Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách tiến giai cấp, khói lửa nhân gian

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Sau khi Kỷ Thành Tông rời đi, Kỷ Uyên suy nghĩ một lúc rồi từ bỏ ý định đến nha môn điểm danh để thăm dò.

Lâm Lưu là Bách hộ, có câu “quan hơn một cấp đè chết người”, lấy cứng đối cứng chắc chắn là kế sách tệ nhất.

“Cái trò ‘lập mưu hại mình’ này chỉ có thể dùng một lần, lần sau sẽ không có tác dụng.”

“Tay họ Lâm đó chắc cũng hiểu điều này. Nếu gã định giết mình một lần nữa thì việc này sẽ bại lộ. Con giun xéo lắm cũng quằn, đến lúc đó nhị thúc đệ đơn kiện lên Tam Pháp ti, thì Hắc Long đài sẽ bị người ta cười nhạo, gã đâu thể gánh nổi.”

Kỷ Uyên hiểu rõ cách sống của kẻ tiểu nhân.

Đối mặt với những kẻ nham hiểm đó, ta càng sợ hãi thì càng bị ức hiếp.

Nếu ta tỏ ra cứng rắn thì ngược lại chúng sẽ e ngại.

Đó chính là cái mà người ta gọi là mềm nắn rắn buông.

"Cảnh giới Thông Mạch à... Trong tám vị bách hộ của Bắc Trấn phủ ti thì võ công và năng lực của gã là kém cỏi nhất."

Ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Uyên lộ ra vẻ giễu cợt.

Cái tên bách hộ Lâm Lưu kia nhờ ơn ông cha làm quan rồi hậu bổ thực chức chứ thực ra gã chả có bản lĩnh gì.

Hơn nữa phẩm chất của gã rất tệ, bình thường gã không lợi dụng quyền lực để ăn hối lộ, thì chính là nịnh bợ cấp trên.

Nếu như gã làm công sở kiếp trước, thì chắc chắn là loại tay sai bị ghét nhất trong công ty.

"Thế mà không hề có một tí 'Đạo uẩn' nào..."

Kỷ Uyên vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa dẫn động Hoàng thiên đạo đồ trong thức hải, kết quả là chẳng có thu hoạch gì.

"Đồ cổ, thư họa, thần binh lợi khí, công pháp thượng thừa... Xem ra vẫn phải bắt đầu với những thứ đồ hiếm có đã lâu đời từ những danh gia, chắc xác suất rút được Đạo uẩn sẽ cao hơn."

Suy cho cùng, đạo uẩn chính là "dấu vết" của một sự tồn tại hùng mạnh.

Nhân quá lưu ảnh, nhạn quá lưu thanh.(Người đi để lại hình bóng, ngỗng trời bay đi để lại tiếng kêu).

Những nhân vật thiên kiêu sáng chói cả thế hệ, sừng sững một đời ấy, cho dù hàng ngàn năm trôi qua, nhưng "ý chí" còn sót lại của họ vẫn vượt qua cả thời gian và không gian, để thế hệ sau lòng sinh cảm ngộ, tiếp tục truyền thừa.

Ví dụ như Huyền Không tự - một trong sáu chân thống lớn nhất của triều Cảnh.

Nghe nói rằng tổ sư của Huyền Không tự đã bế quan hơn hai mươi năm trong hang động sau núi, cuối cùng ông ta đã thành công đột phá cảnh giới tối cao vô thượng, và lưu lại trên vách đá hình bóng to lớn hiển hách, sống động như thật.

Hàng năm đều có những đệ tử tư chất hơn người tiến vào trong hang động đó để cảm ngộ chân ý của võ đạo, và đạt được lợi ích không nhỏ.

Đó chính là một loại đạo uẩn khác!

"Huyền Không Tự thì rõ là không có cách nào tiến vào rồi, mình không thể chọc vào sáu chân thống lớn được... Nói mới nhớ, 'mình' còn chút tiền dư, đúng là không dễ dàng mà."

Kỷ Uyên dẹp bớt ý nghĩ lung tung, hắn lấy túi tiền từ dưới gối ra và ước lượng.

Bên trong có mười lăm lượng bạc vụn. Trong hộp trang sức dưới chân giường còn tám xâu tiền.

Đấy là món tiền bất ngờ hắn tìm được lúc dọn dẹp nhà cửa ban nãy.

