Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường phố Miếu Thành Hoàng, hiệu cầm đồ Hòe Ấm (1)

Phiên bản Dịch · 905 chữ

- Lạc huynh cậu đừng đi theo tôi nữa, đoạt giải nhất thành Thiên Kinh phải đánh lôi đài Cửu Châu, giúp cậu rõ là nhảy vào hố lửa!

- Kỷ huynh không nên hiểu lầm, chúng ta chỉ tiện đường mà thôi. Đúng rồi, huynh muốn đến xưởng Lưu Ly sao? Tôi rất quen thuộc chỗ đó!

- Lạc huynh dẹp cái suy nghĩ này đi, cho dù cậu có cho thêm bao nhiêu tiền cũng không thể… Mạo muội hỏi một câu, cậu còn có thể thêm bao nhiêu?

- Có phải Kỷ huynh hơi công phu sư tử ngoạm rồi không? Nếu là trước kia, ba vạn lượng bạc trắng có thể mời được bao nhiêu là cao thủ giang hồ đấy!

- …

Vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng Kỷ Uyên cũng đã tới phường Trường Thuận.

Đúng lúc này trời chiều không có lấy một ánh nắng, sắc trời tối sầm xuống.

Quán rượu, gánh hát, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, đèn lồng treo trước cửa, đèn đuốc thắp sáng, lộ ra một loại không khí phồn hoa.

Thiên Kinh là nơi đất lành, là nơi trung tâm của triều Cảnh, đương nhiên sẽ không có chuyện đóng cửa vào buổi tối.

Trước khung giờ giới nghiêm vào ban đêm, trên đường náo nhiệt cực kì.

Từng người bán hàng rong gào to rao hàng, sạp hàng ăn uống bánh rán dầu bán bên đường xen lẫn vào nhau tạo thành một khu chợ sực nức mùi khói lửa.

- Kỷ huynh, huynh thích đồ cổ hả?

- Nhà tôi rất rất lớn, cất chứa không ít tranh chữ, ngọc khí, lần sau nếu có rảnh tôi mời huynh tới xem.

Lạc Dữ Trinh tươi cười háo hức, nói rõ ràng rành mạch:

- Chẳng qua bây giờ sắc trời quá muộn, những cửa hiệu lâu năm như Vân Đình trai, Đắc Ý cư sợ là đã đóng cửa, sẽ không tìm được mặt hàng nào tốt. Người trong nghề chân chính đều đến vào ban ngày bởi vì về đêm đèn đuốc u ám, thường thường dễ dàng nhìn lầm, rất khó tìm được món đồ ưng ý.

Vị Tam thiếu gia của Thông Bảo tiền trang này không hổ là phú nhị đại số một Thiên Kinh, mỗi lần nói về cuộc sống phóng túng đều tràn ngập tự tin, trong lời có ý sâu xa.

Kỷ Uyên nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại:

- Biết đâu tôi lại muốn mua mấy món đồ cổ không đứng đắn kia thì sao?

Lông mày Lạc Dữ Trinh nhíu lại, chần chờ nói:

- Kỷ huynh thích đồ được mai táng dưới mộ huyệt? Đồ chôn theo người chết hả?

Kỷ Uyên mỉm cười, không trả lời.

Lần trước hắn đi dạo xưởng Lưu Ly, phát hiện một đặc điểm.

Không phải cứ đồ cổ càng quý báu thì càng có khả năng lưu lại đạo uẩn.

Giống như Thẩm Hải Thạch, trong giới họa sĩ kỳ thật ông ta thành tựu không cao, thuộc về loại kiếm tẩu thiên phong, thắng vì đánh bất ngờ, ông ta chuyên môn vẽ tinh quái sơn dã, quỷ dị tà ma, cho nên có tên hiệu là "Quỷ Tiên".

Nghe có vẻ “kêu” thế thôi, nhưng ba bức họa nổi tiếng nhất của ông ta, hàng thật cũng chỉ bán được có năm sáu trăm lượng bạc.

Nhưng cuốn “Bạch Cốt Bồ Tát cực lạc dạ yến đồ” đó lại có 150 điểm đạo uẩn màu trắng.

Ngược lại danh gia đương thời, tiền triều thánh thủ, những danh tác của bọn họ cho dù là thật hay giả, khí tức đạo uẩn đều yếu ớt hơn.

Kỷ Uyên cho rằng nguyên nhân là do Thẩm Hải Thạch gây nên.

- Kỷ huynh ơi, ờm, đồ mai táng, nhất là minh khí, bị cấm mua bán, cho dù trong nhà tư tàng cũng coi như xúc phạm Cảnh luật đấy!

Lạc Dữ Trinh thiện ý nhắc nhở.

- Lạc huynh, nhìn thấy cái áo choàng này không?

- Đề kỵ Bắc trấn phủ ty một mình đột nhập miếu Thành Hoàng, điều tra thị trường đồ cổ có tồn tại những vật phẩm phi pháp hay không, cái này gọi là tận trung với cương vị.

- Còn nữa, chỉ cần không lấy ra, ai biết nhà cậu tư tàng?

Kỷ Uyên hất Vân Ưng bào, Lạc Dữ Trinh không phản bác được.

Có lẽ đây chính là linh hoạt tuân theo ranh giới cuối cùng của pháp luật mà đại ca, nhị ca thường nói?

Hai người nhanh chân xuyên qua những quầy hàng ven đường, bảy ngoặt tám rẽ đi tới miếu Thành Hoàng.

Xưởng Lưu Ly chia ra làm ba khu, đều có địa đầu xà khác nhau.

Đầu phố Tây kia lập nên một toà miếu thờ, bên trong thờ phụng Thành Hoàng gia.

Thánh nhân xây dựng thiên hạ, đã từng phá núi phạt miếu, phá huỷ dâm tự, ông hạ chỉ xây dựng miếu Thành Hoàng ở các quận huyện và châu phủ, đồng thời phong tước, phân bốn đẳng là vương, công, hầu, bá.

Mỗi năm phải có mệnh quan triều đình ở địa phương đó tự mình chủ trì tế thần.

Cho nên chỉ cần là miếu Thành Hoàng, hương hỏa từ trước đến nay vẫn luôn đầy đủ.

Chẳng qua đêm hôm khuya khoắt chắc chắn không có ai tới cầu thần bái Phật.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.