tiến công Thiền Am Vũ Trụ.

Thanh niên chỉ phẩy tay một cái, ánh mắt hắn nhìn qua ma tướng sau đo lại nhấp một ngụm máu tươi, rồi nói. Sau đó trong lâu đài to lớn hàng ngàn con quạ tụ tập bay vào bao phủ lấy hắn mặt kệ xung quanh, tên thanh niên kia đã biến mất.

Mà nhưng tên quan lại dưới trướng hắn cũng đã đứng cả lên di chuyển đi.

Một ngày nói thì lâu nhưng trôi qua rất nhanh khi ánh nắng lại lên cao, quạ đen xung quanh ăn cũng đã no chúng nó đã bỏ đi từ lâu mùi hôi thối xung quanh bốc lên đến nghẹt cả mũi.

-Ưm. Trong đống thi thể chết chóc ấy, một bóng người ngồi dậy, hắn thở dài một hơi, đầu hơi đau nhức sau khi tiếp thu những ký ức, và các bản hướng dẫn sử dụng hệ thống.

Nhưng sau đó hắn hưng phấn đến cười ngây ngất. Toàn thân rung lên bần bật.

Hắn đã hiểu mọi công dụng của hệ thống, hay còn có thể nói là hắn hiểu cái bàn tay vàng của mình.

-Mở thanh công cụ.

Thạch nói với hệ thống, Hệ thống có thể giao tiếp bình thường nhưng bây giờ mới cập nhật, nó bảo còn phải fix vài lỗ hổng của nó, kêu Thạch tìm hiểu thông tin, thậm chí trong lúc cập nhật Thạch và nó cũng có trao đổi những thông tin, hệ thống này có thể giao tiếp như một người bình thường, đây là điều mà chính Thạch cũng không thể ngờ tới, nhưng hắn càng thích thú nhiều hơn khi cách nói chuyện của hệ thống với hắn như những người bạn chứ chẳng phải vật phẩm và người chơi, chẳng khác nào có một bằng hữu trên thiên địa này.

Thạch đọc câu lệnh mở ra giao diện, giao diện này giống một trang web Thạch dùng ở Trái đất, mỗi mục trên thanh công cụ đều đẫn đến một công việc, ở trang chủ có nhiệm vụ, có những thứ cần thiết khác, nhưng hiện tại Thạch không quan tâm lắm hắn nhấn vào mục trang cá nhân của mình, một bảng thông tin hiện ra.

“Tên: Ngọc Thạch

Tuổi:17

Tuvi:Linh sĩ tầng 0 .(0/100)

Vũ kỹ: (trống)

Điểm rèn luyện: 0 (giá trị tiền mặt của hệ thống)

Thạch đã nắm hết tất cả những thông tin này hắn lại vào mục trữ vật của mình, bên trong có một hộp quà nhỏ nhỏ màu trắng đang lẳng lặng nằm đó Thạch nhìn qua thông tin của hộp quà. Đó là một hộp quà tặng tân thủ cho người chơi, đối với Thạch hiện tại không thể không nói chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cả.

Hăn xác nhận mở hộp quà, sau một giây ngắn ngủi một chuối tên vật phẩm xuất hiện kèm theo thông báo của hệ thống xuất hiện.

"Keng xác nhận mở quà tân thủ . Chúc mừng người chơi nhận được [100 exp] [công pháp Luyện Thể quyết (Trắng)] [một thẻ x2 exp] [một thẻ vũ khí] "

"Keng chúc mừng người chơi thăng cấp :Linh sĩ cấp một"

- Thạch chỉ có thể thầm than buồn bả, hắn đã có một vài kiến thức nền tảng của thế giới này thông qua ký ức cũ của chủ thể này, hắn biết mức công pháp trắng chỉ là mức công pháp thấp nhất dành cho thường nhân tu luyện, nhưng hắn không biết hàng của hệ thống có gì không.

-thôi có còn hơn không.

Nhận mệnh của mình Thạch click vào công pháp xác nhận tu luyện, như có một dòng nước ấm trôi qua người mình, Thạch bỗng dưng nhớ đến một bộ công pháp, thứ này như đã có tỏng tiềm thức hắn sẵn, nhưng lại mới lạ vô cùng.

Thạch nhanh chóng ngồi xếp bằng lại sau đó vận chuyển thứ công pháp này thử một lần.

+1 exp.

Rất nhanh sau đó một kinh nghiệm chảy vào người Thạch đẩy tu vi của Thạch tăng từ linh sĩ tầng một lên đến linh sĩnh tầng một nhưng 1/100 exp.

-Tuyệt

Thạch hưng phấn hét lớn, sau đó nhìn vào thẻ vũ khí.

Bạn đang đọc Rạp xiếc trung ương, tại tu tiên giới sáng tác bởi DINHNGOCTHACH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DINHNGOCTHACH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.