"Tiếc là đối với người luyện võ thì số tiền này chỉ miễn cưỡng đủ ăn đủ uống thôi."

Kỷ Uyên lắc đầu, tắt nụ cười.

Hắn đang trong giai đoạn ngoại luyện của nhất cảnh Phục Khí, chi phí dành cho ăn uống hàng ngày không hề ít chút nào.

Tục ngữ có câu, cùng văn phú võ.

Mỗi ngày rèn luyện cơ thể, sức ăn tự nhiên cũng tăng lên.

Nếu không có thịt ăn thì không có đủ sức.

Người xưa có câu, kẻ ăn thịt thì gan dạ và dũng mãnh, kẻ ăn ngũ cốc sáng suốt và khéo léo, kẻ ăn không khí thì thì tinh thần sáng láng và sống thọ.

Câu này ẩn chứa đạo lý bất biến của việc tu hành võ thuật.

"Ăn cái gì sẽ quyết định sức mạnh của một cá nhân... Chà, cái này rất phù hợp với phong cách của đế quốc phàm ăn.”

“Cấp bậc đầu tiên của võ đạo là cảnh giới Phục Khí, chia thành ngoại luyện và nội luyện. Mình chỉ mới bước vào giai đoạn ngoại luyện, những ngày tháng mài dũa gân cốt da dẻ mà sức ăn đã lớn như vậy rồi.”

“Nghe nói nội luyện còn tốn nhiều tiền hơn, phải có thức ăn và thuốc để bổ khí cường máu mới có thể tiến bộ nhanh chóng, hiệu quả rõ rệt."

Kỷ Uyên suy nghĩ một lúc rồi chợt cảm thấy con đường võ đạo đúng là một cái nghề “đốt tiền”.

"Nếu vậy thì tiền đồ của mình rất mù mịt à nha! Đề kỵ của Bắc Trấn phủ ti có lương tháng 2 lượng bạc, cộng thêm một tạ gạo, chỉ là tầng lớp thu nhập thấp vừa đủ sống. Chưa nói đến luyện võ, số tiền cả năm khó khăn lắm mới dành dụm được mà đến câu lan nghe hát uống trà thì chắc chả kêu nổi một bình rượu."

Đề kỵ tuần tra đường phố ba lần một ngày để tra xét bọn trộm cướp.

Ở mức độ nào đó thì cũng tương tự như bộ khoái nha môn, đều thuộc loại lính canh phụ trợ.

Những việc không có biên chế chính thức thì lại nhiều.

Nếu cấp trên xảy ra vấn đề thì còn phải trở thành diễn viên tạm thời để chịu oan thay.

Nhưng công việc kiểu này lại có rất nhiều người tranh nhau vỡ đầu cũng muốn chen vào.

Chỉ đơn giản vì trở thành đề kỵ thì có khả năng tiến thêm một bước lẫn vào chốn quan trường.

Dù rất khó nhưng vẫn là một cơ hội.

Tiểu kỳ ở Bắc Trấn phủ ti là chức vị thấp nhất mà vẫn là thất phẩm.

Bước ra ngoài cũng có tư cách được người ta gọi một tiếng "Đại nhân".

"Xem ra ở thời đại nào công chức cũng là chén cơm ổn định hết."

Đôi mắt của Kỷ Uyên sáng lên, ý nghĩ ban đầu càng trở nên chắc chắn hơn.

Ở kiếp trước, lối thoát duy nhất của đám dân nghèo là đi thi, làm đề.

Ở trong thế giới xa lạ này thì đổi thành luyện võ luyện công.

Cách tiến giai cấp nhanh nhất ở nước Cảnh chính là võ đạo!

"Phân chia cấp bậc tôn ti của Bắc Trấn phủ ti rất rõ ràng, một đề kỵ muốn lật đổ bách hộ, mà bách hộ ấy còn là quan trên của mình thì chẳng dễ dàng gì."

Kỷ Uyên cúi đầu nhìn Vân ưng phục trên người mình, hắn nghĩ thầm.

"Tiểu kỳ, Tổng kỳ là Đấu ngưu phục hai màu xanh và lam. Bách hộ là Phi ngư phục màu đỏ. Ngự tứ Thiên hộ là áo bào Kim sí đại bàng. Chỉ huy sư thì có tư cách mặc Kỳ Lân bổ tử... Theo lời đồn đại, đốc chủ đại nhân công tham tạo hóa thì là Mãng bào tím, địa vị sánh với vương công quý tộc.”

“Ngay cả việc mặc gì cũng được coi trọng, không thể sai lầm như thế, ắt có thể thấy giai cấp nghiêm khắc tới mức nào.”

Nhìn theo cách này thì kẻ dân quê xuất thân không phải nhà quan, hay không có mối quan hệ hậu thuẫn nào chỉ đành liều mạng liều sức, hoặc là làm chó giữ nhà cho người ta.

"Mình võ cốt thường thường, khó đạt được thành tựu lớn, đó là số phận đã định."

Khóe miệng Kỷ Uyên hơi giương lên, như thể cuối cùng hắn đã tìm được một con đường thích hợp.

"Nhưng thế thì làm sao? Mình có hack mà!"

Hắn đã tự mình trải nghiệm sự lợi hại của Hoàng thiên đạo đồ.

Mệnh số [Long tinh hổ mãnh] màu trắng đã thay đổi thân thể hắn.

Ngoài việc xóa đi tình trạng trọng thương, nó còn bù vào khoảng trống về thể lực của hắn.

Nay khí lực hắn dồi dào khắp toàn thân, tốt hơn rất nhiều so với trước kia.

"Mệnh số [Võ cốt thường thường] chỉ là màu trắng, nếu có thể thăng cấp thành màu xanh thì không chừng mình có thể qua kỳ khảo hạch của Giảng võ đường.”

Kỷ Uyên có hơi phấn khởi.

Chế độ khoa cử của triều Cảnh là văn võ song hành. Ngoài kỳ thi văn ba năm một lần, còn có kỳ thi võ hai lần một năm.

"Thu gom đạo uẩn, thay đổi mệnh số... Đây là việc đầu tiên mình phải làm. Sau đó tham gia khảo hạch của Giảng võ đường, kiếm một xuất thân làm chỗ dựa, làm cho tên chó họ Lâm phải sợ hãi. Sau đó đối phó với gã ta như thế nào thì phải tính sau.”

Sau khi xác định kế hoạch, Kỷ Uyên liền bắt đầu thực hiện.

Hắn giắt yêu đao lên hông, khóa kỹ cửa phòng, rồi đi ra con ngõ ở cửa nam, khói lửa ồn ào náo nhiệt phả vào mặt.

- Bánh hấp! Bán bánh hấp đê! Bánh hấp thơm ngon đê!

- Tào phớ đây, tào phớ trơn bóng mềm mịn đây! Tào phớ mặn ngọt muốn gì đều có!

- Bánh bao, bánh bao lớn vỏ mỏng nhiều nhân!

Bánh bao màn thầu bánh rán, mì hoành thánh canh thịt nước trong, những món ăn nóng hổi này tỏa mùi thơm đầy hấp dẫn.

Một đám dân thường chuyên bán hàng rong hoặc đứng ở quầy hàng hoặc rao bán dọc theo đường phố.

m thanh ấy ồn ào mà thân thiết, khiến Kỷ Uyên đang đắm chìm trong suy tư đột nhiên có cảm giác thực sự đã trở lại nhân gian.

Xuyên việt trọng sinh, Hoàng thiên đạo đồ, mệnh số đạo uẩn…

Những thứ vượt ra ngoài lẽ thường này dần dần bị chôn vùi trong đáy lòng.

"Cảm giác còn sống thật là tốt."

Kỷ Uyên âm thầm bùi ngùi, hắn bỏ ra mười văn tiền mua hai cái bánh rán và hai bát tào phớ: một bát mặn, một bát ngọt.

Chiếc áo bào đen có thêu hình Vân ưng khiến chủ quán sợ đến mức suýt thì không dám nhận tiền.

Dù sao thì đầu năm nay đề kỵ hoặc bộ khoái ăn thứ gì còn trả tiền thực sự rất hiếm thấy.

"Dân sợ quan không phải là dấu hiệu tốt lành gì."

Kỳ Uyên ăn xong lau miệng, đi thẳng về xưởng Lưu Ly hướng phường Trường Thuận.

Thanh binh lợi khí không lấy được, công pháp thượng thừa lại càng hiếm.

Chỉ có đồ cổ bằng ngọc, thư họa của danh gia, nói không chừng hắn có thể nhặt nhạnh được vài thứ tốt.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.